Lúc này Sở Mộ bị đuổi giết quả thực không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà lại dùng tốc độ rất nhanh khiến cho hắn không có cách nào đuổi theo được.
Chiến Vô Danh giận dữ, lấy ra một đôi bao tay, đôi bao tay này màu đen, trên mặt có lân phiến che kín. Chợt, tay phải hắn hung hăng chộp một cái vào trong hư không phía trước. Quang mang trên bao tay màu đen lập lòe, phong vân bắt đầu khởi động. Một móng vuốt cực lớn lóe lên quang mang màu đen sắc bén như kim loại, lạnh lẽo như băng, phong mang kinh thiên xuất hiện.
Toàn thân Sở Mộ xiết chặt, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được móng vuốt màu đen giống như xé rách hư không đang chụp xuống. Mỗi một cái móng vuốt cũng không có quá sắc bén, nhưng mà lại có thể xé rách tất cả, xuyên thủng tất cả.
Vừa vặn vị trí móng vuốt kia chộp xuống chính là vị trí hắn sắp tới.
- Kiếm Khí lưu ảnh.
Lúc lâm nguy, tâm thần của Sở Mộ cũng không có bị dao động, trong nháy mắt này thi triển ra Kiếm Khí lưu ảnh.
Kiếm Khí lưu ảnh dung hợp Quỷ Long Mê Tung bộ và Quỷ Long Vô Ảnh thân cho nên so với trước đó càng thêm huyền diệu, càng thêm cường đại hơn. Tàn ảnh lưu lại trên không trung vẫn giữ bộ dáng nhanh chóng lao ra, trực tiếp bị móng vuốt màu đen kia nắt lấy, nghiền nát. Mà chân thân của Sở Mộ trong tích tắc đó thoát khỏi tàn ảnh, từ trong khe hở của móng vuốt vọt qua.
Bởi vì phát động công kích cho nên thân thể Chiến Vô Danh hơi dừng lại một chút, lại bị Sở Mộ kéo giãn chút khoảng cách.
Không ngừng chạy đi, cơ bắp run rẩy ngày càng rõ ràng, ngày càng mãnh liệt, Sở Mộ biết rõ mình sắp tới cực hạn, không có cách nào kiên trì được bao lâu nữa, tốc độ sẽ hạ thấp, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ bị đuổi kịp, lâm vào ác chiến.
Phía trước có một đạo thân ảnh lập lòe, nhanh chóng tới gần.
Trong nháy mắt đạo thân ảnh lập lòe này giống như vượt qua thời không, trực tiếp xuất hiện trước mặt Sở Mộ. Thần kinh Sở Mộ căng cứng, song kiếm xuất hiện trong tay, lực lượng thôi phát, muốn thi triển ra Thiên Địa Thập tự trảm.
- Sở tiểu hữu, chậm đã.
Một đạo thanh âm mang theo vẻ linh động truyền vào trong tai Sở Mộ, đồng thời dung mạo người nọ cũng hiện lên trong mắt Sở Mộ.
- Không Lưu tiền bối.
Sở Mộ kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp được Không Lưu ở đây.
Đói với Không Lưu, ấn tượng của hắn có chút sâu. Năm đó trong Thiên Cổ Thánh điện của Thiên Cổ Thành Hoàng, đối phương không những không có giống như đám người Trịnh Lệ, U Hậu ra tay đối phó với hắn, ngược lại còn bảo hộ hắn, coi như là có chút ân tình.
- Không Lưu tiền bối, đợi sau khi ta thoát khỏi đuổi giết sẽ dùng rượu ngon mời tiền bối.
Sở Mộ nhanh chóng nói, sau lưng bị Chiến Vô Danh đuổi giết, bởi vì hắn hơi dừng lại cho nên bị Chiến Vô Danh đuổi tới gần. Sở Mộ cũng muốn mời Không Lưu tương trợ, nhưng mà một khi tương trợ hắn, như vậy sẽ tương đương với đắc tội với rất nhiều người.
- Không bằng ta ra tay vậy.
Không Lưu cười nói rồi vung ta lên, khí lưu vô hình nhanh chóng lưu chuyển, vờn quanh sau lưng Sở Mộ, ngăn cách Chiến Vô Danh đuổi giết.
- Không Lưu tiền bối.
