Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức một tiếng ông ông vang lên, bầu trời đen kịt sau lưng Giang Thiên Mạc nứt ra một đường, tạo thành một con mắt, u ám, không có ánh sáng, một mảnh tử khí.

Chợt, hai mắt luôn khép kín của Giang Thiên Mạc mở ra, có quang mang màu bạc hiện lên. Con mắt trên trời u ám, không có ánh sáng kia đột nhiên sáng ngời, tràn ngập màu bạc. Hóa thành con mắt màu bạc, phảng phất như con mắt của thần linh thái cổ, xuyên thủng tất cả mọi thứ trong thiên địa, không có gì là không thể khám phá.

Trong nháy mắt con mắt màu bạc như mắt thần linh xuất hiện, hai mắt Giang Thiên Mạc mở ra, nhìn về phía Sở Mộ. Sở Mộ có cảm giác bị nhìn thấu, toàn thân, trong ngoài, thậm chí là kiếp trước, kiếp này giống như đều bị nhìn thấu vậy. Không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn, loại cảm giác này khiến cho trong lòng Sở Mộ cảm thấy không thoải mái.

Kiếm ý mạnh mẽ và lực lượng thần niệm lưu chuyển, lan tràn toàn thân, chém giết hết thảy. Loại cảm giác bị nhìn thấu triệt để này suy giảm trên phạm vi lớn, nhưng vẫn bị tập trung như cũ, mọi nhất cử nhất động đều bị đối phương nhìn chằm chằm vào.

Đây là kiếm đạo của Giang Thiên Mạc: Thiên mục kiếm đạo.

Thiên Mục kiếm đạo, Thiên mục, thiên mục. Con mắt trời.

- Tiếp một kiếm của ta. Vô Sở độn hình.

Thanh âm của Giang Thiên Mạc cũng biến đổi, giống như nặng hơn.

Hắn vung một kiếm chém ra, kiếm quang hơi mờ, hóa thành một đường vòng cung chém giết tới. Thế giới quanh thân Sở Mộ giống như hoàn toàn bị phong tỏa, không có chỗ lẩn trốn.

Đã không có cách nào tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng, Vô Hồi kiếm vung lên, chém một kiếm ra.

Kiếm kỹ va chạm trong dự liệu cũng không có xuất hiện, kiếm kỹ của Sở Mộ thất bại. Kiếm quang của Giang Thiên Mạc vô cùng có linh tính, đi ngang qua kiếm kỹ của Sở Mộ, lại một lần nữa bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Bất luận kiếm của Sở Mộ biến hóa thế nào, quang mang kia thủy chung cũng biến hóa theo, bắn thẳng về phía Sở Mộ, không có cách nào né tránh, không có cách nào ngăn cản. Quả thực có thể coi là không có chỗ nào lẩn trốn.

Chỉ là thủ đoạn của Sở Mộ đương nhiên không chỉ có như vậy.

Kiếm thuật lĩnh vực mở ra, không gian bốn phía vặn vẹo, lập tức ảnh hưởng tới đạo quang mang kia, cho dù chỉ là ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi. Một kiếm bổ ra, bổ trúng kiếm quang kia, lập tức đánh nát nó.

Uy lực của kiếm kỹ này tương đương với kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai, so với Trảm Phong của Sở Mộ đạt tới đẳng cấp Nhân cấp nhị phẩm Phá địa cấp còn kém hơn gấp bội, cho nên không có cách nào đối kháng được.

Sau khi một kiếm chém vỡ kiếm kỹ của đối phương, Sở Mộ lại vung một kiếm chém ra, màu xanh và màu đỏ giao hòa, phong hỏa luân nhanh chóng xoay tròn.

Hai mắt Giang Thiên Mạc run lên, con mắt sau lưng bỗng nhiên tỏa sáng, phóng ra một đạo hàn mang lạnh như băng, phóng về phía phong hỏa luân. Phanh một tiếng, phong hỏa luân bị ng hiền nát, đạo hàn mang bị suy yếu hơn phân nửa vẫn phóng về phía Sở Mộ.

Lực lượng kiếm đạo lạnh lẽo, mạnh mẽ khôn cùng, ngay cả kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm phá Địa cấp cũng bị đánh nát, còn dư lực công kích Sở Mộ.

Sở Mộ ngoài kinh ngạc ra lại chém ra một kiếm. Vẫn như cũ là kiếm kỹ Phong hỏa luân, phá không bắn ra. Triệt tiêu đạo hàn mang lạnh lẽo kia.

