Quả thực, mỗi trận chiến đấu của Sở Mộ so với những người dự thi khác có vẻ hết sức bình thường.
Vừa không có sự cuồng dã của Lôi Hạo, cũng không có âm hiểm quỷ dị của Phó Xà, không có được sự tốc độ như của Diệp Tiểu Khai.
Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác đánh bại đối thủ. Không quan tâm thực lực của đối thủ có cường đại tới mức nào, cuối cùng nhất định sẽ bị hắn đánh bại. Hơn nữa đánh bại đến mức khiến người ta cảm thấy rất bình thường, đương nhiên, lại chọn không ra được cái gì đặc sắc.
Nhiều người vừa suy nghĩ như thế, nhất thời toàn thân giật mình, không tự chủ được cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Ninh Nhất Phi nhanh chóng chạy ở bên cạnh Sở Mộ, Sở Mộ vẫn không nhúc nhích.
- Không có sơ hở, ta khiến cho ngươi tạo ra sơ hở.
Ninh Nhất Phi thầm nghĩ, từng bước tiến về phía trước. Một kiếm theo đó đâm ra. Thời khắc gần đâm trúng Sở Mộ, bước chân hắn lại đột nhiên bước lệch sang bên cạnh. Tốc độ cực nhanh. Đồng thời một kiếm cắt ngang.
Sở Mộ thuận thế chém ra một kiếm. Ninh Nhất Phi chỉ cảm thấy trước mắt có một đạo kiếm quang sáng lên. Quá nhanh. Hắn căn bản không kịp phản ứng nữa. Trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, nặng trịch.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài sửng sốt mất ba hơi thở, sau đó mới lớn tiếng tuyên bố. Đối với khả năng quan sát của trọng tài trưởng, hắn bội phục không thôi.
- Sở Mộ lại thắng lợi?
Các học viên mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Siêu Tân Tinh... Siêu Tân Tinh...
Lương Hải Sơn đột nhiên rống to. Trong giọng nói ẩn chứa kiếm khí Tiên Thiên bỗng nhiên bùng phát, vang vọng toàn bộ sân thi đấu.
- Siêu Tân Tinh... Siêu Tân Tinh...
Một phần học viên của viện số 9 chịu ảnh hưởng, kích động không thôi, đều theo nhau gào thét lên. Sự kích động này lan truyền tới xung quanh, hình thành một sóng triều. Toàn bộ sân thi đấu đều vang vọng ba chữ Siêu Tân Tinh...
- Chúc mừng Sở sư đệ, trở thành người học viên đầu tiên thu được danh hiệu Siêu Tân Tinh. Đây là vinh quang sẽ được ghi lại vào đại sự ký của Kiếm Phủ.
Chư Cát Minh cười nói.
- Chúc mừng Sở sư đệ.
Đám người Hoàng Bất Câu, Thang Thiếu Ba cũng đều chân thành chúc mừng Sở Mộ. Hàn Nhược Tuyết mặc dù không có nói gì, cũng nhìn Sở Mộ mỉm cười. Một nụ cười khẽ này giống như tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi tuyết vạn năm, nhất thời khiến rất nhiều người hoa mắt thần mê.
Chu Thiên Chiếu và Triệu Long Khôn thầm hận, nghiến răng nghiến lợi.
- Trọng tài vẫn chưa có chính thức thừa nhận danh hiệu Siêu Tân Tinh này thuộc về Sở Mộ. Không nên cao hứng quá sớm, để tránh đến lúc đó mất mặt xấu hổ.
Chu Thiên Chiếu âm dương quái khí nói, nhưng không có người nào để ý tới hắn.
Quả thực, tuy rằng ở dưới sự ồn ào của Lương Hải Sơn, rất nhiều học viên đều nghĩ danh hiệu Siêu Tân Tinh này sẽ được đội ở trên đầu Sở Mộ, nhưng các trọng tài còn chưa có chính thức thừa nhận, cho nên, vẫn không thể có hiệu lực.
- Trọng tài trưởng...
Các trọng tài đều nhìn về phía trọng tài trưởng.
- Sau khi cuộc tranh tài ngày hôm nay kết thúc sẽ công bố.
Trọng tài trưởng gật đầu, không nhanh không chậm nói.
- Chỉ dựa vào hắn, có tư cách gì xưng là Siêu Tân Tinh. Danh hiệu này là của ta.
Tề Thiếu Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.
- Năm nay chỉ có ta mới có tư cách thu được danh hiệu Siêu Tân Tinh. Những người khác đều chỉ là làm nền.
Phương Lãnh Ngôn với giọng nói lạnh lùng.
- Trừ ta ra, không ai có tư cách thu được danh hiệu Siêu Tân Tinh.
Hoàng Phủ Phú mỉm cười nói, ngạo khí của con cháu vương thất không thể nghi ngờ đã thể hiện ra hết.
- Không quan tâm ngươi có đúng là Siêu Tân Tinh hay không, ta đều phải đánh với ngươi một trận.
Lôi Hạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Về phần năm tân tinh bị đánh bại, lúc này đã trở nên ảm đạm không có ánh sáng, ít được quan tâm.
Thế giới kiếm giả chính là như vậy. Có người sáng chói nhất định có người ảm đạm. Có người một lần bay lên trời nhất định có người buồn bã trầm luân.
Từ trước đến nay vinh quang của kiếm giả đều không phải là tự mình phong cho mình, đều phải sử dụng thanh kiếm trong tay giành lấy, đạp lên “thi thể” của những người khác từng bước một đi lên.
Vòng thi đấu thứ 8 kết thúc. Cuộc thi đấu ngày hôm nay cũng kết thúc.
Trọng tài trưởng tự mình bay lên đài đấu kiếm, chính thức tuyên bố danh hiệu Siêu Tân Tinh thuộc về Sở Mộ. Gương mặt của Chu Thiên Chiếu và Triệu Long Khôn đều tái xanh. Những người khác đang ôm lòng mơ ước đối với danh hiệu Siêu Tân Tinh này đều biến sắc.
Trong thiện nội đường của nội phủ, học viên vô số. Bọn họ vừa dùng bữa vừa bàn luận ầm ĩ. Nội dung bàn luận của bọn họ phần lớn đều vây quanh Sở Mộ.
- Siêu Tân Tinh, vượt qua tồn tại mười Đại Tân Tin. Đây thật sự là vinh quang vô thượng.
- Không sai. Siêu Tân Tinh quan trọng nhất vẫn là người đứng đầu. Có ý nghĩa trọng đại.
- Nếu ta là người thu được danh hiệu Siêu Tân Tinh, vậy thì tốt biết bao.
- Ngươi nằm mơ. Ngay cả trận chung kết cũng không tiến vào được.
Tề Thiếu Phàm phát hiện, hắn đi tới chỗ nào, cũng có thể nghe được các loại bàn luận về Siêu Tân Tinh về Sở Mộ. Thần sắc hắn càng lúc càng lạnh. Năm chữ Siêu Tân Tinh Sở Mộ lọt vào trong tai của hắn lại vô cùng chói tai.
Đưa mắt nhìn qua một cái, nhất thời hắn nhìn thấy Sở Mộ đang dùng bữa. Hắn sãi bước đi qua.
- Sở Mộ, không nên thu được danh hiệu Siêu Tân Tinh thì đắc ý vênh váo. Ngươi nên nhớ, ngươi căn bản cũng không có tư cách nhận được danh hiệu Siêu Tân Tinh này. Ta sẽ đích thân tháo nó từ trên đầu ngươi xuống.
Tề Thiếu Phàm đi tới bên cạnh Sở Mộ, một tay vỗ vào trên mặt bàn, lạnh lùng nói. Bắt chợt, không đợi Sở Mộ trả lời, hắn liền chắp hai tay ra sau lưng, xoay người đi nhanh rời khỏi thiện đường.
Xung quanh đầu tiên là yên lặng một hồi. Tiếp theo những tiếng bàn luận còn lớn hơn nữa.
- Tề Thiếu Phàm làm vậy là đang khiêu chiến về phía Sở Mộ sao?
- Không sai. Tề Thiếu Phàm người này tâm cao khí ngạo, khẳng định sớm cho rằng danh hiệu Siêu Tân Tinh này là của mình. Hiện tại danh hiệu Siêu Tân Tinh này lại bị người khác thu được, trong lòng hắn nhất định cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Không biết các trọng tài có thể an bài Tề Thiếu Phàm đấu với Sở Mộ hay không?
- Nếu như an bài đầu với nhau, vậy chúng ta có trò hay để xem.
- Sở Mộ, ta khuyên ngươi vẫn nên tháo xuống danh hiệu Siêu Tân Tinh này thì tương đối tốt hơn. Bởi vì nó nhất định là thuộc về ta.
Phương Lãnh Ngôn cũng đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người rời đi. Mọi người lần thứ hai rơi vào yên lặng.
- Sư đệ hiện tại đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi.
Chư Cát Minh mỉm cười.
- Không bị người đố kỵ là do tài năng tầm thường.
Sở Mộ khẽ cười, nói.
- Nói cũng đúng.
Chư Cát Minh cũng cười, tiếp tục dùng bữa.