Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Hứa Quan Anh ngoài khiếp sợ còn âm thầm kinh hỉ, cảm thấy nếu như năm người này truy kích Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, bọn hắn liền thừa cơ ly khai, bảo vật cũng bảo trụ rồi, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, đối phương lại muốn bọn hắn trước giao ra bảo vật.

Bọn hắn không có đảm lượng cùng quả tuyệt như hai người Sở Mộ, còn nữa, khí thế của năm người này một mực tập trung bọn chúng, phòng bị bọn chúng đến sít sao, không để cho chút cơ hội nào.

Bất đắc dĩ, ba người Hứa Quan Anh chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra bảo vật.

- Hai người kia tên gọi là gì? Có lai lịch gì?

Sau khi lấy được bảo vật, đối phương lại ép hỏi.

- Nam gọi Sở Mộ, nữ gọi Tuyết Ngân Linh.

Quan Trung Kiệt lập tức trả lời:

- Về phần lai lịch, chúng ta chỉ là tạm thời tổ đội, nên không rõ ràng lắm, bất quá hai người bọn hắn thực lực cũng không kém, liên thủ có thể đơn giản giết chết Tiểu Chúa Tể cảnh tiểu thành.

- Thì ra là thế, xem ra hai người này thật đúng là thiên tài rất giỏi.

- Mặc kệ hắn là thiên tài hay cái gì, dám trêu chọc chúng ta, đều đáng chết.

- Truy!

Năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn Kiếm Tu lập tức truy kích về phía Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh.

Tốc độ của Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại ba người mất trật tự trong gió.

- Quan huynh, ngươi không nên nói ra tất cả tin tức của Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh.

Hứa Quan Anh nói.

- Cái này có cái gì, hai người bọn họ, còn không phải trực tiếp vứt bỏ chúng ta ly khai sao.

Quan Trung Kiệt tức giận nói.

- Lúc trước tổ đội, chỉ nói nguyên tắc phân phối cùng thề không được ra tay đối phó đồng bạn, cũng không có yêu cầu đồng sinh cộng tử.

Lãnh Nhược khó được mở miệng nói:

- Hai người bọn họ không muốn giao ra bảo vật, tự nhiên phải trốn.

- Trốn cũng vô dụng mà thôi.

Quan Trung Kiệt vẫn là vẻ mặt phẫn nộ.

- Tốt rồi, sự tình đã phát sinh, không cần phải nói thêm gì nữa, chúng ta còn tiếp tục tìm kiếm bảo vật, tìm tiếp đội ngũ không trọn vẹn khác, tạo thành tiểu đội nguyên vẹn ly khai.

Hứa Quan Anh nói, xem như chấm dứt tranh cãi.

Kiếm Thần Sơn không chỉ cực lớn, càng có một cỗ lực lượng bao phủ, để cho người tiến vào không thể không trung phi hành, nhiều lắm là cách mặt đất vài mét.

Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh tốc độ cao nhất phi hành, tốc độ cực nhanh, nhưng năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn kia tốc độ lại nhanh hơn, không quản bọn hắn hơi chút chậm trễ mới truy kích, khoảng cách lại không ngừng rút ngắn.

- Dừng lại, giao bảo vật ra, các ngươi có thể bảo trụ một mạng.

Năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn truy kích tới mở miệng, thanh âm truyền vào trong tai Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh, tiến hành thông điệp cuối cùng.

Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh không để ý đến, mà bảo trì tốc độ cao nhất không ngừng bay đi xuống núi, nhưng khí tức của năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn này trực tiếp tập trung hai người bọn họ, càng ngày càng tiếp cận.

- Linh Nhi, chuẩn bị chiến một trận.

Sở Mộ nói, mặc dù đối phương là Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn, mặc dù có năm cái, nhưng Sở Mộ cũng không sợ hãi chút nào, đã trốn không thoát, vậy thì chiến.

Có lẽ Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn rất cường đại, nhưng hắn cùng với Tuyết Ngân Linh cũng không phải dễ đối phó.

Vừa mới nói xong, Sở Mộ cùng Tuyết Ngân Linh đồng thời dừng lại, quay người, mặt hướng năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn truy kích mà đến kia.

- Biết rõ trốn không thoát, cho nên muốn liều mạng cuối cùng sao?

