Đầu tiên Huyền trưởng lão chỉ cho Sở Mộ mười ngọn núi tương đối thích hợp để lựa chọn. Sau đó hắn dẫn theo Sở Mộ đi tới từng ngọn núi một, để cho Sở Mộ tự mình lĩnh hội cảm nhận, cuối cùng mới quyết định. Nếu như muốn đi khắp các ngọn núi vô chủ, sẽ phải tiêu tốn thời gian quá nhiều.
Mười ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có đặc sắc riêng, nhưng không chênh lệch quá nhiều. Sau khi đi dạo xong, Sở Mộ có chút trầm ngâm, sau đó liền quyết định lựa chọn một ngọn núi trong đó.
Ngọn núi hắn lựa chọn có hình dáng bên ngoài giống như một cây kiếm, đứng vững ở trên mặt đất, để lộ ra phong quang kinh người.
- Ngọn núi này hiện tại thuộc về ngươi. Ngươi có thể dùng cái tên ban đầu, cũng có thể tự mình một lần nữa đặt tên.
Huyền trưởng lão nói.
- Chấn Thiên.
Sở Mộ suy nghĩ một chút, liền nói. Huyền trưởng lão liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái.
Ngọn núi này, từ nay về sau, đổi tên là Chấn Thiên Phong.
- Được, ngươi về trước chờ đợi đi.
Huyền trưởng lão nói với Sở Mộ. Sau khi Sở Mộ làm kiếm lễ với Huyền trưởng lão, hóa thành kiếm quang rời khỏi đó. Hắn quay về Thiên Tương Cư ở Chân Truyền Phong, vừa chờ đợi đồng thời, vừa tu luyện.
Ngọn núi lựa chọn xong. Tiếp theo, chính là xây dựng. Ngũ Hành Kiếm Tông sẽ chịu trách nhiệm tiến hành cải tạo trên trình độ nhất định đối với ngọn núi. Sau đó ở trên ngọn núi mở một động phủ.
Điều này cần một khoảng thời gian nhất định.
Trong lúc đó, Giang Bắc đi tới Thiên Tương Cư tìm Sở Mộ. Hắn vô cùng cảm kích Sở Mộ.
Bởi vì Sở Mộ, Giang Bắc cũng nhận được lợi ích. Đó là một ít tài nguyên tu luyện. Những tài nguyên tu luyện này, cũng đủ khiến cho tu vi của hắn đột phá tiến thêm một bước.
Tu vi ban đầu của Giang Bắc là Tạo Hóa cửu trọng thiên. Nếu như lại đột phá, đó chính là Niết Cảnh. Ngoại trừ phần thưởng tài nguyên tu luyện ra, hắn còn có thể được đề bạt làm chấp sự Thân Truyền Phong.
Thân Truyền Phong cao hơn Chân Truyền Phong một tầng. Chấp sự Thân Truyền Phong, địa vị tất nhiên cũng sẽ cao hơn so với chấp sự Chân Truyền Phong một bậc.
Chỉ là Giang Bắc lại từ chối đề bạt này.
- Cái gì, ngươi muốn đi theo ta sao?
Sở Mộ kinh hãi.
Bất kể nói thế nào, Giang Bắc cũng là một vị Kiếm Vương cửu tinh.
Nhưng Giang Bắc chỉ mỉm cười, gật đầu khẳng định. Hắn xem trọng tiềm lực của Sở Mộ. Cho nên hắn mới đưa ra quyết định như vậy.
- Ngươi cũng biết, sau này ngươi một mình nắm giữ một ngọn núi. Ngươi có khả năng tận sức tu luyện, hoặc đến bên ngoài rèn luyện. Ngọn núi lại cần quản lý, bằng không sẽ bị hoang phế.
Giang Bắc cười nói:
- Ta đi theo ngươi, sẽ không theo ngươi ra ngoài rèn luyện. Thiên phú của ta có hạn. Đời này có thể đột phá đến Niết Cảnh, ta đã thỏa mãn. Cho nên, ta sẽ thay ngươi quản lý ngọn núi.
Sở Mộ suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ ý tứ của Giang Bắc. Hắn coi trọng chính là tiềm lực và tương lai của mình, xem như là một loại đầu tư.
Nếu như sau này, mình trở nên càng cường đại hơn, địa vị ở bên trong Ngũ Hành Kiếm Tông càng cao hơn, như vậy hắn tất nhiên sẽ nhận được càng nhiều hơn. Ngược lại, lại ít hơn. Đây là một lần đánh cược tương lai.
Giang Bắc đã kiên trì như vậy, Sở Mộ cũng không có phản đối. Giang Bắc nói đúng. Ngồi ôm một ngọn núi, Sở Mộ sẽ tận sức tu luyện, không có khả năng phiền lòng cố sức vì quản lý công việc ngọn núi. Làm vậy sẽ phân tán tâm thần của hắn, chia hết thời gian của hắn.
Thoáng một cái, mười ngày trôi qua. Ngũ Hành Kiếm Tông đột nhiên chiêu cáo toàn tông, vì đệ tử chân truyền Sở Mộ có thiên tư ngang dọc, lấy thực lực Kiếm Vương tam tinh nắm giữ kiếm lực, là đệ tử kiếm tong đầu tiên từ cổ chí kim nắm giữ kiếm lực sớm nhất, do đó được đề bạt làm đệ tử bí truyền, ban thưởng một ngọn núi. Ngọn núi tên Chấn Thiên...
Kiếm tông chiêu cáo, đủ ba lần. Mọi người trong toàn bộ Ngũ Hành Kiếm Tông đều bị kinh động.
Kiếm Vương tam tinh, đệ tử chân truyền, bên trong Ngũ Hành Kiếm Tông không nhiều lắm. Nhưng thật ra không có gì là kỳ quái. Chỉ có thể xem như là một vị thiên tài. Chẳng có gì lạ. Nhưng lấy thực lực Kiếm Vương tam tinh, lại có thể hiểu thấu đáo bản chất của kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực. Đây là hạng yêu nghiệt gì vậy?
Ngộ tính như vậy, khiến người ta run rẩy.
Kiếm Vương tam tinh, nắm giữ kiếm lực. Đây không chỉ có là có một không hai ở Ngũ Hành Kiếm Tông, cũng có một không hai ở tinh hệ Dạ Minh. Dạ Minh Kiếm Tông lớn như vậy, cũng không có đệ tử như vậy.
Chấn động. Toàn bộ Ngũ Hành Kiếm Tông đều chấn động.
Tên Sở Mộ vang dội cả Ngũ Hành Kiếm Tông. Ban đầu, hắn chỉ là một đệ tử nho nhỏ. Mà nay, hắn lại thật sự tiến vào trong mắt của tất cả mọi người trong Ngũ Hành Kiếm Tông.
Ngũ Hành Kiếm Tông chỉ công bố Sở Mộ lấy thực lực Kiếm Vương tam tinh, nắm giữ kiếm lực, cũng không có đề cập là kiếm lực nhị cấp. Cho nên người không biết đều tưởng là kiếm lực nhất cấp.
Kiếm Vương tam tinh, nắm giữ kiếm lực nhất cấp. Điều này đã không phải suy nghĩ!
Nếu như lại thêm các loại lực quy tắc, hai loại trong đó còn đạt được nhập vi cảnh, lúc đó càng kinh người.
Đương nhiên, chỉ là nắm giữ kiếm lực hạng nhất, đủ khiến Ngũ Hành Kiếm Tông đưa ra trọng thưởng như vậy.
- Sở Mộ này, không ngờ đạt được như thế.
Thánh tử Hằng Nguyên thở dài nói:
- Luận về phương diện ngộ tính kiếm pháp, chỉ sợ tất cả thánh tử cũng không có cách nào so sánh được với hắn.
Địa vị thánh tử ở trong tông môn, gần với phó tông chủ, cũng tương đương với trưởng lão. Nhưng có vài thánh tử, địa vị của hắ lại muốn vượt qua cả trưởng lão. Bởi vì phó tông chủ chính là từ trong các thánh tử sinh ra. Thánh tử có năng lực tranh đoạt phó tông chủ. Mỗi một thánh tử đều vô cùng cường đại. Thế lực cũng rất khổng lồ.
Thánh tử Hằng Nguyên chính là một trong những thánh tử cường đại muốn tranh đoạt phó tông chủ vị.
Các thánh tử khác đều động tâm, dự định chiêu mộ Sở Mộ, gia nhập vào phe của mình.
Ngộ tính giống như Sở Mộ, chỉ cần bồi dưỡng một chút, lớn lên, đối với chuyện mình tranh đoạt chủ vị phó tông, tất nhiên sẽ có giúp đỡ.
Nhưng khi bọn họ tìm hiểu rõ được, thiên phú tu luyện của Sở Mộ chỉ mới đạt được tứ phẩm, mỗi người đều do dự.