Bỗng nhiên cổ tay Sở Mộ xoay tròn, kiếm trong tay chấn động cực mạnh, lực lượng cường đại đánh tan kiếm thuật của hai người, lực lượng khổng lồ, trong tình huống bọn họ sử dụng kiếm nguyên cũng khó chống cự, liên tục lui về phía sau ba bốn bước mới đứng vững thân thể, bàn tay tê dại.
- Kiếm thuật Sở lão đệ cao thâm mạt trắc, ta ngứa tay, không bằng chúng ta cũng luận bàn đi.
Một đội viên hộ vệ đứng bên cạnh cười nói, hắn cất bước đi lên phía trước, rút kiếm ra, âm thanh tê tê vang lên. Kiếm của hắn như linh xà xuất động, cực kỳ nhanh chóng.
Đội viên hộ vệ là cường giả Kiếm Vương, thực lực bọn họ cường đại nhưng chỉ sử dụng kiếm thuật không sử dụng kiếm nguyên kiếm ý và quy tắc chi lực, khí lực bọn họ cường đại, tạo nghệ kiếm thuật cũng không phải chuyện đùa.
Nhất là người này, thực lực trung bình trong các hộ vệ, nhưng luận kiếm thuật, ngay cả Lý Thừa Long cũng không thể sánh bằng hắn.
Kiếm quang xuất hiện, Sở Mộ nhìn thấy một con linh xà tới gần, âm thầm kinh ngạc, tuy tạo nghệ kiếm thuật của hộ vệ này không cao thâm bằng mình nhưng đã có lĩnh ngộ của riêng mình.
Sở Mộ kết luận, tạo nghệ kêếm thuật như nhau, trong chiến đấu thuần túy, đám người Giang Thiên Mạc sẽ không phải đối thủ của hộ vệ này, bởi vì hắn đã nắm chắc kiếm thuật bản thân, từ đó đã có hình có thần.
Bước chân chuyển dời, hắn xuất kiếm chiến đấu với hộ vệ này.
Kiếm của hộ vệ này không khác gì linh xà tập kích, trong đầu Sở Mộ xuât hiện tinh quang, hắn hiểu ra.
Trong tu hành kiếm thuật mấy ngày gần đây, hắn cảm giác vì sai kiếm thuật lĩnh vực của mình đạt tới tầng thứ mười đỉnh phong nhưng không thể đột phá đạt tới cấp độ Kiếm Vực, đó là lý giải kiếm thuật của hắn chưa đủ và chưa sâu.
Nếu như dùng tầng một tầng hai đến tầng mười của kiếm thuật lĩnh vực là phát triển chiều ngang, như vậy tiến lên trên cũng phải đạt tới tận cùng, cả hai kết hợp mới có thể đạt tới cực hạn của kiếm thuật, lĩnh ngộ Kiếm Vực.
Suy nghĩ trong nhiều ngày lại không có đầu mối, không nghĩ tới hôm nay thi đấu kiếm thuật với hộ vệ lại tìm ra đầu mối.
Kiếm thuật lĩnh vực là chiều ngang, như vậy chiều sâu chính là thể hình thần.
Như vậy chiều ngang là tầng thứ nhất, đó là cấp độ của Sở Mộ hiện tại, cũng là cấp độ của đa số kiếm giả, Sở Mộ chỉ chú trọng chiều ngang, chưa bao giờ suy nghĩ nên chưa ý thức được.
Kiếm thuật của hộ vệ này phát triển tới chiều dọc, đạt tới tầng thứ hai, hoặc có thể ngay cả chính hộ vệ cũng không hiểu, hoặc là có kỳ ngộ gì đó.
Tầng thứ ba chính là thần, Sở Mộ suy đoán ra, còn chưa biết thật là giả..
Biết rõ đây chính là cơ hội, Sở Mộ chuyên tâm đấu với hộ vệ, hắn tận lực áp chế tạo nghệ kiếm thuật, nếu không dựa vào tạo nghệ kiếm thuật lĩnh vực của hắn đạt tới tầng mười đỉnh phong, cho dù kiếm thuật của đối phương đạt tới tầng thứ hai cũng không phải đối thủ của hắn.
Trừ phi hắn có thể đạt tới tầng thứ ba là thần.
Bảo trì tiêu chuẩn kiếm thuật ngang đối phương, hai người ngươi tới ta đi, chiến đấu không ngớt, những người bên cạnh cảm thấy cấp độ kiếm thuật của mình kém quá xa nên xem không hiểu, chỉ cảm thấy Sở Mộ mạnh hơn bọn họ quá nhiều, đây là chiến đấu đặc sắc nên quan sát ghi nhớ, nói không chừng sẽ có trợ giúp với mình.
Trận chiến này đánh trong nhiều giờ, cuối cùng hộ vệ thu tay lại, hắn cảm thấy mệt mỏi, Sở Mộ còn chưa thỏa mãn.
- Xem bộ dạng Sở lão đệ còn muốn tiếp tục luận bàn, để ta tới.
Lý Thừa Long cũng ngứa tay.
- Tốt!
Sở Mộ cũng không cự tuyệt, song phương tái chiến, làm Sở Mộ thất vọng là, kiếm thuật của Lý Thừa Long còn không bằng hộ vệ kia, cấp độ vẫn dùng ở chiều ngang, hoàn toàn không có trợ giúp Sở Mộ.
Nửa canh giờ sau thu tay lại, mọi người đều rời đi, Sở Mộ quay về tìm hiểu kiếm thuật mình vừa ngộ ra: hình thể thần.
Một giờ sau, Sở Mộ thoát ly trạng thái tìm hiểu, hắn cau mày, tuy hiểu ra kiếm thuật chiều dọc là hình thể thần, nhưng cảm giác, cảm thấy có đồ vật gì đó chưa nhìn rõ ràng, còn chưa rõ nên không thể lĩnh ngộ tốt.
- Xem ra ta phải chiến đấu nhiều hơn.
Nói thầm trong lòng, Sở Mộ cầm Bất Diệt Kiếm lĩnh ngộ kiếm ý bất diệt.
Mỗi ngay sau này Sở Mộ đều chủ động đi tìm hộ vệ Phí Hậu kia sử dụng kiếm thuật đối chiến, mỗi một lần đều đánh hơn một canh giờ, sau khi đối chiến liền quay về phòng của mình bắt đầu tiêu hóa tâm đắc chiến đấu, cũng bắt đầu tìm hiểu kiếm thuật.
Phí Hậu ngay từ đầu cảm thấy rất mệt, nhưng bị một vãn bối khiêu chiến, cự tuyệt lại không tốt, sĩ diện, sau mấy lần như vậy hắn phát hiện kiếm thuật của mình có tăng lên.
Vào lúc này tình hình đã ngược lại, không cần Sở Mộ chủ động đi tìm Phí Hậu, Phí Hậu chủ động đi tìm Sở Mộ, hơn nữa còn đánh hơn hai canh giờ, thẳng đến khi không còn chút sức lực nào mới dừng lại.
- Quái vật!
Mọi người ngay từ đầu đều há hốc mồm, về sau đã quen nhưng nội tâm vẫn rung động.
Tuy dùng kiếm thuật tinh khiết đấu với nhau, không sử dụng kiếm nguyên kiếm ý và áo nghĩa, cũng sẽ không tiêu hao, chiến đấu liên tục hai canh giờ không ngừng nghỉ sẽ tiêu hao thể lực thuần túy, ý nghĩa tu hành kiếm thiật một mình khác nhau rõ ràng
Một mình luyện kiếm có khống chế, liên tục luyện năm sáu canh giờ cũng không có gì, nhưng chiến đấu trong tình hình thể lực ngang nhau sẽ nghiền ép tiềm lực của mình, tiêu hao thể lực tăng lên, cho dù cố gắng khống chế cũng chỉ kéo dài chút thời gian mà thôi.
Thể lực song phương ngang nhau có thể đấu một giờ đã khó khăn, ít nhất nhìn Phí Hậu ra tay toàn lực không giữ lại, về phần Sở Mộ thì bọn họ không rõ, có lẽ tình huống không khác gì Phí Hậu.
Chiến đấu cường độ cao như thế, chèo chống hai thời cơ, Phí Hậu đổ mồ hôi toàn thân giống như ngâm từ trong nước đi ra, ngược lại Sở Mộ chỉ hít thở dồn dập mà thôi, trên trán hơi có mồ hôi nhưng tốt hơn Phí Hậu nhiều.
Thể lực và sức chịu đựng như thế, thảo nào bị mọi người gọi là quái vật.
- Đáng tiếc ah, kiếm thuật của Phí Hậu còn chưa đủ mạnh.
Sở Mộ nói thầm.
Phi hạm phi hành vững vàng, mọi người vẫn tu hành mỗi ngày, nhất là nhìn thấy Sở Mộ đấu với Phí Hậu, bọn họ bị kích thích nên tu hành nhiều hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc này đã qua hai tháng, hôm nay Sở Mộ lại chiến đấu với Phí Hậu, trong phi hạm tầng thứ ba ở trừ hai hộ vệ đang tuần tra trên bong thuyền ra, những người khác đều tụ tập lịa quan sát Phí Đậu đấu với Sở Mộ.