Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bát hoang thập vực, Cửu U thập nhị quốc, vây quanh Thánh thành Trung Châu, khu vực trung tâm tuyệt đối của Cửu Tiêu đại lục.

Trong này, cường giả lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, một số người lợi hại, nổi giận sát phạt thiên hạ, máu chảy thành sông. Trong này, người thực lực yếu ớt lại không có bối cảnh hùng mạnh, cũng chỉ có thể nhận hết ức hϊế͙p͙, chịu nhục, chờ đợi một ngày kia có thể sẽ lăng vân, hãnh diện trở lại. Bát hoang, ý chỉ bát hoang của thiên địa, nhưng sở dĩ gọi Bát hoang là Bát Hoang cảnh, còn có một nguyên nhân khác, bên ngoài Bát Hoang cảnh, có một mảnh đất hoang địa, đồn đại mảnh hoang địa này là chiến trường thời kỳ thượng cổ, sinh linh lầm than, vong hồn tàn sát khắp nơi. Trong hoang địa này có hoang khí có thể làm người tử vong, tử linh vong hồn trong đó có thể trực tiếp ăn mòn hồn phách con người, là hoang địa chân chính. Đáng sợ hơn chính là, mảnh hoang địa này lại bao phủ Bát Hoang cảnh, là cửa ngõ ra vào của nó, chỉ có thông qua mảnh hoang địa này, mới có thể tiến vào Bát Hoang cảnh chân chính. Đối với Tôn giả, mảnh hoang địa này không hề tạo thành ảnh hưởng đối với hành động bọn họ. Bọn họ có thể lấy khí tức áo nghĩa bao phủ thân thể, hoặc lấy lực lượng hư không đi trước, hoang địa cũng không làm gì được họ. Nhưng đối với Thiên Vũ, hoang địa này là một mảnh tuyệt địa chân chính, trừ phi có được trọng bảo cực kỳ lợi hại, bằng không nếu muốn bọn họ dựa vào lực lượng bản thân, sẽ không có khả năng vượt qua hoang địa. Nhưng mà, từ thượng cổ tới này, hoang địa đã tồn tại vô số năm tháng, nhân loại không có khả năng bị nó ngăn cản vĩnh viễn. Những cường giả lợi hại từ trong này thấy được cơ hội, bọn họ tạo ra bảo vật kh.ủng bố, như cung điện di động, cổ đạo hư không, giúp người ta có thể vượt qua hoang địa. Mà thường thấy nhất thì là hoang buồm, một loại thuyền hư không chuyên môn giúp người vượt qua hoang địa. Lúc này, trên hoang hải vô tận, có rất nhiều hoang buồm được khí tức áo nghĩa bao phủ, lấy tốc độ khủng khiếp xuyên qua hoang địa. Đương nhiên, nếu muốn nhờ hoang buồm vượt qua hoang hải, không thể không trả giá, mà áo nghĩa chi tinh là cái giá mà các võ tu phải trả. Những hoang buồm này do một số thế lực siêu cấp hoặc cường giả kh.ủng bố nắm trong tay, dùng cái này để liên tục không ngừng kiếm về áo nghĩa chi tinh. Có thể nắm hoang buồm trong tay, hoặc là cường giả đáng sợ, hoặc có được thế lực dũng mãnh, nếu không bọn họ sẽ không thể giữ nó lại trong tay, hoang buồm cũng sẽ bị người đoạt lấy, điển hình của việc cá lớn nuốt cá bé. Cửa vào phía bắc hoang địa là một mảnh hoang hải, bên kia hoang hải lại là một hỗn loạn chi vực, nơi này không có quy tắc, không có trói buộc, chỉ có luật nguyên thủy nhất, cá lớn nuốt cá bé. Tại mảnh hỗn loạn chi vực, không ngừng có người đi tới hoang hải, muốn vượt qua hoang hải, đi đến bên trong Bát Hoang cảnh. Nhất là đoạn thời gian này, hoang địa phía bắc Bát hoang cảnh có không biết bao nhiêu người, tin tức Thạch Hoàng và Vũ Hoàng muốn chiêu mộ nhóm môn đồ đầu tiên, từ đầu này của hoang hải truyền tới đầu kia, khiến vô số người động tâm, bắt đầu chuyển động. Bởi vậy, người từ các địa vực bên này muốn vượt qua hoang hải đi tới hoang địa phía bắc Bát hoang cảnh cực kỳ nhiều, gần như khiến hoang buồm cung không đủ cầu rồi. Tại trong đại quân đang tiến đến đây, có một Thiên yêu Đại bàng, mang theo một đám người, cũng tới bên bờ hoang địa hỗn loạn này. Thiên yêu Đại Bàng cấp bốn, cùng một đám thanh niên nam nữ Thiên Vũ cảnh tầng một tầng hai, đi tới mảnh khu vực này giống như muối bỏ biển, không khơi dậy nổi nửa điểm xao động, thậm chí không ai liếc nhìn bọn họ nhiều hơn một cái. Thiên yêu, rất thường gặp, về phần cường giả Thiên Vũ bậc thấp, lại nhiều đến nỗi đếm không nổi, đi trên đường lớn tùy ý liếc mắt một vòng, toàn bộ đều là Thiên Vũ. Nhất là hiện giờ, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng muốn đồng thời tuyển nhận môn đồ Hoàng Vũ, lại càng hấp dẫn không biết bao nhiêu thiên tài đến đây. Thiên yêu Đại Bàng hạ cánh xuống mặt đất, đám người Lâm Phong đều mang theo khí tức phong trần mệt mỏi, nhưng đôi mắt mỗi người đều sáng ngời có thần, liếc nhìn những người xung quanh, ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ hưng phấn.

