Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- - Lúc này, phía trên thang trời, một số người đang thử dò xét đi lên phía trên, khắp nơi đều có người tản loạn, động tác bọn họ đều rất chậm, dường như vô cùng gian nan.

- Thang trời này có được lực cản hùng mạnh, chỉ có người đi lên thang trời, mới có thể sải bước lên Thiên Đài, muốn thử một lần hay không.

Thu Nguyệt Tâm cười với Lâm Phong, nóng lòng muốn thử.

- Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức bước chân ra, bước lên bậc cầu thang thứ nhất, trong khoảnh khắc, một cỗ lực lượng vô hình tác dụng lên người hắn, khiến hắn cảm giác trên lưng đang đeo thứ gì đó. Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong sóng vai, gần như đồng thời, cùng sải bước, bước lên một bậc cầu thang, nàng nhìn Lâm Phong cười nói:

- Cái thang trời này có thể cảm nhận được khí tức của chúng ta, do đó quyết định lực tác dụng lên chúng ta mạnh hay yếu.

Có thể vận dụng đại thế thiên địa đến mức này, thật quá kinh khủng, thậm chí đã không thể gọi vận dụng, kêu khống chế thì đúng hơn. Nắm trong tay, không chế đại thế thiên địa, một loại sức mạnh to lớn, dữ dội, hùng mạnh.

- Chúng ta lên trên thử xem!

Thu Nguyệt Tâm dịu dàng cười, bước chân lập tức bước lên bậc cầu thang thứ hai. Ngay sau đó, thân ảnh của nàng lóe lên rất nhanh, không ngừng bay vọt tới thang trời phía trên, tốc độ đúng cực kỳ nhanh. Thân hình Lâm Phong cũng bước lên phía trên, vượt qua một bậc cầu thang. Quả nhiên, tác dụng của đại thế trên thang trời này càng ngày càng mạnh, áp bách trên người của hắn, khiến cho trên lưng hắn giống như đeo thêm một lực cản hùng mạnh.

- Lâm Phong, tốc độ của ngươi quá chậm, Thiên Đài mười tám ngàn trượng, một tầng thang trời cao một trượng, cũng có mười tám ngàn bậc thang.

Có lẽ cái thang trời này sẽ là khảo nghiệm thứ nhất khi chúng ta trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Nếu ngươi lấy loại tốc độ này, mười tám ngàn bậc cầu thang, không biết phải đi tới năm nào tháng nào. Thu Nguyệt Tâm ngoái đầu lại cười, nhưng lại có vẻ cực kỳ vui vẻ, không chút nào giống vẻ lạnh lùng thời điểm Lâm Phong mới gặp nàng.

- Được.

Lâm Phong nhìn khuôn mặt tươi cười đang ngoái lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Hắn dường như thấy được nụ cười đơn thuần, tinh khiết của Hân Diệp, bóng dáng cao quý dưới ánh trăng trong hoàng cung ngày xưa, như lượn lờ trong lòng.

- Vù.

..!!! Một cơn gió phất qua, lượn lờ trên người Lâm Phong, ngay sau đó liền nhìn thấy thân thể Lâm Phong bay vọt lên phía trước, vượt qua từng bậc cầu thang, đi lên phía trên thang trời, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong giây lát, Lâm Phong đã vượt qua ba trăm bậc thang trời. Nhưng mà nói một cách khách quan, ba trăm bậc so với mười tám ngàn bậc, có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Uy thế thiên địa chèn ép lúc này cũng trở nên mạnh hơn rồi. Một lần vượt qua, một lần tăng lên, vượt qua ba trăm bậc, tương đương với ba trăm lần chèn ép lên, Lâm Phong rất khó tưởng tượng, mười tám ngàn bậc thang trời sẽ là một con số kinh khủng tới cỡ nào, nơi đó, uy áp sẽ mạnh đến thế nào. Nếu khảo nghiệm để trở thành môn đồ Hoàng Vũ là sải bước lên mười tám ngàn bậc thang trời này, vậy đối với người vì muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ mà đến đây, tuyệt đối là tai họa, quá khó khăn.

- Lâm Phong, nhanh lên!