Sở Mộ lập tức cả kinh, hắn không ngờ được đối phương lại trực tiếp ra tay.
- Phá.
Chiến Vô Danh bị ngăn cản, lửa giận tăng vọt, quang mang trên đôi bao tay màu đen lập lòe, giống như là cắm vào trong cát, hung hăng đâm vào trong đám khí lưu kia, lại phát lực, muốn xé rách ra.
Khí lưu kia bất quá chỉ là thứ Không Lưu tiện tay đánh ra, mục đích chỉ muốn ngăn chặn Chiến Vô Danh mà thôi. Bởi vậy cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, trực tiếp bị Chiến Vô Danh xé nát. Hai mắt Chiến Vô Danh lạnh lẽo, sát ý chấn động. Sau khi xé rách khí lưu cũng không dừng lại mà chộp một trảo vào hư không, móng vuốt sắc bén xuát hiện bên cạnh Sở Mộ, hung hăng chộp xuống, sát cơ ngập tràn, không có ý tứ lưu tình một chút nào.
Mặc dù không phải là đối thủ của đối phương, nhưng mà muốn bắt lấy Sở Mộ cũng không phải dễ như vậy. Song kiếm của Sở Mộ bổ ra, bản thân lại nhanh chóng tránh về phía sau, tránh đi một trảo trong hư không của Chiến Vô Danh.
Một trảo thất bại, tốc độ của Chiến Vô Danh bộc phát, trực tiếp phóng tới Sở Mộ, khí thế khủng bố như thiên thạch hàng lâm, hủy diệt tất cả.
Chỉ thấy Không Lưu khoát tay, chấn động trong hư không truyền ra, Chiến Vô Danh lập tức cảm giác được giữa mình và Sở Mộ, khoảng cách dường như đang không ngừng kéo dài. Mặc cho hắn bộc phát tốc độ như thế nào, không chỉ có không có cách nào tới gần Sở Mộ, ngược lại còn có cảm giác càng ngày càng xa. Mà trên thực tế, thân thể hắn đang không ngừng tới gần Sở Mộ. Chỉ là tốc độ kia chậm hơn rất nhiều, Sở Mộ có thể đơn giản tránh đi được.
- Ta biết rõ ngươi là ai. Không Lưu, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào thực lực nhị luyện của ngươi đã có thể là địch với Hoàng đình chúng ta hay sao?
Chiến Vô Danh bị ngăn cản, lửa giận càng mạnh hơn, lập tức gầm lên giận dữ.
Nghe được lời nói của Chiến Vô Danh, đồng tử Không Lưu co rút lại, hắn cũng không biết được đối phương là người Hoàng đình.
Hoàng Đình là một cỗ thế lực cổ xưa mà thần bí, cường đại. Coi như thực lực của Không Lưu không kém, nhưng mà cũng không có cách nào là địch.
- Nói giỡn, ta không có ý là địch với Hoàng Đình. Bất quá ta và Sở tiểu hữu lại là bằng hữu vong niên.
Không Lưu nghiêm túc nói.
- Không Lưu, hiện tại rời đi thì Hoàng đình sẽ không truy cứu.
Chiến Vô Danh dừng lại, nhìn chằm chằm vào Không Lưu, sát cơ tràn ngập.
Luận thực lực, tuy rằng hắn là nhất luyện đỉnh phong, nhưng mà Không Lưu lại là cường giả nhị luyện, hơn nữa lại nắm giữ pháp tắc không gian. So với pháp tắc bình thường còn cường đại hơn. Bởi vậy cho dù là Tuyệt Thế cường giả nhị luyện đỉnh phong cũng không thể đánh bại Không Lưu được.
Là địch, đương nhiên hắn không phải là đối thủ, bất quá hắn lại tới từ Hoàng đình, tới từ một thế lực cổ xưa, cường đại, đủ để trở thành chỗ dựa của hắn.
- Cùng một lời nói, ta sẽ không nói lần thứ hai.
Ánh mắt Không Lưu chuyển sang lạnh lẽo, đúng là hắn kiêng kỵ Hoàng Đình, nhưng mà cũng không có nghĩa là sợ hãi, nếu như đối phương còn muốn dây dưa không ngớt, vậy thì...
- Nếu không ta cũng muốn thử thực lực cường giả Hoàng đình một chút, nhìn xem thế nào.