Cùng Kỳ nhắc nhở Lâm Phong, hoang khí lực không giống bất cứ loại lực lượng tu luyện nào, chỉ có thể dựa vào việc cắn nuốt mà được, mà không phải do tu luyện ra, đây là một cỗ lực lượng hủy diệt đáng sợ sinh ra trong hoang hải. Giờ phút này, Lâm Phong muốn sử dụng hoang lực, phải cực kỳ cẩn thận. Không cần Cùng Kỳ nhắc nhở, Lâm Phong cũng biết mình nên làm thế nào, hắn sẽ không dùng tính mạng mình đùa giỡn. Giờ phút này, hắn thu hồi lực lượng chân nguyên và phật ma lực, để bọn chúng yên tĩnh, không xung đột với hoang lực. Đồng thời, hoang lực lan tràn ra khắp thân thể, rất khó chịu, thân thể hắn dường như bị hoang khí lực ăn mòn nhưng lực lượng nhục thể Lâm Phong vốn không yếu, có thể chống cự được một tia hoang khí lực. Thân thể thẳng tắp đứng đó không động đậy, hắn đồng thời chìm vào tu luyện, sử dụng lực lượng Vũ Hồn và Thiên Tuyền Thạch lĩnh ngộ hoang lực, kết hợp với ngộ tính bản thân. Cứ như vậy, cảm ngộ hắn đối với lực lượng hoang khí ngày càng mạnh, thời gian dần trôi qua, kháng cự và thích ứng dường như trong trạng thái cân bằng. Đứng đó mười ngày, trong thời gian này, Lâm Phong luôn cảm ngộ và thể ngộ, hiện giờ yêu hải đã tinh luyện hoang lực thành lực lượng của bản thân. Hoang lực tồn tại trong yêu hải gần như không còn vấn đề, vấn đề ở thân thể của hắn, có thể thừa nhận được sức mạnh của hoang lực hay không. Mười ngày này, Lâm Phong phát hiện, yêu hải nắm giữ hoang lực càng nhiều, bản thân lĩnh ngộ hoang lực càng sâu, có thể thừa nhận được lực lượng hoang khí cường đại hơn, vô cùng huyền diệu. Nếu cẩn thận thể ngộ sẽ không khó hiểu, hoang lực yêu hải khống chế được càng nhiều, hoang lực dần trở thành lực lượng của hắn, bất kể nhân loại hay yêu thú, một khi tu luyện thành lực lượng hủy diệt, nó sẽ thông qua thân thể phóng thích ra ngoài, tuyệt không ảnh hướng đến bản thân. Bởi vì lực lượng hoàn toàn thuộc về mình, mà hoang lực do hấp thu và cắn nuốt từ bên ngoài vào. Cho nên hoang lực mà yêu hải khống chế được càng lúc càng mạnh, thương tổn mà hoang lực gây cho thân thể hắn cũng càng nhỏ. Về phần lĩnh ngộ càng sâu, thừa nhận hoang lực càng mạnh cũng không khó lý giải. Võ tu thông qua thủ đoạn lĩnh ngộ cường đại, có thể khiến bản thân phóng thích lực lượng mạnh hơn thân thể rất nhiều, lĩnh ngộ là một loại lực lượng cực kỳ huyền ảo. Tìm được điểm thăng bằng vi diệu, Lâm Phong không dừng việc cắn nuốt hoang lực, không ngừng tiến gần về phía Hoang Hải. Lực lượng hoang khí ngày càng mạnh, nhưng rất khó tạo thành phiền toái cho hắn, thân thể đang không ngừng thích ứng hoang lực, càng không sợ hãi lực lượng hoang khí từ bên ngoài. Lúc này, Cùng Kỳ đã ngừng bước, không dám đi theo hắn nữa, Lâm Phong có thể thừa nhận được nhưng nó không chịu nổi. Nhìn Lâm Phong tiến gần Hoang Hải rộng lớn, Cùng Kỳ ngồi trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc.
- Tên này, vậy mà thành công!
Đôi mắt nó không ngừng lóe lên, nó nghĩ tới Bích Lân Huyết Mãng, đối với yêu thú, yêu hải là toàn bộ bộ phận của nó, Bích Lân Huyết Mãng vì tham lam, cắn nuốt hoang khí vô tận, cuối cùng không chịu đựng được, dẫn tới tử vong. Lâm Phong thì khác, yêu hải do hắn tu yêu mở ra, hắn vẫn còn thần niệm, nếu có một ngày yêu hải hắn không chịu đựng được hoang lực, không biết sẽ phát sinh cục diện gì. Bảy ngày sau, Lâm Phong cách Hoang Hải chỉ khoảng năm trăm mét, đứng nơi đó tiến vào trạng thái nhập định, trên người lộ vẻ phong trần. Sau nửa tháng, khoảng cách giữa Lâm Phong và Hoang Hải chỉ còn hai trăm mét, Hoang hải rít gào thổi bay y phục hắn. Một tháng sau, thân ảnh Lâm Phong hiu quạnh đứng cạnh Hoang Hải, hoang lực rít gào xông vào hoang đảo, cuốn hai chân Lâm Phong vào trong, nhưng Lâm Phong vẫn như cũ đứng sừng sững như núi, tùy ý để hoang khí thổi vào người, lù lù bất động. Cùng Kỳ vẫn ở vị trí như trước, ánh mắt bất động nhìn Lâm Phong chằm chằm, đến Hoang Hải rồi, Lâm Phong hắn thực sự làm được, đứng bên cạnh Hoang Hải, thừa nhận hoang lực k.hủng bố xâm nhập. Lúc này, Hoang Hải thâm thúy, hắc ám du tẩu trên hai chân Lâm Phong, mắt hắn mở ra, nhìn Hoang Hải k.hủng bố mênh mông vô bờ trước mắt, trên người hắn phóng ra một cỗ hoang lực, không hề khác so với hoang lực trong Hoang Hải, lực lượng hoang khí chân chính.
