Lam Hải mênh mông, bầu trời màu lam, trời và nước chung một màu, từ xa nhìn xuống như hợp thành một khối.
Bỗng nhiên có hào quang bay qua nơi này với tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt xuyên qua chân trời, xuyên thấu mây trắng, hư không bị cắt ra một khe nứt màu đen, một đạo kiếm quang bay nhanh và biến mất không thấy, lúc này chỉ còn tiếng kiếm reo vang mà thôi.
Hào quang nhanh không cách nào tưởng tượng nổi
Không ít cường giả bay qua không trung, còn chưa kịp phả ứng thì hào quang đã đi xa, tốc độ nhanh tới mức bọn họ cũng phải khiếp sợ.
- Đó là cái gì?
- Không biết, có lẽ là siêu cấp cường giả nào đó..
- Không có khí tức của cường giả, dường như là phi hạm.
Đúng vậy, hào quang vừa rồi chính là phi hạm bay qua.
Đó là phi hạm có chiều dài chưa tới mười mét, rộng không tới ba mét, hình thể hẹp nhưng cực kỳ sắc bén, phi hạm có mũi như đầu mũi kiếm, nó dễ dàng xuyên thấu bầu trời, biên giới của nó xé rách không khí, giảm bớt lực cản để tốc độ của phi hạm tăng lên mức cao nhất.
Trong phi hạm chỉ có hai người, một người là Sở Mộ, một người khác chính là Lăng Phong Tiếu.
...
Thì ra Sở Mộ ngừng lại trên Thiên Kiếm Đảo Thiên Kiếm Phong nửa tháng, kiếm pháp tăng vọt rất nhanh, có một lần bàn luận với đám người Mạc Bạch Vân, lúc bọn họ hỏi xuất thân của mình, Sở Mộ mới nhớ tới Chân Kiếm Tông.
Cũng không phải hắn bỏ quên Chân Kiếm Tông, mà là vì hắn bị đại quân Sa tộc vây giết tràn ngập nguy cơ, trạng thái tinh thần hoàn toàn căng thẳng. Trong đầu không có ý niệm nào khác, về sau bị Thiên Vân Kiếm Thánh Mạc Bạch Vân cứu đi, sau đó đi tới Thiên Kiếm Đảo, hắn bị hoàn cảnh tu luyện của Thiên Kiếm Đảo hấp dẫn.
Lúc ấy Sở Mộ khát vọng tăng thực lực của mình lên cho nên tu luyện trên Thiên Kiếm Đảo như cá gặp nước. Mỗi một ngày đều có tiến bộ rõ ràng, càng làm cho hắn đắm chìm vào tu luyện không tự kiềm chế được.
Tu luyện, luyện kiếm và luận bàn kiếm pháp với Kiếm Thánh, thời gian như thế thập phần thích ý, hận không thể tiếp tục mãi như vậy, nếu đám gười Mạc Bạch Vân không hỏi thăm tới xuât thân của Sở Mộ thì hắn cũng không nhớ tới việc này.
Đã nhớ tới Chân Kiếm Tông, Sở Mộ cũng nhớ đến vạn tông thịnh hội.
Lúc ấy rời khỏi Chân Kiếm Tông, hắn từng nói sẽ dẫn Chân Kiếm Tông tham dự vạn tông thịnh hội, cũng phát dương uy danh của Chân Kiếm Tông, giúp thanh danh của tông môn truyền khắp Thương Lan hoàng triều, như thế người bái nhập Chân Kiếm Tông sẽ tăng nhiều, số lượng đệ tử của Chân Kiếm Tông cũng tăng lên nhanh chóng.
Đệ tử đủ nhiều mới có thể phát triển tốt.
Chân Kiếm Tông quật khởi là phải tiến hành, đây là chuyện hắn đáp ứng Bạch Linh.
Sở Mộ đứng lên cáo từ, hắn cũng nói rõ nguyên nhân với bọn họ, đám nươời Thiên Kiếm Thánh Tôn biết Sở Mộ là tông chủ, hơn nữa đời trước của Chân Kiếm chính là Chân Thần Kiếm Tông đã biến mất thì kinh hãi, Thiên Kiếm Thánh Tôn cũng nói hy vọng trở thành một thành viên của Chân Kiếm Tông.
Nghe Thiên Kiếm Thánh Tôn nói thế, Sở Mộ liền khiếp sợ.
Chân Kiếm Tông hiện tại chỉ là tông môn nho nhỏ, mà Thiên Kiếm Thánh Tôn chính là một trong năm Thánh Tôn của Nhân tộc tại Lam Hải, là tồn tại vượt qua Thánh cấp, cho dù tông môn cường đại như Thiên Thánh Giáo cũng không lọt mắt Thiên Kiếm Thánh Tôn, Chân Kiếm Tông càng khó tiến vào mắt của hắn.
Trừ khiếp sợ ra, Sở Mộ cũng hiểu ý của Thiên Kiếm Thánh Tôn, năm đó hắn có thiên phú vô cùng bình thường, muốn bái nhập Chân Thần Kiếm Tông lại không đủ tư cách, về sau bị một trưởng lão Chân Thần Kiếm Tông cứu mạng hơn nữa còn truyền thụ kiếm đạo, từ đó có được căn cơ vững chắc, nếu không như thế cũng không có kỳ ngộ về sau, không có Thiên Kiếm Thánh Tôn hôm nay.
Ân cứu mạng, ân chỉ điểm không thể báo, cứu Sở Mộ xem như một cách báo đáp nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ.
Chân Thần Kiếm Tông là đời trước của Chân Kiếm Tông, phát triển chưa hẳn có thể khôi phục huy hoàng của Chân Thần Kiếm Tông năm xưa, Thiên Kiếm Thánh Tôn đưa ra ý gia nhập Chân Kiếm Tông, thứ nhất là hoàn thành tâm nguyện năm đó, thứ hai cũng là báo đáp.
Cường giả như vậy nguyện ý gia nhập, Sở Mộ giơ hai tay hoan nghênh.
Về phần Thiên Kiếm Thánh Tôn gia nhập Chân Kiếm Tông đảm nhiệm chức gì, Sở Mộ không ngừng suy nghĩ liền định vị là lão tổ Chân Kiếm Tông, dùng thực lực và thân phận của hắn, đảm nhiệm vị trí lão tổ Chân Kiếm Tông còn dư.
Sư tôn cũng gia nhập, Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần và Lăng Phong Tiếu cũng gia nhập Chân Kiếm Tông.
Ba người bọn họ tạm thời làm trưởng lão Chân Kiếm Tông, ba người không có dị nghị gì, bọn họ chỉ thấy sư tôn gia nhập, làm đệ tử không gia nhập thì không thể nào.
Sở Mộ phải rời đi, Thiên Kiếm Thánh Tôn không đi theo, hắn cần phải tọa trấn nơi này uy hiếp Hải tộc, nếu hắn rời đi, năm Thánh Tôn biến thành bốn, lực lượng sẽ suy yếu đi rất nhiều, nói không chừng sẽ xuất hiện nhiễu loạn gì đó.
Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần cũng lưu lại, chỉ nói ngày sau sẽ tới Chân Kiếm Tông một chuyến, ngược lại Lăng Phong Tiếu chưa từng đi vào đất liền lịch lãm rèn luyện, bởi vậy liền đồng hành với Sở Mộ.
Chuyện có chút khẩn cấp, cũng không có khả năng đi tới hòn đảo khác lại cưỡi phi hạm đón khách lớn rời đi, bởi vì làm thế rất thời gian rất lâu, cho nên Thiên Kiếm Thánh Tôn lấy một chiếc phi hạm Cực Phong Hào trân tàng tạm thời cấp cho Sở Mộ sử dụng.
Cực Phong Hào có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn vừa ý và trân tàng, có thể thấy nó không tầm thường.
Trên Cực Phong Hào có được hải đồ kỹ càng, nó giúp Sở Mộ điều khiển phi hạm không đi lạc phương hướng, điểm này vô cùng hiếm có trên Lam Hải.
Quả nhiên tốc độ Cực Phong Hào cực nhanh, Sở Mộ cũng phải khiếp sợ, so với Phích Lịch Hào thì nó không khác gì đom đóm so với ánh trăng.
Cực Phong Hào quá nhanh.
Cho dù Sở Mộ lĩnh ngộ nhân hạm hợp nhất, ngay từ đầu lúc khởi động cũng giật mình, hắn có cảm giác không kịp khống chế, may mắn hắn kịp thời điều chỉnh giảm tốc độ xuống, trước quen thuộc sau đó lại tăng lên, cuối cùng mới có thể nắm giữ, nhưng một ít biến hóa rất nhỏ cần thời gian mới có thể nắm giữ.
Nhanh không gì sánh nổi, nhanh đến mức ánh mắt cường giả Thánh cấp cao giai cũng không nhìn kịp.
Chỉ trong nháy mắt Thiên Kiếm Đảo đã biến mất sau lưng.
Sở Mộ đang điều khiển Cực Phong Hào phi hành hết sức chăm chú, không dám có chút phân tâm, không có biện pháp, tốc độ quá nhanh, phải như thế, nếu vô ý sẽ có nguy hiểm.