Trong vương thành phồn hoa đúng như Sở Mộ dự kiến, càng làm hắn sững sốt.
Con đường rộng gấp hai lần thành Biên Hoang, hai bên trái phải có cửa hàng san sát, hoặc hoa lệ, hoặc phong cách cổ xưa, hoặc đại khí, vừa nhìn đã biết phẩm vị người thiết kế rất cao.
Sở Mộ đi qua các thành trì khác không cái nào giống vương thành.
Sở Mộ tỉnh táo lại, hắn hơi thăm người qua đường vị trí Đông Thánh phân điện, hắn vừa đi vừa nhìn cửa hàng hai bên, xem như mở rộng tầm mắt.
Đông Thánh phân điện chỉ có một tầng nhưng rất cao.
Nơi này có mười bậc thang đi lên, phía trước là khu đất trống, trung ương đất trống có một pho tượng, là pho tượng kiếm giả cầm kiếm chỉ lên trời, trông rất sống động, mang theo khí thế đặc biệt.
Khí thế kia phi thường cường đại, kiếm giả Khí Hải Cảnh không thể thừa nhận, chỉ có đạt tới Khí Hải Cảnh viên mãn mới thừa nâận một hai nhưng không thể thừa nhận trong thời gian dài.
Trừ khi là người có thiên phú xuất chúng, có thể vượt qua cấp chiến đấu với kiếm giả Khí Hải Cảnh viên mn mới có thể đứng ở đây.
Có thể nói thừa nhận khí thế áp bách mới qua được cửa ải khiêu chiến Kiếm Hào đầu tiên, êếu không qua được khí thế thì đừng nói khiêu chiến làm gì.
Đối diện pho tượng là cửa điện cực lớn, trên cửa điện có bốn chữ Đông Thánh phân điện thật lớn, chữ viết lăng lệ như kiếm ra khỏi vỏ.
Thời điểm nhìn thấy bốn chữ này liền cảm thấy ý thức như bị lôi ra khỏi cơ thể, giống như có kiếm giả cao minh cường đại xuất kiếm với ngươi.
Nếu ngươi không thể thừa nhận bốn chữ kia, bởi vì lúc ngươi đi tới cửa điện phải nhìn thấy cửa điện, vừa nhìn thấy cửa điện sẽ nhìn thấy bốn chữ trên cao, lĩnh ngộ ảo dêệu ẩn chứa bên trong.
Đây là cửa thứ hai.
Cửa thứ nhất khảo nghiệm khí thế, cửa thứ hai khảo nghiệm tạo nghệ kiếm thuật, qua hai quan này mới tới cửa điện, nếu không sẽ bị ngăn cản ở bên ngoài.
Cho dù khảo nghiệm khí thế hay kiếm thuật với Sở Mộ không tính là gì, hắn dễ dàng đi tới cửa điện.
Vượt qua cửa điện, Sở Mộ sinh ra cảm giác kỳ lạ, dường như vượt qua giới hạn nào đó, trong nháy mắt hắn xuất hiện trước đại điện không có cửa.
Đại điện cao mấy chục thước, đỉnh có hình tròn, phía trên khảm vô số minh châu.
Trung ương đại điện có kiếm bia cao mười mét.
Kiếm bia có màu đen giống như bảo kiếm khảm vào mặt đất, mũi kiếm trực chỉ bầu trời.
Trừ Sở Mộ ra, nơi này còn có ba người.
Một lão giả lưng còng mặc áo bào xám, một thanh niên kiếm giả áo choàng đen, một thanh niên kiếm giả áo đỏ.
Sở Mộ xuất hiện làm ba người nhìn sang, bọn họ nhìn Sở Mộ.
Lão giả lưng còng có đôi mắt sáng ngời, đôi mắt thanh niên kiếm giả áo đen lại tỏa sáng như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Bọn họ nhận ra Sở Mộ là kiếm giả mới hai mươi tuổi đã có thể thông qua cửa thứ nhất và cửa thứ hai, bọn họ kinh ngạc điểm này.
Sở Mộ cũng chú ý kiếm giả áo đen chính là đệ tử hạch tâm Ma La Kiếm Tông, người áo đỏ chính là đệ tử hạch tâm Chân Viêm Kiếm Tông, hai người này đều có tu vi Khí Hải Cảnh viên mãn đỉnh phong, khí thế phi thường cường đại.
Bọn họ tới đây hơn phân nửa khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào, nghĩ đến thực lực cũng không tệ, bằng không cũng không có tin tưởng như thế.
- Tiểu tử, nhìn ngươi cũng không phải đệ tử bốn đại kiếm tông, ngươi là đệ tử Đại Khôn Kiếm Phủ hay là Ngạo Nguyệt Lâu hoặc Tán Kiếm Minh?
Kiếm giả áo đen nói chuyện đầy ngạo khí:
- Chỉ có tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành lại dám tới đây khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào, có quá tự tin hay không?
Đối với người Ma La Kiếm Tông, Sở Mộ từ trước đến nay không có hảo cảm gì, nghe đối phương nói thế cũng không quan tâm, thậm chí còn không thèm nhìn một cái, tên kiếm giả áo đen cau mày, sắc mặt âm trầm, đôi mắt mang theo vài phần lãnh ý.
Nếu không phải cố kỵ nơi này là Đông Thánh phân điện, hắn đã sớm xuất thủ giáo huấn Sở Mộ.
Về phần đệ tử Chân Viêm Kiếm Tông không nói caoa nào, hắn chỉ làm ra bô dạng hứng thú, dường như hết sức tò mò Sở Mộ còn trẻ như vậy, chỉ có tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành lại dám tới đây khiêu chiến danh xưng Kiếm Hào.
Từ xưa đến nay, tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành đạt được danh hiệu Kiếm Hào không phải không có, chỉ là rất ít rất ít, tối thiểu mấy trăm năm qua chưa có.
Trong trăm năm qua Đại Khôn có Mục Long Thánh năm hai mươi ba tuổi đạt được danh hiệu Kiếm Hào, hắn cũng phải đạt tới Khí Hải Cảnh đại thành mới khiêu chiến danh hêệu Kiếm Hào thành công, đạt được tôn xưng Vô Hồi Kiếm Hào.
Trong Đại Khôn Vương Triều có không ít nghe đồn về Mục Long Thánh, thực lực của hắn cường đại đáng sợ, nghe nói là kiếm giả Kiếm Hào không ai sống qua hai mươi chiêu của hắn.
Cho nên Mục Long Thành trở thành đệ nhất Kiếm Hào Đại Khôn.
Hiện tại Sở Mộ chừng hai mươi tuổi, tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành lại dám khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào, nhìn thế nào cũng không thành công.
- Người thiếu niên, ngươi tới khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào sao?
Lão giả lưng còng nói chuyện.
- Đúng vậy, tiền bối.
Sở Mộ hành kiếm lễ, lão giả lưng còng chính là người quản lý Đông Thánh phân điện.
- Hai mươi tuổi, tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành thiên phú cũng được, nhưng ngươi phải biết rằng, mỗi kiếm giả năm năm mới được khiêu chiến Kiếm Hào một lần, một khi lần này thất bại phải chờ năm năm tiếp theo.
Lão giả lưng còng nói ra, ánh mắt đục ngầu bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Hiện tại ngươi hai mươi tuổi, lần này khiêu chiến thất bại, năm năm sau cũng mới hai mươi lăm tuổi, còn có thể khiêu chiến lần nữa, lúc xem như khảo nghiệm cũng tốt.
Lão giả lưng còng xác định Sở Mộ sẽ thất bại, cũng nói rõ hắn năm năm sau còn cơ hội khiêu chiến, đương nhiên điều kiện tiên quyết còn ở tu vi Khí Hải Cảnh.
- Trẻ tuổi thật tốt, cho dù thất bại một lần vẫn còn cơ hội, không giống chúng ta, một khi thất bại, năm năm sau vượt qua tuổi, vô duyên danh xưng Kiếm Hào.
Kiếm giả áo đen thở dài, nghe như cảm khái, kì thực đang châm chọc Sở Mộ tuổi trẻ không hiểu chuyện, không biết tự lượng sức mình.
Đối với chuyện này Sở Mộ áp dụng thái độ bỏ qua, kiếm giả áo đen oán hận không nhỏ.
Sở Mộ thấy rất rõ ràng, lão giả lưng còng và hai tên thanh niên không cho rằng hắn sẽ thành công, nhưng Sở Mộ có nắm chắc.
Sở Mộ không rõ khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào có độ khó như thế nào, hắn biết rõ mính sẽ thành công.