- Tự tìm đường chết.

- Đáng tiếc hai cái thiên tài.

- Sở Mộ, giao bọn hắn cho ta đối phó.

Tuyết Ngân Linh lại bỗng nhiên mở miệng nói, nghe nàng nói chuyện, Sở Mộ đã biết rõ, Tuyết Ngân Linh tất nhiên nắm giữ át chủ bài cường đại nào đó.

- Coi chừng.

Sở Mộ nói.

Hai người đều có thực lực vượt qua tu vi, hoàn toàn có thể đánh bại Tiểu Chúa Tể cảnh tiểu thành bình thường, cho dù đối mặt Tiểu Chúa Tể cảnh đại thành bình thường, cũng có năng lực chống cự nhất định, nhưng cùng Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn chênh lệch rất lớn, dưới tình huống bình thường, tự nhiên là không cách nào đối kháng.

Chỉ là, Tuyết Ngân Linh đạt được Tuyết tộc Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, nên sẽ có át chủ bài rất mạnh, bình thường nàng không dùng, chỉ có đến thời khắc mấu chốt mới vận dụng, ví dụ như giờ khắc này.

Một cỗ lực lượng nâng thân hình của Tuyết Ngân Linh, lăng không bay lên, quanh thân càng có gió lạnh gào thét, tuyết trắng xoay quanh, phong tuyết đan vào, nhiệt độ bốn phía kịch liệt hạ thấp, phảng phất như muốn biến thành băng thiên tuyết địa.

Phi tuyết 3000 trượng, trời đông giá rét, năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn truy kích tới vô ý thức rùng mình một cái, bọn hắn nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương lóe lên ngưng trọng.

Tu vi đã đến cấp bậc như bọn hắn, hoàn cảnh ngoại giới đã rất khó có thể thậm chí không cách nào ảnh hưởng đến, ví dụ như không cảm thấy nóng bỏng cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh, trừ khi loại nóng bỏng hoặc rét lạnh này vượt ra khỏi cực hạn mà bọn hắn có khả năng thừa nhận.

Tuyết Ngân Linh lăng không bay lên, dừng lại ở cách mặt đất 10m, đã bị lực lượng của Kiếm Thần Sơn áp chế, không cách nào lên trên nữa. Nhưng phong tuyết quanh thân nàng lại càng thêm dày đặc, phong tuyết kia phảng phất như từ trong cơ thể Tuyết Ngân Linh tràn ngập ra, lại phảng phất như từ hư không bốn phía thẩm thấu ra.

Tựa hồ rất chậm, kỳ thật rất nhanh, vô số phong tuyết liền xoay tròn, nhao nhao kề sát lên người Tuyết Ngân Linh, tuyết quang màu trắng tràn ngập ra, phô thiên cái địa, không cách nào nhìn thẳng.

Bất quá chỉ một hơi, tuyết quang màu trắng tiêu tán, lúc này Tuyết Ngân Linh lại để người kinh ngạc không thôi.

Trước kia Tuyết Ngân Linh mặc váy dài màu tuyết trắng, thoạt nhìn có một loại tươi mát thoát tục cùng nhẹ nhàng không linh, nhưng lúc này Tuyết Ngân Linh mặc lại hoàn toàn bất đồng, áo giáp màu tuyết trắng, áo giáp là áo giáp toàn thân, từ đầu đến hai chân đều có, ngoại hình vô cùng tinh xảo.

Áo giáp gia thân, không lộ ra mập mạp chút nào, áo giáp kia vô cùng thiếp thân, vô cùng nhẹ nhàng, tinh xảo tuyệt luân, như tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất trên trời dưới đất, trong lúc nhất thời, lại để cho Sở Mộ ngây dại, năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn tới gần cũng dừng lại, sững sờ nhìn Tuyết Ngân Linh, phảng phất như bị mê đảo.

Tuyết Ngân Linh động, trường kiếm màu tuyết trắng trong tay run lên, hóa thành năm đạo kiếm quang xé rách trường không, thẳng hướng năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn, hàn ý rét thấu xương lập tức để cho năm Tiểu Chúa Tể cảnh viên mãn kia toàn thân run lên, tỉnh táo lại, nhanh chóng né tránh, lại ra kiếm phản kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK