Sở Mộ lại thầm nói với mình.
Dưới tình hình chung, các đệ tử đột phá đến cửu đoạn, nhận được viên Phá Khí Hoàn thứ nhất, đều sẽ đợi đến khi kiếm khí của bản thân hoàn toàn khôi phục, mới có thể dùng. Bình thường khi đó đều sẽ thu được viên Phá Khí Hoàn thứ hai.
Nhưng Sở Mộ lại khác. Thời điểm hắn đột phá, kiếm khí của bản thân hoàn toàn không có chút tổn thất nào, trực tiếp giảm đi thời gian một hai tháng. Mấy ngày qua bao giờ cũng có đệ tử tinh anh tới bái phỏng, vẫn không có thời gian. Hiện tại cuối cùng cũng được thanh tịnh. Sở Mộ dự định dùng Phá Khí Hoàn, xem hiệu quả ra sao.
Thông báo với Lý Vi một tiếng, Sở Mộ đóng cửa từ chối tiếp khách. Sau khi điều tức, hắn lấy ra Phá Khí Hoàn.
Phá Khí Hoàn lớn hơn so với Luyện Khí Hoàn một chút. Nó có ánh sáng màu vàng tinh thuần, tản ra một vị nóng. Đầu mũi thoáng động, mùi thuốc chui vào trong lỗ mũi, khiến Sở Mộ cảm thấy tinh thần chấn hưng.
Ném Phá Khí Hoàn vào trong miệng, viên thuốc liền tan ra. Vừa nuốt xuống, dược lực lập tức có tác dụng.
Kiếm khí quyết Trung Nguyên vận chuyển, kiếm khí cửu đoạn sơ kỳ tinh thuần vận hành đại chu thiên, nhanh chóng hấp thu dược lực vừa được hòa tan của Phá Khí Hoàn, đưa theo kinh mạch vận chuyển hết vòng này tới vòng khác.
Cửu đoạn, kiếm giả bình thường là vận chuyển chín đại chu thiên. Nhưng Sở Mộ lại có thể vận chuyển ba mươi đại chu thiên. Cho nên, hắn chỉ dùng chưa tới nửa ngày, liền hấp thu hết dược lực ẩn chứa bên trong Phá Khí Hoàn.
Thở ra một hơi khí trắng. Đó chính là cặn bã rất nhỏ bên trong Phá Khí Hoàn không có cách nào chuyển hóa thành kiếm khí, lưu ở trong người, sẽ gây ra bất lợi đối với bản thân.
Sở Mộ mở hai mắt ra. Trong mắt có một tia tinh quang lưu chuyển.
- Một viên Phá Khí Hoàn, sau khi luyện hóa khiến kiếm khí tu vi của ta tăng lên một ít. Dựa theo loại tiến độ này, còn cần một viên Phá Khí Hoàn nữa mới có thể miễn cưỡng tăng lên tới cửu đoạn trung kỳ. Theo tính toán như vậy, đại khái cần bảy viên Phá Khí Hoàn mới có thể tăng lên tới cửu đoạn đỉnh phong.
- Ba tháng một viên Phá Khí Hoàn. Như vậy, cần một năm lại chín tháng. Mhưng phối hợp thời gian mình tu luyện, bình thường đại khái cần khoảng một năm rưỡi, cũng chính là sáu viên Phá Khí Hoàn, có thể tu luyện tới cửu đoạn đỉnh phong.
- Đáng tiếc. Nếu như ta có thể có được bảy viên Phá Khí Hoàn, ở trong vòng một tháng lần lượt dùng, tuyệt đối có thể thành công tăng lên tới cửu đoạn đỉnh phong.
Chỉ có điều, Phá Khí Hoàn giá trị hơn nhiều so với Luyện Khí Hoàn. Sản lượng mỗi tháng của Thanh Phong Kiếm Phái cũng không cao. Bằng không cũng sẽ không định ra ba tháng mới có thể cung cấp cho mỗi vị đệ tử tinh anh một viên.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ đột nhiên nghĩ đến ba người Lý Dật. Hiện tại bọn họ đã là tu vi cửu đoạn đỉnh phong, không cần tới Phá Khí Hoàn nữa. Bởi vậy, kiếm phái cũng hủy bỏ cung cấp Phá Khí Hoàn đối với bọn họ.
- Sau cửu đoạn đỉnh phong, chính là thập đoạn.
Đột nhiên, trong đầu Sở Mộ xuất hiện một nghi ngờ.
- Tu vi cửu đoạn là đệ tử tinh anh. Cộng thêm ta tổng cộng là 38 người. Tu vi cao nhất chính là Đại sư huynh Lý Dật. Như vậy đệ tử thập đoạn đâu? Đã có cao thủ Hóa Khí Cảnh, cũng có thể có kiếm giả thập đoạn mới đúng?
Sở Mộ suy nghĩ một chút.
Kiếm giả thập đoạn. Mình chỉ gặp qua một người. Đó chính là chấp sự của đài đấu kiếm Trần Kim. Nhưng hắn là chấp sự, không phải là đệ tử, thân phận không giống.
- Trước đây ta đã bỏ quên vấn đề này. Xem ra lần kế tiếp gặp được đám người Đại sư huynh, lại tìm cơ hội hỏi một chút mới được.
Ngày hôm sau, Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo lại qua. Nhưng Tiêu Thiên Phong không có xuất hiện. Đổi lại, là La Ngọc Linh.
La Ngọc Linh đi ở phía sau cùng, nhìn Sở Mộ. Hàm răng trắng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, bộ dạng muốn lại gần nhưng không tiện tới gần
Sở Mộ chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt. Hắn không có cảm giác đặc biệt gì. Thấy vậy, trên mặt La Ngọc Linh không giấu được vẻ mất mát. Nhưng rất nhanh nàng đã che giấu được.
- Sư đệ, tu vi của sư đệ...
Ba người Lý Dật có phần sững sờ.
- Vừa luyện hóa Phá Khí Hoàn, cho nên có tăng lên.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
- Nhanh như vậy sao!
Ba người Lý Dật khe khẽ phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Bọn họ luyện hóa một viên Phá Khí Hoàn, đại khái cần hai ba ngày. Nhưng Sở Mộ hình như chỉ là mới luyện hóa ngày hôm qua. Chỉ cần một ngày thôi sao?
Tiếp theo, tất nhiên là tụ tập ở trên tầng hai chỗ ở của Sở Mộ. La Ngọc Linh cũng theo sau, yên lặng ngồi ở một bên, nghe đám người Sở Mộ nói chuyện phiếm. Bộ dáng kia thật giống như một tiểu thê tử hiền lành.
Ánh mắt ba người Lý Dật, thỉnh thoảng đảo qua ở trên người La Ngọc Linh và Sở Mộ. Trên mặt bọn họ thỉnh thoảng hiện lên một vẻ tươi cười cao thâm khó dò, khiến Sở Mộ có phần chẳng biết tại sao.
Sở Mộ đang còn muốn hỏi ba người Lý Dật, đệ tử thập đoạn đều đi nơi nào, ba người Lý Dật lại đột nhiên đứng lên, từ biệt Sở Mộ. Ngay cả cơ hội để Sở Mộ giữ lại cũng không có, ba người lập tức xuống lầu, đi không thấy bóng dáng, khiến Sở Mộ càng không nghĩ ra.
- Sư huynh...
La Ngọc Linh cuối cùng mở miệng. So với thường ngày, giọng điệu của nàng đã bớt đi một phần kiêu căng, thêm vài phần ngượng ngùng. Hai gò má nàng ửng đỏ, khiến Sở Mộ thoáng ngẩn người. Hắn lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Có chuyện gì vậy? Nói đi.
Đối với La Ngọc Linh, thái độ của Sở Mộ cũng không có gì khác biệt, vẫn ôn hoà.
- Ta là tới xin lỗi sư huynh.
La Ngọc Linh nhỏ giọng nói, sau đó lớn mật nhìn thẳng vào Sở Mộ:
- Ta bây giờ mới biết, mình chính là một thiên kim tiểu thư bị chiều sinh hư, cho rằng người khác nịnh hót ta là chuyện đương nhiên. Cho nên trước đây, ta đối với sư huynh đã rất nhiều lúc không lễ phép. Vẫn mong sư huynh không lấy làm phiền lòng.
Sở Mộ có phần sững sờ. La Ngọc Linh hiện tại và La Ngọc Linh trước đây, cho cảm giác của hắn chênh lệch quá lớn. Nhất là chuyện nàng chủ động xin lỗi, càng làm cho Sở Mộ cảm thấy bất ngờ. Chỉ có điều, Sở Mộ cũng không đặc biệt nói cái gì, chỉ mỉm cười, nói:
- Không có gì, ta cũng không có để ý.
- Nếu sư huynh không có để ý, vậy sau này, sư huynh dạy ta kiếm thuật đi.
Trong lòng La Ngọc Linh thầm vui mừng, tâm tình nhảy nhót nói. Trên mặt lộ ra vẻ sáng lạng, khôi phục lại một chút bộ dạng bang đầu.
Sở Mộ đột nhiên cảm thấy, như vậy mới đúng. Đây mới là mục đích thực sự của La Ngọc Linh.
- Ta mỗi ngày lịch luyện tập rất kín. Cho nên, không rút ra được bao nhiêu thời gian.
Sở Mộ cười nhạt. Nếu để cho đám người Lý Dật bọn họ nhìn thấy, không chừng sẽ đấm ngực giậm chân.
- Không có vấn đề gì. Lúc nào sư huynh rảnh rỗi, chỉ điểm cho ta một chút, ta đã đủ hài lòng.