Thu Nguyệt Tâm sẽ ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt nàng, nụ cười kia dường như trở nên rạng rỡ hơn, giống như một thiếu nữ ngây thơ. Tốc độ Lâm Phong càng lúc càng nhanh, Phong ý chí nở rộ raHiện giờ Phong ý chí của hắn đã đến tầng sáu, cho dù người tu vi cao thâm hơn hắn, tốc độ cũng không nhanh bằng hắn, nhất là khi sử dụng Tiêu Dao bộ pháp cộng thêm Phong ý chí, Thiên Vũ cảnh tầng ba mà hoàn toàn nhanh hơn hẳn Thiên Vũ cảnh tầng năm bình thường. Chỉ trong nháy mắt, một ngàn bậc thang trời đã ở phía sau.

- Một ngàn rồi, mệt mỏi quá.

Thu Nguyệt Tâm lấy đi sợi tóc ở thái dương, hướng Lâm Phong vừa đuổi kịp đang sánh vai với nàng cười khẽ:

- Không tồi, Phong ý chí tầng sáu.

- Còn muốn tiếp tục chơi không? Thu Nguyệt Tâm cười nói với Lâm Phong.

- Ngươi chơi, ta liền theo ngươi.

Lâm Phong cười nhạt đáp lại, khiến vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm đanh lại, mày hơi hơi nhíu xuống, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, trở nên lạnh lùng thêm mấy phần, giống hệt như lúc Lâm Phong vừa mới thấy nàng.

- Đi lên trên thử một chút, không biết thời điểm khảo nghiệm, Vũ Hoàng sẽ để chúng ta trèo bao nhiêu bậc cầu thang.

Thu Nguyệt Tâm hạ giọng nói, không tiếp tục nhìn Lâm Phong nữa, thân thể nàng lại lần nữa vượt lên phía trước mà đi, cũng không có dừng lại một chút nào, cũng không có quay đầu lại nhìn Lâm Phong cười nữa. Mày Lâm Phong hơi hơi nhíu lại, không rõ Thu Nguyệt Tâm xảy ra chuyện gì, biến hóa của nàng không khỏi quá lớn đi! Nhưng mà vừa rồi, mỗi một nụ cười Thu Nguyệt Tâm cười với hắn cũng không phải ngụy trang, Lâm Phong dường như có thể nhìn ra sự vui sướng từ trong lòng nàng. Cái loại tươi cười sáng lạn này cũng không thể ngụy trang ra được. Vượt qua ba nghìn bậc thang, bước chân Thu Nguyệt Tâm lại lần nữa ngừng lại, hít sâu hai cái. Lúc này áp bách trên người đã khiến nàng cảm giác được mỏi mệt rồi, xu thế áp bách kế tiếp còn có thể càng ngày càng mạnh. Một bóng người lặng yên không tiếng động hạ xuống bên cạnh người nàng, ý thức khẽ chuyển. Ngay sau đó, nàng lại một lần nữa thấy được thân ảnh Lâm Phong, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn về khoảng không phía trước, trên mặt mang theo ý cười nhạt, trầm mặc, sải bước đến ba nghìn bậc thang trời, nhưng chưa t.hở dốc, so với nàng còn muốn thoải mái hơn.

- Vù.

...!!! Một cơn gió thổi qua, nhấc bay quần áo Lâm Phong, ngay sau đó, hắn nhìn thấy thân thể Thu Nguyệt Tâm tiếp tục bay vọt lên thang trời phía trên, không có dừng lại chút nào, tốc độ cực kỳ nhanh.

- Nàng rốt cuộc là ai!

Lâm Phong nhìn bóng lưng Thu Nguyệt Tâm thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc mãnh liệt. Hai người có thể giống nhau, nhưng cũng không thể giống nhau như đúc, cho dù huynh muội sinh đôi cũng không có khả năng. Hơn nữa, tại sao Thu Nguyệt Tâm lại đối với hắn rất thân cận, mới nhận thức hắn mấy ngày ngắn ngủi, vừa rồi lại tươi cười ôn hòa như vậy, điều này có vẻ rất khác thường. Không suy nghĩ nhiều, thân thể Lâm Phong cũng hóa thành một cơn gió, tiếp tục bay lên trên, Phong ý chí phóng thích toàn bộ, rất nhanh, hắn đã đuổi kịp bước chân Thu Nguyệt Tâm, ở phía sau nàng mười mấy bậc thang trời.

- Thu Nguyệt Tâm!

Lúc này, trên không có một giọng nói truyền đến, khiến bước chân Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong đều ngừng lại.

- Có chuyện gì sao? Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn bóng người phía trên cầu thang, lạnh lùng hỏi một tiếng, lập tức có mấy người đi tới, nhìn Thu Nguyệt Tâm.

- Không nghĩ tới, Dương mỗ có thể may mắn nhìn thấy Thu tiểu thư, trong lòng rất cao hứng.

Thanh niên phía trên khẽ mỉm cười, gật đầu với Thu Nguyệt Tâm, sau đó, ánh mắt của y lại chậm rãi vòng qua, rơi lên trên người Lâm Phong.

- Thật là khéo, Lâm huynh, không ngờ ngươi cũng ở đây!

- Thế giới này thật nhỏ.

Lâm Phong hạ giọng nói, lạnh lùng nhìn bóng dáng trên không, Dương Tử Lam. Một cỗ hàn ý lượn lờ trên người Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đảo qua, nhìn về phía mấy bóng người bên cạnh Dương Tử Lam, là mấy người Dương Tử Diệp, Cừu Quân Lạc, Khương Ninh. Ánh mắt rét lạnh nhất đương nhiên là của Cừu Quân Lạc rồi, chỉ thấy ánh mắt gã nhìn chằm chằm Lâm Phong, hận không thể giết ch.ết Lâm Phong tại chỗ. Ngày đó, ngay trước mặt mọi người, gã bị Lâm Phong hành hạ đến thê thảm như vậy, mất hết mặt mũi. Sau đó, Dương Tử Lam cùng với mấy người bọn họ đi đến Thiên Cảnh thành, thử trèo lên thang trời, khi đang trở về thì nhìn thấy được đại tiểu thư Thu gia, Thu Nguyệt Tâm mới tới gần chỗ này, lại thật không ngờ khéo hơn chính là, phía sau Thu Nguyệt Tâm, bọn họ lại thấy được Lâm Phong.

- Lâm huynh nói rất đúng, thế giới này quả thực rất nhỏ.

Dương Tử Lam vẫn mỉm cười như trước, tuy nhiên nụ cười này rơi vào trong mắt Lâm Phong lại cảm giác rất không thoải mái. Không tiếp tục nhìn Lâm Phong, Dương Tử Lam dời ánh mắt nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm nói:

- Không ngờ tới có thể trong này tình cờ gặp gỡ Thu tiểu thư cũng thử lên thang trời, không bằng cùng chúng ta kết bạn, cũng có thêm một người nói chuyện.

- Không có hứng thú.

Thu Nguyệt Tâm thản nhiên phun ra một câu, vẫn lạnh lùng như trước. Dương Tử Lam cũng không để ý, Thu Nguyệt Tâm này là băng sơn mỹ nhân nổi danh Bắc Hoang, đối với mọi người đều lạnh lùng, nghiêm túc, đối với y như thế cũng rất bình thường.

- Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy Thu tiểu thư nữa, Thu tiểu thư xin cứ tự nhiên.

Vừa lúc ta cũng có một số việc phải xử lý. Thân hình Dương Tử La hơi né sang, để Thu Nguyệt Tâm đi. Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, hô lên với Lâm Phong:

- Lâm Phong, chúng ta tiếp tục đi lên.

- Hả? Vẻ mặt Dương Tử Lam cứng ngắc, Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong có quen biết? Hơn nữa, hai người bọn họ dường như cùng nhau đến, Thu Nguyệt Tâm nàng vậy mà lại kết bạn đi cùng một nam nhân? Ánh mắt Dương Tử Diệp và đám người Cừu Quân Lạc cũng kinh ngạc, Thu Nguyệt Tâm này sinh ra tướng mạo đẹp, thân phận cao quý, thiên kim thế gia Thu thị.

Nhưng nàng lại lạnh lùng, nghiêm túc, nghe đồn, có người gặp qua Thu Nguyệt Tâm lúc cười, vô cùng đẹp, mị hoặc lòng người. Đáng tiếc chỉ nghe đồn, cực ít người có thể thực sự nhìn thấy, hơn nữa Thu Nguyệt Tâm này từ trước tới nay thích độc lai độc vãng, sẽ không đi cùng nam tử. Mà lúc này, nàng nàng và Lâm Phong lại đi cùng nhau?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK