May mắn Xích Viêm Lão Tổ không ở, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Sở Mộ nhìn chằm chằm dãy cung điện ở phía xa, hắn chợt nảy một ý tưởng là lẻn vào trong Xích Viêm cung.
Sở Mộ giết cường giả Đại Đế cảnh của Xích Viêm cung, trước mắt chỉ giết được Đại Đế nhất bộ, Đại Đế nhị bộ, hắn hoàn toàn không đánh lại Đại Đế tam bộ.
Chuyện năm xưa người dẫn đầu là ba Đại Đế tam bộ, cũng là ba người Sở Mộ muốn giết nhất nhưng hắn không có đủ thực lực.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nếu vậy ta sẽ tìm cơ hội lẻn vào Xích Viêm cung đập phá cho biết!
Nhưng lẻn vào Xích Viêm cung là hành động cực kỳ nguy hiểm, không nắm chắc trăm phần trăm thì Sở Mộ sẽ không làm, nếu không sẽ thật sự là bắt lươn trong rọ.
Sở Mộ ẩn núp dưới Xích Viêm sơn chờ đợi thời cơ, nhưng đáng tiếc không tìm được cơ hội thích hợp. Xích Long cung chủ Xích Viêm cung vẫn tọa trấn, cực kỳ cảnh giác. Nếu Sở Mộ lẻn vào rất có thể sẽ bị phát hiện..
Sở Mộ nhìn Xích Viêm sơn chằm chằm, lòng chợt sinh ra ý nghĩ điên cuồng, một ý tưởng vô cùng hấp dẫn hắn:
- Đánh sập nguyên Xích Viêm sơn, hủy Xích Viêm cung.
Có lẽ làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng nhớ năm đó bọn họ bày thiên la địa võng truy sát Sở Mộ, nếu hắn không may mắn đã chết lâu rồi, làm gì đi tới bước đường như hôm nay?
Ý nghĩ dâng lên, Sở Mộ bắt đầu quan sát Xích Viêm sơn. Xích Viêm sơn không phải một dãy núi cao, nó chỉ có một ngọn núi to lớn cao ngất cắm trên mặt đất. Hai tay Sở Mộ ngưng tụ Chư Thiên Kim Kiếm và Chư Thiên Phong Kiếm bắt đầu cắt.
Đá Xích Viêm sơn rất cứng nhưng song kiếm của Sở Mộ cắt thật ngọt.
Vì tránh cho gây chú ý Sở Mộ cố giấu lực lượng, dao động hơi thở của kiếm cũng bị hắn phong tỏa. Trừ phi ở gần sát Sở Mộ không thì chẳng thể phát hiện ra hắn, bắt tay từ chân núi Xích Viêm sơn, nơi này không có phong cấm gì.
Sở Mộ vừa đào hang vừa dùng đất cát lấp cửa hang, dùng lực lượng tinh thần khống chế đá chặn lại, trông rất là tự nhiên. Không lâu sau Sở Mộ như mũi khoan đào sâu trong Xích Viêm sơn vài trăm thước, sắp đào thủng núi.
Nếu Sở Mộ muốn thì cũng làm được, chẳng qua mất nhiều thời gian hơn chút.
Lại qua một thời gian, Sở Mộ đã đào sâu mấy ngàn thước, đến vị trí này hơi thở không dễ bị lộ, Sở Mộ có thể sử dụng nhiều lực lượng hơn. Song kiếm liên tục chuyển động, thi triển kiếm pháp cắt lia lịa, hiệu suất nhanh hơn trước gấp mười lần.
Xích Long chủ Xích Viêm cung và các cường giả đang nổi khùng tuyệt đối không ngờ rằng ngay dưới Xích Viêm cung, tận cùng Xích Viêm sơn có một người không ngừng đào móc tính phá hoại căn cơ của Xích Viêm cung.
Đường kính Xích Viêm sơn siêu dài, cỡ mấy ngàn thước nhưng đấy chỉ là một khoảng cách nhỏ bé.
Sở Mộ không ngừng đào sâu, mấy ngàn thước đầu chỉ là một đường hầm đường kính khoảng một thước, mấy ngàn thước sau thì nới rộng đường ra ba thước, khiến hắn đào móc tiến lên dễ dàng hơn.
Chư Thiên kiếm khí là kiếm khí cấp Đại Đế, loại kiếm khí cấp Đại Đế bình thường không thể so sánh với nó. Chư Thiên Kim Kiếm cực kỳ sắc bén, Chư Thiên Phong Kiếm phong mang kinh người. Song kiếm trong tay, Sở Mộ không ngừng thi triển ra Chư Thiên kiếm thức, uy lực mạnh mẽ. Kiếm Tam liên tục được sử dụng, các đường kiếm liên miên không ngớt, kiếm quang dày đặc nối liền tụ thành dòng sông chảy xiết tùng kích.
Kiếm quang cắt các tảng đá trong Xích Viêm sơn như xắt đậu hủ, nhưng càng vào sâu đá càng cứng hơn.
Một vạn thước!
Hai vạn thước!
Ba vạn thước!
Với độ sâu này hơi thở của Sở Mộ hoàn toàn bị chặn, tức là hắn có thể không kiêng nể gì vận dụng lực lượng của mình. Nhưng tốt nhất là giấu đi lực lượng đừng bùng nổ ra ngoài.
Khoảng cách mấy vạn thước mới tính đi vào bên trong Xích Viêm sơn, Sở Mộ muốn đào thủng núi đan chéo nhau bày ra các tầng phong cấm nổ, kích phát nó lay động gốc rễ Xích Viêm sơn. Khi gốc Xích Viêm sơn bị lay động thì thêm chút sức đẩy là sẽ sụp đổ cái rầm.
Tưởng tượng hậu quả Xích Viêm sơn sụp xuống, Xích Viêm cung sẽ tan tành trong khoảnh khắc. Có lẽ người Xích Viêm cung sẽ không chết nhưng Xích Viêm sơn sập, Xích Viêm cung bị hủy sẽ đem đến đả kích lớn cho Xích Viêm cung.
Nghĩ đến đây lòng Sở Mộ tràn ngập động lực, đối với môn phái đã từng xuất động rất nhiều cường giả Đại Đế cảnh muốn dồn hắn vào chỗ chết làm hắn không có chút hảo cảm gì. Sở Mộ như con kiến cần cù không biết mệt mỏi đào móc, muốn đào thủng Xích Viêm sơn.
Trong Xích Viêm cung, Xích Long cung chủ ngồi trên ngôi cao, ba phía là các cường giả Đại Đế cảnh Xích Viêm cung.
Xích Long dùng ngữ điệu bình tĩnh nói:
- Không tìm được gì?
Giọng điệu bình thản chất chứa đè nén đáng sợ, như núi lửa vạn năm sắp phun trào. Đáy mắt Xích Long như có ngọn lửa dung nham rực cháy, ánh mắt nhìn qua đâu là các Đại Đế cúi đầu tới đó, dù là Phân Ảnh Kiếm Đế cũng không dám đối diện.
Xích Long bình tĩnh nói:
- Đây là... thành quả cố gắng nửa tháng của các ngươi?
Áp lực sắp bùng nổ.
- Cung chủ, hung thủ rất gian xảo, có thể là thích khách chuyên nghiệp.
Phân Ảnh Kiếm Đế không thể không mở miệng:
- Hắn không để lại bất cứ dấu vết nào để truy tung.
Xích Long hỏi ngược lại:
- Vậy là các Đại Đế Xích Viêm cung chết uổng thế sao?
Mọi người á khẩu.
Rất nhiều cường giả Đại Đế cảnh đã chết nhưng không bắt được cái bóng của hung thủ, hỏi họ làm sao chịu nổi? Bọn họ không biết rằng hung thủ đang ở trong chân núi Xích Viêm sơn, không ngừng đào sâu.
Cách làm phi tưởng này trừ phi bọn họ cũng có óc siêu tưởng mới nghĩ ra được.
Qua vài ngày Sở Mộ đã đào sâu mười mấy vạn thước, độ sâu đã rất kinh người, đá cứng rắn toát ra nhiệt độ cao.
Sở Mộ vừa đào vừa dùng cách này xem như tu luyện, đúng thế, để luyện kiếm.
Rút kiếm từ góc độ nào, lực lượng rút kiếm cỡ bao nhiêu, làm sao dùng ít sức nhất phát huy ra uy lực mạnh mẽ hơn, làm sao khiến lực lượng ngưng tụ hơn, làm sao lợi dụng bên ngoài khiến tốc độ rút kiếm nhanh hơn vân vân.
Sở Mộ thường xuyên rút kiếm chém không biết mệt, mục tiêu là đá trong lòng núi.
Sở Mộ dần bỏ qua thứ khác, lãng quên mục đích, hắn chỉ liên tục chém kiếm, không ngừng chém, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là chém kiếm tốt hơn nữa.
Tốt đây là bao gồm nhiều mặt.
Lực lượng, tốc độ, quỹ tích vân vân.
Không ngừng chém kiếm, liên tục đào móc, song kiếm đâm ra lại hụt, Sở Mộ lao lên trước, nhiệt độ cao đáng sợ xâm nhập toàn thân như muốn đốt hắn ra tro. Sở Mộ bừng tỉnh.