Chiêu thức này của Giang Thiên Mạc chứng minh hắn so với Hải Vô Nhai còn cao minh hơn. Hải Vô Nhai không vận dụng lực lượng kiếm đạo của Thương Hải kiếm đạo.

- Giang Thiên Mạc, đó thêm một kiếm.

Sở Mộ cười nói, giơ kiếm lên rồi đâm ra một kiếm.

Một kiếm này có màu đỏ và xanh giao hòa, dung hợp tạo thành màu tím, không ngờ là lực lượng Lôi Chi áo nghĩa và Hỏa Chi áo nghĩa dung hợp. Lực lượng của hai loại áo nghĩa này, dưới sự nghiên cứu của Sở Mộ, tạo thành một chiêu kiếm kỹ mới, gọi là Lôi Hỏa sát.

Tốc độ của sấm sét vô cùng nhanh, hỏa diễm cuồng bạo. Trong lúc nhất thời Giang Thiên Mạc không có cách nào né tránh, cũng không có cách nào phát động con mắt phía sau đánh ra lực lượng kiếm đạo, hắn chỉ có thể vung kiếm ngạnh kháng.

Phanh một tiếng, Giang Thiên Mạc bay ngược lên trên không trung, kiếm run rẩy, thiếu chút nữa rời khỏi tay. Khí huyết trong cơ thể sôi trào, nội phủ bị chấn động, tổn thương, miệng phun ra một búng máu. Nếu không có bảo y trên người, chỉ sợ thân thể hắn sẽ bị Lôi Hỏa sát làm cho trọng thương.

Con mắt sau lưng bị nghiềnn át, bầu trời đen kịt trong nháy mắt tiêu tán.

Vô Hồi kiếm thu vào vỏ, Sở Mộ nhìn Giang Thiên Mạc, không nói gì, quay người đi ra ngoài quần kiếm lâu của Thí Thần chiến đội.

Giang Thiên Mạc đứng dậy, nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Mãi tới khi bóng lưng của Sở Mộ biến mất, hắn mới lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, khí tức cũng bình phục lại, vết máu khóe miệng biến mất. Hắn quay người đi tới kiếm lâu của mình.

Lúc này bên ngoài quần kiếm lâu này có mấy vạn Kiếm giả tụ tập. Đám người Tần Sơn Hà đứng đầu tiên, bị người của Thí Thần chiến đội ngăn cản, không có cách nào tiến vào.

- Đi ra, đi ra rồi.

- Sở Mộ đi ra rồi.

Khi thân ảnh Sở Mộ xuất hiện, lập tức có tiếng kinh hô vang lên, cả đám nhìn qua Sở Mộ, ngàn vạn ánh mắt đều tập trung lên trên người hắn.

- Nhìn kìa, trên người hắn không có bất kỳ thương thế nào.

- Nhìn như chưa từng chiến đấu qua, chẳng lẽ hắn và Giang Thiên Mạc không có khai chiến?

- Hắn đánh bại Hải VÔ Nhai cũng không có bị thương, cũng không nhìn ra dấu vết chiến đấu.

- Nếu dựa theo lời ngươi nói, chẳng lẽ Giang Thiên Mạc cũng bị Sở Mộ đánh bại?

Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, sắc mặt người Thí Thần chiến đội tái nhợt.

- Câm miệng, Sở Mộ sao có thể đánh bại tổng đội trưởng của chúng ta được chứ?

- Đúng vậy, tổng đội trưởng chúng ta chính là đệ nhất nhân trong đệ tử tinh anh. Hải Vô Nhai cũng không phải là đối thủ của tổng đội trưởgn. Sở Mộ kia có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng đánh bại tổng đội trưởng chúng ta.

Người Thí Thần chiến đội liên tục quát, không có tận mắt nhìn thấy, bọn hắn tuyệt đối không tin tổng đội trưởn thua trong tay Sở Mộ. Cho dù Sở Mộ nhìn qua bình yên vô sự, bọn hắn càng tin tưởng, song phương không khai chiến.

- Sở Mộ đi ra rồi, hỏi hắn là biết.

- Đúng vậy, hỏi Sở Mộ một câu chẳng phải sẽ biết rõ sao?

- Đội trưởng, đội trưởng thắng chứ?

Tần Sơn Hà mở miệng nói, ngữ kích động, toàn thân run rẩy không thôi, đám người Đồ Cương cũng như vậy.

- Ừm.

Sở Mộ chỉ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.

- Nhanh, đi xem tổng đội trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK