Ba phần may mắn là bởi vì Thường Tự Tại khinh thị Sở Mộ, nếu ngay từ đầu Thường Tự Tại đã thi triển kiếm chiêu Cổ Kiếm thuật Địa giai hạ sát thủ, chỉ sợ Sở Mộ sẽ chết dưới thân kiếm của hắn.
Đáng tiếc trong lòng Thường Tự Tại bạo ngược, khinh thị Sở Mộ, một lòng nghĩ tới việc muốn hung hăng chà đạp Sở Mộ, phát tiết hai lần bị mạo phạm. Sau đó mới giết chết Sở Mộ, như vậy mới khiến cho Sở Mộ có thời cơ thích hợp.
Đương nhiên, ba phần may mắn là may mắn. nếu như Sở Mộ không đủ át chủ bài cũng không đủ năng lực. Như vậy cho dù hắn có đủ mười phần may mắn cũng không giết được Thường Tự Tại, cuối cùng vẫn phải chết dưới thân kiếm của Thường Tự Tại. Tất cả mọi thứ của hắn sẽ biến thành đồ trong túi Thường Tự Tại.
Thôn linh, Kiếm thế đại thành, Tê liệt ý cảnh, Chấn Thạch kính tiểu thành, kiếm khí cực phẩm Trầm Tinh kiếm, tầng thứ nhất và tầng thứ hai Hoành Thiên luyện không, bí pháp Âm Tốc kiếm... Tất cả mọi thứ, thiếu một cũng không được.
Bí pháp Hoành Thiên luyện không khiến cho trong giây lát tốc độ của Sở Mộ tăng lên mức tận cùng, tốc độ tới gần như tốc độ âm thành. Một hơi vượt qua khoảng cách trăm thước, cho dù là Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành cũng khó có thể nắm bắt.
Mà Âm Tốc kiếm, ý nghĩa cũng như tên, có thể chém ra một kiếm có tốc độ như âm thanh.
Mặc dù nói rất nhiều Kiếm giả có tốc độ xuất kiếm nhìn như cực nhanh, thường thường có thể nói như thiểm điện, nhưng trên thực tế tốc độ kia còn xa không đạt tới tốc độ truyền bá của âm thanh. Chứ đừng nói là tốc độ như tia chớp, chẳng qua là ánh mắt và phản ứng của mọi người không theo kịp tốc độ xuất kiếm kia, bởi vậy mới hình dung như tia chớp.
Cho dù là Kiếm giả Khí Hải cảnh, cũng khó có thể chém ra tốc độ gần với Âm Tốc kiếm, chứ đừng nói là Âm Tốc kiếm có vận tốc của âm thanh chính thức.
Trên thực tế bản thân Sở Mộ rất rõ ràng, bí pháp Âm Tốc kiếm của hắn chỉ mới luyện thành sơ bộ. Bởi vì thế cho nên kiếm còn chưa đạt tới vận tốc âm thanh chân chính, chỉ là tới gần mà thôi.
Nhưng mà tới gần so với tới là hai cấp độ khác biệt hoàn toàn.
Nếu lúc này kiếm của Sở Mộ đạt tới vận tốc âm thanh chính thức, chỉ sợ dưới một kiếm này còn chưa chém giết Thường Tự Tại thì bản thân hắn đã không chịu nổi áp lực mà bạo thể bỏ mình.
Không thể không nói, kỳ thực cũng là một loại may mắn.
Dùng một kiếm có tốc độ gần như âm thanh đánh về phía Thường Tự Tại, lại dùng tốc độ gần như âm thanh tới gần, dung nhập Phá Ngục Toái Không kiếm và Chấn Thạch kính tiểu thành. Kết hợp mấy thứ này lại, một kiếm kia vô cùng khủng bố, khiến cho Thường Tự Tại căn bản không có cách nào chống cự.
Một kiếm như vậy, chỉ sợ cũng có thể uy hiếp được Kiếm giả Khí Hải cảnh đại thành, mà tu vi bản thân Sở Mộ bất quá chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn mà thôi.
Ngẫm lại mà xem, nếu như tu vi kiếm khí của Sở Mộ tăng lên tới Khí Hải cảnh, cho dù là Kiếm giả Khí Hải cảnh đại thành cũng đừng mơ bảo vệ tính mạng được dưới một kiếm này.
Chỉ là đồng thời Sở Mộ cũng phải trả một cái giá lớn, thân thể mình quá tải. Nếu không phải hoang khí cường hóa thân thể hắn, lần này có khả năng Sở Mộ cũng phải bạo thể bỏ mình.
- Đan xen từng chút một, thiếu một thứ cũng không được.
Sở Mộ âm thầm nói, dường như trong u minh đã sắp đặt sẵn tất cả.
Nếu như không có tiến vào Biên Hoang thành hắn cũng không có kết thù oán với Thường Tự Tại. Cũng giống vậy, nếu như không có tiến vào Biên Hoang thành, kiếm thế của hắn không có cách nào trong thời gian ngắn đột phá tới đại thành. Tất cả nhân duyên đều không thể nắm lấy như vậy.
- Tuy rằng kiếm thế và Ý cảnh không thuận theo kiếm khí, nhưng mà nếu như thiếu kiếm khí vẫn không thể nào chịu đựng được. Khó có thể phát huy ra đầy đủ uy lực. Về phần thi triển bí pháp càng không thể thoát ly khỏi kiếm khí, cuối cùng tu vi kiếm khí vẫn là căn bản.
- Tu vi ta kém Thường Tự Tại quá lớn, may mắn mà ta có Thôn linh, nếu không trận chiến này cho dù có nhiều bí pháp hơn đi chăng nữa cũng chỉ có đường chết.
Thôn linh chính là một thứ do ngọa kiếm khí của Sở Mộ diễn sinh, tiến hóa mà thành, xấp xỉ với năng lực thiên phú.
Ngày đó bắn từ bán bộ Hóa khí đột phá lên Hóa Khí cảnh, ngoại kiếm khí biến mất, mà chuyển thành một thứ gọi là Thôn linh.
Thôn linh chỉ vẻn vẹn có một tác dụng, đó là lập tức khôi phục kiếm khí của bản thân.
Chỉ cần quanh thân có linh khí, hơn nữa không mỏng mảnh tới tình trạng không cảm nhận được. Một khi thi triển Thôn linh là có thể ngay lập tức đem linh khí trong phạm vi vạn tượng thu thập lại, hơn nữa còn chuyển hóa thành kiếm khí của bản thân.
Về phần trình độ khôi phục còn phải dựa vào hoàn cảnh, linh khí càng dày đặc thì khôi phục ngày càng nhiều. Như vừa rồi khôi phục hơn phân nửa. Khi thi triển bí pháp lại tiêu hao không còn.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thi triển Thôn linh trong chiến đấu. Hắn cũng biết, sau khi Thôn linh thi triển, trong thời gian ngắn không có cách nào thi triển lần thứ hai. Khoảng thời gian này ước chừng mười hai thời thần. Về phần rốt cuộc là vì sao, hắn cũng không quá hiểu.
Nói ngắn gọn, mười hai thời thần mới có thể vận dụng một lần Thôn linh. Đây chính là át chủ bài của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không vận dụng.
Bất kể nói thế nào, Sở Mộ chém giết Thường Tự Tại. Tuy rằng bản thân bị trọng thương nhưng đạt được không ít thứ tốt.
Sở Mộ lại có chút chú ý một kiếm của Thường Tự Tại, không ngờ lại câu thông khí tức thiên địa, uy lực chí cường vô cùng. Thủ đoạn như vậy Hóa Khí cảnh không có cách nào bằng được.
Kiếm Khí cảnh đột phá tới Hóa Khí cảnh phải câu thông với bên ngoài, do đó có thể hấp thu linh khí bên ngoài nhập vào trong cơ thể luyện hóa thành kiếm khí tăng tu vi lên. Mà Khí Hải cảnh thì trên cơ sở vốn có tăng lên, trong chiến đấu còn có thể mượn lực lượng thiên địa làm lớn mạnh công kích của bản thân, uy lực tăng lên gấp đôi.
Một thanh kiếm khí cực phẩm Hàn Thủy kiếm, ba tấm linh thạch tạp bạch ngân hạ phẩm và bảy linh thạch tạp thanh đồng hạ phẩm. Một hô lô Khí Hợp đan, một hồ lô Tạo huyết đan, một hồ lô Thiên Hoang đan trung phẩm, còn có một trăm hai mươi khối linh thạch trung phẩm cùng với một ít đồ vụn vặt khác.