- Toàn bộ đều là Thiên Vũ, Huyền Vũ có thể nhìn thấy cũng rất ít, đây mới thực sự là thế giới của võ tu.

Đại Hại Trùng thì thào nói nhỏ, cả người bùng cháy vẻ hưng phấn, đây mới là một đoạn của hoang hải, vượt qua đây tiến vào Bát Hoang cảnh có lẽ cường giả sẽ còn nhiều hơn, đây mới là võ đài gã muốn, thời đại làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đã tới.

- Khiêm tốn, kiềm chế chút.

Lâm Phong trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Long, người này thật đúng là... vẻ thành thật đi đâu rồi không biết. Tuy thực lực võ tu nơi này làm người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng có một cỗ áp lực và bức bách đập vào mặt. Thực lực Thiên Vũ cảnh tầng một, tầng hai, thật sự quá nhỏ bé, trong đây không coi là cái gì, rất nhiều người đều có tư cách tiêu diệt bọn họ.

- Ha ha ha, hiểu được, khiêm tốn.

Đại Hại Trùng cười ngây ngô, bên cạnh ngẫu nhiên có người đi qua, ánh mắt liếc xéo bọn họ một cái, lộ ra một tia khinh thường. Mấy tên này cũng không biết từ nơi nào chạy đến đây, chắc chưa từng thấy việc đời.

- Đi, chúng ta đi nhìn Hoang Hải trong truyền thuyết một cái.

Lâm Phong lên tiếng, Thiên yêu Đại Bàng lập tức bay lên trời, lao về phía xa xa. Từ Càn Vực đi tới giáp ranh hoang hải này, ngoại trừ dọc đường có tạm dừng mấy ngày ra, bọn họ vẫn luôn gấp rút bay đi, nhưng vẫn phải tốn hơn hai tháng mới đến được đây. Lấy tốc độ kh.ủng bố của Thiên yêu Đại Bàng lại bay hơn hai tháng, có thể tưởng tượng ra, Càn Vực cách nơi này xa đến thế nào. Thiên yêu Đại Bàng bay nhanh trong hư không, lại qua một chút thời gian, trong tầm mắt mấy người Lâm Phong xuất hiện một mảnh hoang địa chân chính, hoang hải khôn cùng, kh.ủng bố vô tận.

- Đây là Hoang Hải trong truyền thuyết, nếu chúng ta muốn đi Bát Hoang cảnh, trước phải vượt qua mảnh Hoang Hải này.

Lâm Phong thì thào tự nói, cảm giác có chút đáng sợ. Lúc này, bọn họ cách Hoang Hải khoảng chừng mười dặm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hoang khí đáng sợ từ trong đó truyền ra. Khắp nơi trong hoang hải, dường như đều là lực lượng phong bạo hủy diệt, nghe nói, trung tâm Hoang Hải, còn có vong hồn Tử Linh đáng sợ, một tiếng rống của bọn chúng có thể đánh ch.ết người ta, còn có một ít Tử Linh kh.ủng bố, nếu Tôn giả gặp phải cũng chỉ có một con đường ch.ết. Cho nên, nếu không tuyệt đối tự tin vào thực lực bản thân, có rất ít người sẽ dựa vào thực lực bản thân vượt qua hoang hải, mà ngồi hoang buồm.

- Mọi người nhìn bên trong!

Nhưng lúc này, Vân Phi Dương chỉ một chỗ nào đó phía xa xa, nơi đó có một chùm tia sáng rực rỡ chói mắt, ngự không trên hoang hải mà đi.

- Hoang hải này là một mảnh địa vực kỳ dị, có tin đồn nói nó chính là chiến trường thượng cổ, bất kể là võ tu lợi hại cỡ nào, đều chỉ có thể ngự không cách hoang hải ngàn thước, cho nên không có khả năng muốn tránh qua hoang hải.

- Là Thập Tam Kiếm Tôn, thực lực thật đáng sợ.

Tại mảnh địa vực này, người dám vượt qua hoang hải không nhiều lắm, Thập Tam Kiếm Tôn là một trong số đó. Rất nhiều người đều bị chùm tia sáng kia làm cho rung động, kiếm quang kh.ủng bố bao phủ lấy thân thể, cả người giống như là một thanh kiếm, hào quang vạn trượng.

- Xuy.

.. Bóng người nơi xa nhanh chóng đi đến, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, một cỗ kiếm khí đáng sợ dường như muốn xé rách cả không gian. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn hư không, khoảng không trên đầu họ có một chùm sáng kiếm đạo, dường như đâm rách hư không.

- Kiếm tu thật đáng sợ!

Trong lòng Lâm Phong rung động, người đó chỉ xẹt qua khoảng không trên đầu, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng kiếm đạo hủy diệt, dường như một kiếm kia, bất kể chỉ phương hướng nào, nơi đó đều bị hủy diệt.

- Người dám vượt qua Hoang Hải, không ai không kh.ủng bố.

- Đúng vậy, một ngày kia, ta cũng có thể giống như hắn, đạp trên hư không, trong tay cầm cự phủ, vượt qua mảnh hoang hải này.

Có lẽ ngày này sẽ không quá xa. Trong lòng Hoàng Phủ Long nhiệt huyết sôi trào, gã rất chờ mong, chờ mong phấn khích kế tiếp, chờ mong thế giới võ đạo cường nhân như mây này, chờ mong vô tận cơ hội thách thức đang chờ đợi gã. Hơn nữa, có nhiều bạn bè cùng gã trưởng thành như vậy, gã cảm giác thực thoải mái.

- Nhất định sẽ!

! Lâm Phong gật đầu, hắn cũng tin tưởng vững chắc, sẽ có một ngày như vậy. Khi đó, một ý niệm trong đầu của hắn, kiếm phá thương khung, xé rách không gian, tự do tự tại đi lại trong thiên hạ, không ai có thể trói buộc hắn, không ai có thể gây trở ngại cho hắn.

- Không chí khí.

Cùng Kỳ lạnh lùng phun ra một câu, khiến ánh mắt mọi người mở lớn, Hoàng Phủ Long nhìn chằm chằm Cùng Kỳ nói:

- Ngươi, cái tên gia hỏa này có phải lại muốn khoe khoang? - Bản Đế ta cũng cần khoe khoang!

Cùng Kỳ căm tức nhìn Hoàng Phủ Long.

- Được rồi, dù sao ta cũng đã quen.

Hoàng Phủ Long nhún vai.

- Hô.

... Trong miệng Cùng Kỳ phun ra một luồng lửa, khiến Hoàng Phủ Long cảnh giác nhìn nó, trên quãng đường này cũng có không ít người bị tên điên này phóng hỏa đốt.

- Được rồi, chúng ta đi tìm một hoang buồm, vượt qua Hoang Hải này đi.

Lâm Phong mở miệng, Cùng Kỳ và Hoàng Phủ Long cũng không tiếp tục náo loạn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK