Đại Thánh Tôn kia cà lăm trả lời, không phải hắn không có chí khí, mà là kiếm ý của Diệp Kinh Thần quá khủng bố, cho hắn một loại cảm giác Thiên Băng Địa Liệt, phảng phất như tận thế hàng lâm.
Về phần nhận thức Sở Mộ, trải qua những thời giờ này, danh tiếng của Sở Vương Đình đã sớm xâm nhập nhân tâm, người bái kiến hắn cũng không ít, coi như chưa từng thấy tận mắt, cũng chứng kiến hình ảnh, cho nên trong Nhân thành, người không biết Sở Mộ đã không nhiều lắm rồi.
- Nói.
Thanh âm của Diệp Kinh Thần không có lửa giận không có sát ý, chỉ nhàn nhạt một chữ, lại làm cho Đại Thánh Tôn kia toàn thân run rẩy.
- Hắn... Hắn gọi Sở Vương Đình... Là Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân, tuyệt thế thiên kiêu của Nhân tộc chúng ta.
Đại Thánh Tôn vội vàng trả lời.
- Sở Vương Đình... Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân... Tuyệt thế thiên kiêu...
Diệp Kinh Thần thấp giọng lặp lại một lần, nội tâm rất kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ, người giết chết bào đệ Diệp Kinh Vân, lại có địa vị bực này:
- Bất quá thì tính sao, giết bào đệ của ta, không cần biết ngươi là ai, đều phải chết.
- Ngươi, tìm ra người này.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần càng thêm bình tĩnh, nhưng Đại Thánh Tôn kia lại không biết vì sao, ngay cả linh hồn cũng sợ run.
- Ta... Ta... Ta không biết rõ... Hắn ở đâu...
- Ta... Ta nhớ ra rồi... Vài ngày trước... Hắn đi Bách Thiên Minh...
- Dẫn đường.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần y nguyên bình thản.
- Cái...cái gì...
Đại Thánh Tôn kia run rẩy hỏi.
- Bách Thiên Minh.
Diệp Kinh Thần tựa hồ rất có tính nhẫn nại.
- Vâng...
Đại Thánh Tôn kia nào dám không đáp ứng, mặc dù nói ở trong Nhân thành không thể động thủ, nếu không Sát Lục bí vệ sẽ xuất hiện, nhưng giờ khắc này, bị kiếm ý của Diệp Kinh Thần tập trung, Đại Thánh Tôn kia căn bản không có dư lực đi suy nghĩ cái khác, hơn nữa, loại cảm giác như lâm vào tận thế này, để cho hắn sợ đến vỡ mật, căn bản là không muốn lại tiếp nhận bất luận một tia nào nữa.
Bách Thiên Minh, trải qua Sở Mộ luận bàn chỉ điểm một phen, tất cả mọi người đều có thu hoạch, tính cả Minh chủ Lệ Thu Bạch ở bên trong.
Diệp Kinh Thần đi tới trong đại mộc lâu của Bách Thiên Minh.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Thần sắc của Diệp Kinh Thần lãnh đạm, ngữ khí đạm mạc hỏi.
Ngữ khí đạm mạc, tư thái cao cao tại thượng, lập tức để cho thiên tài của Bách Thiên Minh rất không thoải mái, nhưng hắn không rõ ràng lắm quan hệ của người này cùng Sở Vương Đình, nên thái độ cũng xem là tốt mở miệng:
- Không biết các hạ tìm Sở Vương Đình có chuyện gì?
- Giết hắn.
Diệp Kinh Thần không e dè nói.
- Ngươi có cừu oán với Sở Vương Đình?
Ánh mắt của thiên tài Bách Thiên Minh lạnh lẽo, ngữ khí cũng trở nên không khách khí.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Diệp Kinh Thần chẳng muốn trả lời, lần nữa hỏi thăm, chỉ là, giọng nói kia tựa hồ càng đạm mạc.
- Không biết.
Thiên tài của Bách Thiên Minh lạnh lùng trả lời, một là không kiên nhẫn, người này đã có cừu oán với Sở Vương Đình, ở một mức độ nào đó là có cừu oán với Bách Thiên Minh, thứ hai kỳ thật cũng là lời nói thật, hắn không biết hướng đi của Sở Mộ, nhưng rơi vào trong tai Diệp Kinh Thần lại bất đồng.
- Sở Vương Đình ở nơi nào?