- Hiện tại ta có đứng bên cạnh Hoang Hải, nhưng nếu chìm nó, vẫn còn chưa đủ, hoang lực chân chính trong Hoang Hải thâm uyên mới thực sự kinh khủng.
Tâm niệm Lâm Phong vừa động, thở dài một tiếng nhìn Hoang Hải rộng lớn. Thời gian Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận môn đồ chỉ còn một tháng, nếu không đẩy nhanh tiến độ, chỉ sợ không kịp đến đó. Di chuyển bước chân, Lâm Phong từ từ bước vào trong Hoang Hải rộng lớn, rất nhanh, đầu gối hắn chìm vào trong đó.
- Ngươi làm gì? Cùng Kỳ gào lên, tên khốn này vậy lại tiến thẳng vào đó.
- Yên tâm, ta có thể chịu được.
Lâm Phong không quay đầu, tiếp tục bước về phía trước, thân thể hắn càng lún sâu, rất nhanh, Hoang Hải chạm tới ngực hắn.
- Tên khốn khiếp này!
Cùng Kỳ chửi nhỏ một tiếng, rất nhanh, thân thể Lâm Phong bị Hoang Hải bao phủ, chìm vào giữa Hoang Hải, điều này khiến Cùng Kỳ khẩn trương, nếu Lâm Phong không chịu được, hoang khí lực sẽ hủy diệt hắn trong nháy mắt. Hoang Hải vẫn rít gào như trước, thân ảnh Lâm Phong chìm vào trong không có chút gợn sóng nào, giống như chưa từng xuất hiện qua, thậm chí không thể cảm nhận được bất cứ khí tức nào của hắn, chỉ có hoang khí. Ánh mắt Cùng Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm vị trí Lâm Phong biến mất, tên khốn khiếp này chẳng lẽ thừa nhận được lực lượng ăn mòn của Hoang Hải? Dù Tôn giả cũng không dám trực tiếp chìm trong đó như hắn đâu. Qua hồi lâu, Cùng Kỳ vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong, điều này không khỏi khiến nó có chút vội vàng xao động, sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?
- Oanh!
Đúng lúc này, cách mấy ngàn mét ngoài hoang đảo, trong Hoang Hải, một đạo thân ảnh phóng lên cao, mi tâm xuất hiện lực lượng cắn nuốt k.hủng bố, cuồng phong gào thét, hoang khí cuồn cuộn rít gào, lực lượng hoang khí k.hủng bố tiến vào yêu hải. Lâm Phong, hắn tiến vào trong Hoang Hải lâu như vậy, lại bắt đầu cắn nuốt hoang lực. Cùng Kỳ nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy yêu hải tại mi của Lâm Phong liên tục rống giận, như đại dương mênh mông hút hoang lực cực kỳ k.hủng bố vào trong. Một lát sau, yêu hải khép kín, ánh mắt Lâm Phong đảo qua, nhìn về phía Cùng Kỳ, ánh mắt lộ vẻ yêu dị rực rỡ.
- Ngụy đế, lực lượng hoang khí đã không thể ảnh hưởng tới ta, ta có thể ngao du trong hoang hải, muốn làm gì thì làm, cắn nuốt lực lượng hoang khí, đến khi yêu hải của ta bão hòa.
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra vẻ yêu tuấn, ngông nghênh cười, không sợ hãi tung hoành Hoang Hải, mặc dù chỉ là một tòa hoang đảo bên cạnh Hoang Hải nhưng cũng đủ để tự hào rồi, nhiều Tôn giả cũng không làm đươc chuyện này nhưng hắn làm được, Hoang Hải không còn là kỵ hắn nữa.
- Hỗn đản, cẩn thận Yêu Hải ngươi không chịu đựng được.
Cùng Kỳ nói với Lâm Phong.
- Yên tâm, lực lượng hoang khí có thể kích phát Linh Lung Thánh Tiên khí, lực lượng hoang khí càng mạnh, Thánh Tiên lực càng mạnh, sinh ra sự cân bằng vi diệu.
Khi Thánh Tiên khí không thể thừa nhận được, ta tự nhiên sẽ dừng lại. Thanh âm Lâm Phong cuồn cuộn, lộ ra vẻ hưng phấn, hoang, hiện giờ hắn có thể cắn nuốt hoang khí lực, sử dụng nó, không sợ Hoang Hải. Lại là Linh Lung Thánh Tiên khí. Ánh mắt Cùng Kỳ ngưng tụ, thầm mắng Lâm Phong may mắn, nếu không có Linh Lung Thánh Tiên khí, Lâm Phong cũng không có khả năng đạt được một bước này. Bích Lân Huyết Mãng lưu lại ý tưởng vốn điên cuồng, không nắm chắc, không biết khả năng thành công như thế nào, nhưng không ngờ bị Lâm Phong đánh bậy đánh bạ, rồi thực sự làm được. thân thể Lâm Phong vừa chui lên, lại lần nữa chìm vào Hoang Hải, không thấy tung tích, không còn bóng dáng. Rất nhanh, hắn lại xuất hiện ở một nơi khác, qua lại trong Hoang Hải, không hề cố kỵ. Hắn cũng không ngờ sau khi tiến vào Hoang Hải, lại gặp phải tình huống này, không phải lo lắng, có thể tùy ý ngao du.