Đây là cuộc so đấu về sức chịu đựng, ai trước tiên không kiên trì nổi là người đó thua.
Sở Mộ không cho phép chính mình thất bại, mười ba chiến tướng cũng không chấp nhận thua cuộc.
Đám Kiếm Giả nín thở, siết chặt nắm tay, xoe tròn mắt nhìn chiến đấu kịch liệt trên đấu kiếm đài.
Thế công bão tố của sáu chiến tướng kéo dài mười lăm phút, mỗi người cắn chặt răng mặt đỏ rực, trán nổi gân xanh cục cục trông hết sức đáng sợ.
Mặt Sở Mộ hơi tái, hắn không ngừng né tránh và lấy lại sức đôi chút, hắn đang chờ thời cơ tốt nhất.
Đột nhiên sáu chiến tướng ra kiếm bị khựng lại, Sở Mộ nắm bắt điều đó ngay.
Sở Mộ thầm la:
- Là lúc này!
Sở Mộ chém Nhập cảnh thâm tầng ra, liên tục hai kiếm chém đứt kiếm của sáu chiến tướng, cổ tay rách toạc. Sức mạnh đẩy sáu chiến tướng liên tục thụt lùi, ngực khó chịu, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Sở Mộ như gió bay vút qua, đầu kiếm đập vào ngực sáu chiến tướng, phát động Chấn Sơn Kình chấn sáu người bay ra sau, lại hộc máu, sức chiến đấu giảm bớt.
Đến đây thì mười ba chiến tướng mất gần hết sức chiến đấu, mỗi người bị nội thương, dù có đánh tiếp cũng không thể làm gì Sở Mộ được.
Phí Khang che ngực nhìn Sở Mộ, biểu tình phức tạp:
- Ngươi thắng.
Phí Khang vốn cảm thấy mười ba chiến tướng hợp sức bày Giao Long kiếm trận tất nhiên có thể đánh bại Sở Mộ, nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Đi sai một bước thua cả bàn cờ.
Sức chiến đấu của Sở Mộ vượt qua tưởng tượng, đến bây giờ Phí Khang mới chính thức xem trọng hắn, gã bản năng cho rằng Sở Mộ có năng lực đối kháng với Tư Không Chiến đại nhân.
Mặc dù mười ba chiến tướng đều bị nội thương nhưng bọn họ có mặc hộ giáp vương phẩm đã giảm bớt đòn công kích của Sở Mộ rất nhiều, vết thương không nặng. Dĩ nhiên cũng vì đây chỉ là tỉ thí, không bàn việc sống chết, nếu không Sở Mộ đã chẳng nương kiếm.
Nghe Phí Khang nói sắc mặt Sở Mộ không thay đổi, mười hai chiến tướng khác thì tái mặt, cực kỳ không cam lòng rồi lại không biết làm sao. Sở Mộ đánh bại bọn họ bằng thực lực chứ không phải giở trò âm mưu gì, khiến bọn họ thua không còn lời gì để nói.
So với mười ba chiến tướng chật vật thì mặt Sở Mộ hơi xanh, vì tiêu hao lực lượng quá độ mà ra, hắn không bị thương gì, nghỉ ngơi một lúc sẽ dần khỏe lại.
Đến lúc này đám Kiếm Giả dưới đấu kiếm đài mới phản ứng lại, ai nấy siêu kích động.
Sở Mộ đánh bại mười ba chiến tướng dưới trướng của Tư Không Chiến, đây là sự thật chứ không phải mơ. Tức là Sở Mộ có tư cách quyết cao thấp với Tư Không Chiến chứ không như Tần Sơn Hà quyết đấu với Tư Không Chiến, dễ dàng bị dánh bại.
Sở Mộ hơi điều tức, lực lượng phục hồi, hắn nói với Phí Khang:
- Nếu là ta thắng vậy hãy kêu Tư Không Chiến ra đi.
Phí Khang nhìn Sở Mộ chằm chằm, nói thẳng:
- Tư Không Chiến đại nhân đã đi từ lâu.
Sở Mộ kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Kiếm Giả đứng dưới đấu kiếm đài hoang mang.
Chẳng phải nói miễn Sở Mộ đánh bại mười ba chiến tướng liên hợp là có thể chiến với Tư Không Chiến một trận sao? Xem tình hình thì có gì kỳ kỳ.
Tất cả Kiếm Giả thầm tức giận, cảm thấy mình bị lừa.
Sở Mộ là đương sự vẫn giữ tỉnh táo, hắn nhìn Phí Khang chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
- Tư Không Chiến kêu ngươi chuyển lời gì cho ta?
Phí Khang kinh ngạc buột miệng:
- Sao ngươi biết...?
Phí Khang phản ứng lại, mím chặt môi.
Phí Khang sắp xếp ngôn ngữ rồi mới nói:
- Ba ngày trước Tư Không Chiến đại nhân đã rời khỏi đây trở thành đệ tử tinh anh. Đại nhân kêu ta chuyển lời với ngươi là ‘ngươi rất có thiên phú, có tư cách làm đối thủ của ta, nhưng có thể trở thành đối thủ thật sự của ta hay không thì phải xem ngươi có thể trở thành đệ tử tinh anh trong vòng ba tháng không. Nếu làm được thì chúng ta so tài ngay sau khi trở thành đệ tử tinh anh’. Đây là nguyên câu của Tư Không Chiến đại nhân.
Sở Mộ thì thào, gật gù:
- Đệ tử tinh anh...
Trong lòng Sở Mộ hiện tại không nắm chắc có thể đánh bại Tư Không Chiến, hắn cần nhiều thời gian hơn, nên dời cuộc so tài sau khi trở thành đệ tử tinh anh có lẽ sẽ tốt hơn.
Huống chi tổng giáo tập nói muốn Sở Mộ trở thành đệ nhất đệ tử chính thức trước khi làm đệ tử tinh anh, không hề bắt buộc hắn phải đánh bại Tư Không Chiến.
Bây giờ Tư Không Chiến thành đệ tử tinh anh, trong đệ tử chính thức còn ai địch lại Sở Mộ?
Vương miện hạng nhất đã đặt trên đầu Sở Mộ.
Mặc dù thấy hơi kỳ kỳ nhưng chuyện đã thành sự thật.
Đám Kiếm giả Cổ Kiếm Minh đứng bên dưới ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, trong một chốc không phản ứng lại.
Bọn họ tới nơi này không phải là cuộc chiến của Sở Mộ và mười ba chiến tướng, mà muốn xem Sở Mộ đánh bại mười ba chiến tướng rồi đấu với Tư Không Chiến.
Một Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh nhanh chóng phản ứng lại rống to:
- Thái thượng trưởng lão uy vũ!
- Thái thượng trưởng lão vô địch!
- Thái thượng trưởng lão đệ nhất!
Mấy ngàn Kiếm Giả Cổ Kiếm Minh giơ tay hô to, thanh thế kinh người.
Một số Kiếm Giả bị không khí cảm nhiễm cũng giơ cao tay hét to.
Tư Không Chiến đã rời đi, Sở Mộ hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất nhân đệ tử chính thức, hắn không cần ở lại đây lâu hơn nữa. Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi đấu kiếm đài số một trở về Kiếm Lâu của mình phục hồi tiêu hao.
Sở Mộ rời đi, đám Kiếm Giả cũng giải tán.
Phí Khang hỏi chiến tướng thứ tám:
- Lão bát có sao không?
Chiến tướng thứ tám là người hứng chịu một kiếm của Sở Mộ trực tiếp nhất. Ngực chiến tướng thứ tám có một vết thương mảnh, bảo giáp vương phẩm cứng rắn bị đâm thủng, giáp dán sát người cũng bị thủng, ngực có vết thương rõ ràng.
Nhưng Sở Mộ đã nương kiếm, không thì kiếm đã xuyên thủng trái tim chiến tướng thứ tám.
Trong mười ba chiến tướng thì chiến tướng thứ tám bị thương nặng nhất, đã mất khả năng hành động, phải nhờ hai chiến tướng dìu chiến tướng thứ tám đứng vững. May mà chiến tướng thứ tám đã nuốt đan dược, vết thương trên trái tim đang dần khép lại.
Chiến tướng thứ tám khó khăn nói nhỏ bốn chữ:
- Nhập cảnh thâm tầng...
Chiến tướng dìu gã không nghe rõ:
- Cái gì?
Phí Khang biến sắc mặt hỏi:
- Lão bát đang nói kiểm soát lực lượng của Sở Mộ đến Nhập cảnh thâm tầng?
Chiến tướng thứ tám nhẹ gật đầu.
Phí Khang nhìn kỹ vết thương của chiến tướng thứ tám, gật đầu nói:
- Chỉ có kiếm Nhập cảnh thâm tầng mới có uy lực như vậy.
Đến đây thì Phí Khang thua tâm phục khẩu phục.