Diệp Kinh Thần lần thứ ba mở miệng, thanh âm của hắn lại ẩn chứa một cỗ kiếm ý kinh thiên động địa, truyền khắp đại mộc lâu, kiếm ý đáng sợ để cho người cảm giác như tận thế, thiên tài kia của Bách Thiên Minh sắc mặt đại biến, chỉ cảm giác tinh thần của mình phảng phất như bị một kiếm bổ ra, thế giới sụp đổ.
Phàm là thiên tài của Bách Thiên Minh dừng lại ở trong đại mộc lâu, toàn bộ đều cảm nhận được kiếm ý đáng sợ của Diệp Kinh Thần, cũng nghe được thanh âm, lập tức bị kinh động.
- Các hạ là người phương nào?
Minh chủ Lệ Thu Bạch xuất hiện, trực diện Diệp Kinh Thần, thanh âm mang theo vài phần khó chịu.
- Ta tìm Sở Vương Đình, bảo Sở Vương Đình đi ra.
Diệp Kinh Thần nhìn Lệ Thu Bạch, mở miệng lần nữa, thanh âm của hắn ẩn chứa kiếm ý đáng sợ, trong vô hình thẳng hướng Lệ Thu Bạch, làm cho sắc mặt của Lệ Thu Bạch bỗng nhiên đại biến.
Luận tu vi, Diệp Kinh Thần là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, Lệ Thu Bạch đồng dạng cũng là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, hơn nữa nếu so với Diệp Kinh Thần còn cao siêu hơn một ít, nhưng kiếm ý của Diệp Kinh Thần, lại làm cho Lệ Thu Bạch cảm thấy một loại nguy cơ, phảng phất như thế giới của mình lập tức sụp đổ, ngay cả quỷ thần cũng không thể chống cự.
- Kiếm ý thật đáng sợ, người này rốt cuộc là ai?
Lệ Thu Bạch âm thầm kinh hãi, hắn dầu gì cũng là thiên tài cấp thiên kiêu. Mặc dù khiếp sợ, cũng sẽ không giống những người khác không chịu nổi như vậy, còn có thể chèo chống đối kháng.
- Ngươi có cừu oán với Sở Vương Đình?
Lệ Thu Bạch hỏi ngược lại, mặc dù nội tâm kinh ngạc, nhưng thần sắc lại không thay đổi, rơi vào trong mắt Diệp Kinh Thần, lập tức đưa tới hắn vài phần hứng thú, chỉ là, hiện tại Diệp Kinh Thần chỉ muốn tìm được Sở Vương Đình, báo thù cho bào đệ Diệp Kinh Vân mà thôi.
- Giao Sở Vương Đình ra, nếu không, các ngươi đều phải chết.
Ngữ khí của Diệp Kinh Thần vẫn không có nhiều biến hóa, lại tựa hồ như ẩn chứa một loại ý cảnh nói là làm. Phảng phất hắn nói người khác chết, người khác không thể không chết.
- Vậy ngươi thử xem.
Lệ Thu Bạch không yếu thế chút nào, có lẽ người này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ. Nhưng lấy tu vi Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện của mình, thực lực hoàn toàn đạt đến Cực Thánh Tôn đỉnh phong, ở trên Sát Lục Thanh Bảng là tồn tại xếp trước hai mươi, căn bản không sợ.
Ánh mắt của Diệp Kinh Thần đột nhiên biến đổi, lợi hại như kiếm phong, kiếm ý kinh người ở trong đó lưu chuyển, đám thiên tài của Bách Thiên Minh chỉ cảm thấy trong phòng phảng phất như có Lôi Đình bổ qua, sắc mặt trắng bệch, mũi nhọn đáng sợ để cho bọn hắn có cảm giác vạn kiếm thiết cắt toàn thân, hàn ý bức người.
Lệ Thu Bạch đứng mũi chịu sào, chỉ cảm giác cặp mắt của mình phảng phất như bị đâm một kiếm, cực kỳ đau đớn, tinh thần của mình cũng giống như bị phách một kiếm, trực tiếp bị xé nứt.
- Người này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có ánh mắt cùng kiếm đáng sợ như thế ý.
Nội tâm của Lệ Thu Bạch khiếp sợ không thôi, Lệ Thu Bạch hoàn toàn có thể kết luận, thực lực của người này tuyệt đối rất cường hoành, vẫn còn hơn mình, có lẽ đủ để cùng Top 10 trên Sát Lục Thanh Bảng tranh phong.