Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Thu Nguyệt Tâm rời khỏi Thiên Cảnh hồ nhanh chóng trở về viện lạc, quả nhiên không phát hiện thân ảnh Lâm Phong, điều này khiến nàng sinh ra cảm giác bất an.

Từ nhỏ tới lớn, Thu Nguyệt Tâm luôn lạnh lùng, người khác gọi nàng là băng sương mỹ nhân, ngay cả nàng cũng cho rằng mình là người vô tâm, vĩnh viễn không thích ai. Nhưng chuyện thế gian vô cùng huyền diệu, dường như có sợi dây vận mệnh vô hình dẫn dắt, khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Phong, nàng có cảm giác quen thuộc, mới khiến nàng để Lâm Phong đi cùng. Sau đó, ở chung mấy ngày với nhau, cảm giác quen thuộc này ngày càng mãnh liệt. Nàng phát hiện Lâm Phong đã in sâu trong lòng, rất kỳ diệu, không thể giải thích. Ngay cả chính nàng cũng không giải thích nổi, không biết tại sao như thế. Hiện giờ không thấy Lâm Phong, nàng vậy mà sinh ra cảm giác mất mát và bất an chưa từng có. Không dừng lại tại viện lạc, Thu Nguyệt Tâm bước ra ngoài tìm hiểu tin tức của Lâm Phong. Rất nhanh, nàng thu được tin tức về Lâm Phong, nhưng tâm của nàng, trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, vô cùng giá lạnh. Hai hàng nước mắt từ hai má rơi xuống, nước mắt vô tình rơi xuống nhưng nàng vô cùng an tĩnh. Thân thể nàng không dừng lại mà giống như điên, lóe lên trong hư không, hướng về phía Thiên Cảnh hồ. Thu Mi và huynh muội Thu Lân mang theo vài người từ Thiên Cảnh hồ đi ra. Bọn họ vâng lệnh phụ thân, trước tìm hiểu tin tức Lâm Phong, xem Lâm Phong đã ch.ết hay chưa. Nhưng bọn họ chưa đi xa, liền nhìn thấy Thu Nguyệt Tâm một thân áo trắng, cả người lộ ra hàn khí băng sương từ từ đi tới.

- Lạnh quá!

Thu Mi và Thu Lân căng thẳng, hiện tại khí tức trên người Thu Nguyệt Tâm vô cùng lạnh, thậm chí sát ý tràn ra ngoài.

- Nguyệt Tâm tỷ tỷ!

Thu Mi cười nhẹ với Thu Nguyệt Tâm, tuy nhiên nụ cười của ả có vẻ hơi gượng gạo.

- Ông!

Một vòng minh nguyệt từ sau lưng Thu Nguyệt Tâm bay lên, treo trên khoảng không trên cao, vòng minh nguyệt lạnh thấu xương, giống như khí tức trên người Thu Nguyệt Tâm.

- Vũ Hồn Thu Nguyệt!

Vẻ mặt Thu Mi và Thu Lân cứng lại, Vũ Hồn, Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên là phóng thích Vũ Hồn. Vũ Hồn Thu Nguyệt, ở Thu gia, chỉ có Thu Nguyệt Tâm có, Vũ Hồn sinh ra từ huyết mạch biến dị.

- Nguyệt Tâm tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì? Thu Mi và Thu Lân kiêng kỵ, Vũ Hồn xuất hiện, không thể nghi ngờ là vì chiến đấu.

- Ông… Một vòng nguyệt quang thê lãnh chiếu xuống, bao phủ toàn bộ thân thể bọn họ.

Trong khoảnh khắc, bọn họ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đông cứng thân thể của họ. Sát ý k.hủng bố từ trên người Thu Nguyệt Tâm phóng thích, thân ảnh bạch y phiêu động, bàn tay giơ lên, giữa bàn tay Thu Nguyệt Tâm xuất hiện một vòng minh nguyệt hiện, vô cùng thê lãnh.

- Nguyệt Tâm tiểu thư, người làm gì vậy? Hộ vệ Thu Mi và Thu Lân phóng thích khí tức đáng sợ, chống lại lực đông cứng của Vũ Hồn Thu Nguyệt, bọn họ cố gắng ngăn cản nàng.

- Người nào ngăn cản ta…ch.ết!

Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm lạnh lại, song chưởng xuất ra, hai đạo nguyệt mang thê lãng mang theo khí tức tịch diệt, hóa thành hai vầng nguyệt to lớn, xoắn giết về phía đối phương.

- Nguyệt Tâm tiểu thư!

Hai người hét lớn một tiếng, không nghĩ Thu Nguyệt Tâm hạ sát thủ với Thu Mi và Thu Lân. Tuy bọn họ có tranh đấu nhưng dù sao cũng là người Thu gia mà.

- Oanh!

Thân thể bị hạn chế, viên nguyệt k.hủng bố đuổi giết, thân thể hai gã hộ vệ bị đánh bay ra ngoài. Thu Nguyệt Tâm nhìn vài người ngăn cản mình, vẻ mặt càng lạnh:

- Ta nói lại lần nữa, ai ngăn cản ta, ch.ết!

Tiếng nói hạ xuống, vầng trăng thê lãnh càng lạnh hơn, chiếu xuống phía dưới, bóng ma bao phủ đám người Thu Mi càng ngày càng mãnh liệt.

- Ngươi vì người ngoài mà giết ta, ngươi điên rồi!

Thu Lân rống giận một tiếng, trong lòng lạnh lẽo, lấy ra một miếng ngọc giản, rồi bóp nát. Nguyệt quang áp bách thân thể hộ vệ, bọn họ chỉ cảm thấy không thể động đậy, trong lòng vô cùng chấn động. Bọn họ cũng biết thực lực Thu Nguyệt Tâm rất mạnh, nhưng họ không nghĩ mình sẽ bị Thu Nguyệt Tâm tập sát. Xa xa có người nhìn thấy cảnh này không khỏi bàn luận. Thu Nguyệt Tâm lại muốn giết Thu Mi và Thu Lân, việc này không khỏi có chút điên cuồng đi.

- Ầm vang!

Hai tiếng vang đáng sợ truyền ra, chỉ thấy đám hộ vệ không thể ngăn cản Thu Nguyệt Tâm, bị đánh bay ra ngoài.

- Vì sao!

Thu Mi tức giận quát Thu Nguyệt Tâm. Con ngươi băng lãnh của Thu Nguyệt Tâm nhìn Thu Mi, không trả lời nàng..,cần trả lời sao? Vừa rồi phụ thân Thu Mi dẫn theo bọn chúng bức bách mình tới Thiên Cảnh hồ, sau đó Lâm Phong bị người giết, sự thật còn không rõ sao?

- Lâm Phong do huynh muội Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp giết!

Thu Mi thấy sát ý của Thu Nguyệt Tâm, rống lên một tiếng, quả nhiên khiến Thu Nguyệt Tâm dừng lại, chăm chú nhìn nàng nói:

- Bọn chúng cũng tham dự? - Do bọn họ gây ra, không có quan hệ gì với chúng ta.

Thu Mi trả lời.

- Không có quan hệ gì với các ngươi, sao các ngươi lại biết? Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm vẫn giá lạnh như trước, viên nguyệt lại xuất hiện, đánh về phía Thu Mi và Thu Lân, sắc mặt hai người trắng bệch.

- Dừng tay!

Một tiếng quát nổi giận truyền đến, chấn động cơ thể nàng, trên mặt Thu Mi và Thu Lân lộ vẻ mừng như điên, chạy tới.

- Phụ thân, cứu con!

Thu Mi hô to một tiếng, nhìn Thu Nguyệt Tâm tuy dừng lại nhưng sát ý vẫn như trước, mi tâm nàng, một vòng thu nguyệt hiện lên, ánh trăng chiếu ra, hóa thành thần niệm viên nguyệt. Sắc mặt Thu Mi trong nháy mắt cứng lại, phụ thân nàng đã tới, Thu Nguyệt Tâm vẫn dám giết nàng, thực sự điên rồi.

- Thu Mi, thần niệm!

Thu Lân nổi giận gầm lên một tiếng. Lúc này Thu Mi mới kịp phản ứng, phóng ra lực lượng thần niệm của mình, gần như đồng thời, Thu Lân cũng phóng ra thần niệm, chỉ cần ngăn cản Thu Nguyệt Tâm một lúc là được.

- Ầm vang!

Khí tức băng hàn xâm nhập vào trong thần niệm Thu Mi và Thu Lân. Hai người kêu lên một tiếng, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Ngươi quá càn rỡ rồi!

Một tiếng quát truyền đến, phụ thân bọn họ cuối cùng đã tới, khí tức kinh khủng công kích lên người Thu Nguyệt Tâm, đánh nàng bay ra ngoài, bạch y nhiễm màu hồng. Thu hồi thần niệm, Thu Nguyệt Tâm lạnh như băng nhìn tam thúc của nàng, nói:

- Thu Hạo, thủ đoạn thật độc ác, ngươi tốt nhất bảo vệ tốt hai người bọn chúng, nếu không ta gặp một lần, sẽ giết một lần.

Nói xong, Thu Nguyệt Tâm xoay người bỏ đi, khiến sắc mặt Thu Hạo cực kỳ khó coi, Thu Nguyệt Tâm uy hϊế͙p͙ cả hắn.

- Ngươi đi không được!

Khí tức lạnh như băng phóng ra, lập tức nghe Thu Nguyệt Tâm nói:

- Nếu ta ch.ết, ngươi chắc chắn cũng phải ch.ết.

Thanh âm Thu Nguyệt Tâm khiến động tác của Thu Hạo cứng lại. Ông chăm chú nhìn bóng lưng nàng nhưng không hành động, quá càn rỡ, quả thực vô pháp vô thiên! Nhưng nếu ông ta thực sự xuất thủ giết Thu Nguyệt Tâm, Thu Nguyệt Tâm ch.ết dưới tay ông, chỉ sợ ông ta không có ngày bình yên. Thu Nguyệt Tâm dám giết nữ nhi ông nhưng ông lại không dám giết Thu Nguyệt Tâm. Nhìn thân ảnh Thu Nguyệt Tâm biến mât, sắc mặt đám người Thu Hạo vô cùng khó coi. Một đạo cuồng phong xẹt qua, chỉ thấy phụ thân Thu Hạo cũng đến, nhìn thân ảnh Thu Nguyệt Tâm biến mất.

- Phụ thân, nàng quá càn rỡ.

Thu Hạo lạnh lùng nói.

- Sao ngươi không nói mình hành sự lỗ mãng!

Lão nhân lạnh lùng quát một tiếng:

- Nếu người trong lòng của Thu Mi bị Thu Nguyệt Tâm giết, các ngươi sẽ có phản ứng gì.

Vẻ mặt đám người Thu Hạo và Thu Mi cứng lại, không dám nói nữa, lão nhân quả nhiên vẫn thiên vị Thu Nguyệt Tâm. Tuy bọn họ thực sự lỗ mãng, nhưng bọn họ không ngờ Thu Nguyệt Tâm thật càn rỡ, dám giết tới đây.

- Nếu người nọ không ch.ết, ta thật muốn gặp hắn một lần, xem người có thể khiến Nguyệt Tâm thành như vậy là người thế nào.

Lão nhân lẩm bẩm:

- Về sau, các ngươi cẩn thận một chút cho ta, không cần lại chọc giận Nguyệt Tâm, để nàng ta tự mình bình tĩnh lại, thời gian lâu dài liền buông xuống,Thu Mi và Thu Lân không nên đi ra ngoài một mình!

Đám người Thu Hạo nghe lão nhân nói xong, sắc mặt càng thêm khó coi, lòng cũng có oán niệm, vậy mà lại đi cấm túc Thu Mi, nhưng lại bỏ qua Thu Nguyệt Tâm, này rõ ràng thiên vị.

- Trong lòng các ngươi không cần không phục, Nguyệt Tâm hiếm lắm mới thấy thích một người, hiện giờ, người đó vì các ngươi mà ch.ết, đương nhiên phải nhường nàng một chút.

Lão nhân dường như biết suy nghĩ trong lòng mấy người, nên mở miệng nói, ngay sau đó thân thể lóe lên, nháy mắt biến mất.

- Phụ thân, gia gia rõ ràng cũng muốn hắn ch.ết mà!

Thu Lân buồn bực nói.

- Câm miệng!

Thu Hạo quát lạnh một tiếng. Loại chuyện này, trong lòng hiểu rõ là được rồi, hiện giờ Lâm Phong đã ch.ết, mà lão nhân lại thiên vị Thu Nguyệt Tâm, đương nhiên phải có người gánh vác cái lỗi này rồi, chuyện này trong thế gia rất bình thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK