Nếu không phải thân thể lần lượt được hoang khí cường hóa, đã sớm hơn xa Kiếm giả tầm thường. Chỉ sợ dưới hai đại Hàn Thủy kiếm khí này Sở Mộ đã bị chém chết tại chỗ.
Hai vết thương, một bên cánh tay trái, một trên ngực phải, máu tươi đầm đìa tuôn ra, nhuộm đỏ y phục.
Khóe mắt Sở Mộ run rẩy, sắc mặt cũng hơi đổi, bởi vì kiếm khí phá vỡ thân thể quá đau đớn.
- Rất là cứng cỏi.
Thường Tự Tại lạnh lùng cười nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì tới lúc nào. Hi vọng ngươi có thể một mực kiên trì, kiên trì tới lúc chết.
Nói xong mũi kiếm Hàn Thủy Kiếm run lên, từng đạo Hàn Thủy kiếm khí rậm rạp, chằng chịt giống như cơn lốc phóng tới.
Mỗi một đao Hàn Thủy kiếm khí bất quá chỉ lớn bằng cây tăm, mục tiêu không phải là đánh chết Sở Mộ, mà là dùng kiếm khí lăng trì.
Nếu như bị đánh trúng thực sự, sẽ không chết, nhưng mà lại nội thương đầy mình. Có thể thấy được dụng tâm của Thường Tự Tại hiểm ác thế nào.
Trong tích tắc, thân thể Sở Mộ run lên, hai cánh sau lưng bị nghiền nát, cả người rơi xuống phía dưới, làm cho vô số Hàn THủy kiếm khí đánh tới mất đi mục tiêu.
Kiếm khí thất bại, Thường Tự Tại cũng không có ảo não, bởi vì trong tích tắc hắn đã nhìn thấy kiếm khí của Sở Mộ tiêu hao hầu như không còn. Đã không có cách nào chống đỡ cho tiểu tử này thi triển bí pháp phi hành. Chính bởi vì như vậy cho nên mới rơi xuống, cũng tránh được vô số kiếm khí lăng trì.
Thường Tự Tại nhẹ nhàng huy vũ Hàn Thủy kiếm, từng đạo Hàn Thủy kiếm khí phá không, giống như thác nước trút xuống, bao phủ Sở Mộ.
Cao mấy trăm thước trên không trung, Kiếm giả Hóa Khí cảnh rơi xuống đất cũng không bị mất mạng. Nhiều lắm là bị trọng thương, nếu như có chuẩn bị, ngay cả bị thương cũng không có.
Sở Mộ nhìn xuống mặt đất, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, giống như là lưu tinh. Hai mắt hắn run lên, phảng phất như biến thành một vòng xoáy, thôn phệ phong vân.
- Thôn linh.
Trong lòng quát lên một tiếng quát trầm thấp, chói tai. Sở Mộ rốt cuộc cũng dùng tới con át chủ bài mà từ đầu hắn không dùng tới.
Nháy mắt, linh khí thiên địa tinh thuần từ bốn phương tám hướng đều bị dẫn động, ước chừng linh khí trong phạm vi hơn vạn trượng trong nháy mắt hội tụ, giống như cá voi hút nước vậy.
Hàn Thủy kiếm khí từ trên bắn xuống dưới hơi dừng lại, tiếp theo một cơn lốc linh khí tinh thuần nghiền nát kiếm khí, khiến cho đám kiếm khí này trở thành linh khí tinh thuần, dung nhập vào trong cơ thể Sở Mộ.
Giữa không trung, Thường Tự Tại cũng cảm nhận được có một cỗ linh khí kinh khủng bắt đầu khởi động. Trong đám khí lưu linh khí khủng bố trùng kích khiến cho thân thể hắn bất ổn. Hắn không thể không tăng cường kiếm khí khiến cho bản thân đứng vững trên không trung.
Bởi vì cơn lốc linh khí quá mức dày đặc, thân thể Sở Mộ phảng phất như bị cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa.
Một cỗ dự cảm không tốt hiện lên trong lòng hắn, trùng kích vào tim Thường Tự Tại. Hắn cố gắng trấn áp loại cảm giác bất an này xuống, dùng tu vi kiếm khí Khí Hải cảnh tiểu thành của mình và kiếm khí cực phẩm, Cổ Kiếm thuật Địa giai. Cho dù đối phương có thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của hắn.
Cơn lốc linh khí tinh thuần lập tức rót vào trong cơ thể Sở Mộ, bay thẳng vào trong đan điền. Trong thời gian tích tắc không ngờ lại chuyển hóa toàn bộ thành Thiên Nguyên kiếm khí. Tu vi kiếm khí của Sở Mộ không ngờ lại khôi phục hơn phân nửa.
Chợt, kiếm khí bắt đầu khởi động, bí pháp thi triển.
đôi cánh kiếm khí lần nữa được thi triển, tinh khí thần hợp nhất, thân thể càng hiện lên một cỗ khí thế bàng bạc, mênh mông, ẩn chứa sắc bén vô cùng: Kiếm thế đại thành.
Không khí quanh thân trong nháy mắt cứng lại, không gian dường như cũng cứng lại, phảng phất như bị một tòa kiếm sơn nguy nga vô hình trân áp.
Vẻ mặt Thường Tự Tại biến đổi, hai mắt trợn ngược, cỗ khí thế kia hắn vô cùng quen thuộc. Đó là kiếm thế, hơn nữa còn là kiếm thế đại thành.
Điều này sao có thể.... Điều này sao có thể....
Cho dù là bản thân hắn, kiếm thế cũng chỉ mới tiểu thành mà thôi, ngay cả đỉnh phong còn không tính. Chỉ là một tiểu tử tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn sao có thể lĩnh ngộ kiếm thế tới đại thành cơ chứ?
Không thể tin được.
Thiên tài, đây là một thiên tài chính thức, một thiên tài xấp xỉ với Khương Ly Trần kia.
Chết, phải giết chết, vô luận thế nào loại người này không thể để cho đối phương sống sót. Nếu không ngày sau tất sẽ uy hiếp tới hắn và Thường gia.
- Kiếm thế đại thành thì sao chứ? Tu vi không đủ, tất cả đều là hư ảo.
Miệng hét to một tiếng, vẻ mặt Thường Tự Tại tràn ngập vẻ dữ tợn, hai tay nắm Hàn Thủy Kiếm, kiếm thế cuồn cuộn khởi động. Vô số gợn sóng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới. Hàn Thủy kiếm khí trong cơ thể hóa thành sóng cả, trùng kích mạnh mẽ.
Trong ngoài câu thông, hỗn hợp, dẫn dắt lẫn nhau, uy lực tăng lên gấp đôi. Kiếm chiêu Cổ Kiếm thuật Địa giai thi triển, một kiếm ngưng tụ hơi nước trong thiên địa, hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh đậm, trảm phá hư không chém xuống dưới, uy thế kinh người.
Một kiếm này, cho dù Độc Nhãn Long đem tu vi củng cố vững chắc ở Khí Hải cảnh nhập môn cũng không có cách nào tiếp được, sẽ bị một kiếm này miểu sát.
Kiếm mang khủng bố mang theo khí thế vô cùng đáng sợ nghiền áp tới, kiếm chưa tới, khí thế đáng sợ kia đã nghiền áp tới thân Sở Mộ, va chạm với kiếm thế đại thành, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, phảng phất như sắt thép vỡ vụn.
- Một kiếm này tất giết ngươi.
Bờ môi Sở Mộ khẽ giật giật, ba phần năm Tê Liệt ý cảnh toàn bộ đều được dùng, kết hợp với kiếm thế đại thành, khiến cho kiếm thế càng thêm sắc bén.
- Bí pháp: Nhất phi trùng thiên.
Hai cánh kiếm khí sau lưng nhanh chóng thay đổi, khẽ run lên, Sở Mộ lại xông lên.
- Bí pháp: Âm Tốc kiếm.
Trầm Tinh kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thế đại thành kết hợp với Tê Liệt ý cảnh cùng với một lượng lớn Thiên Nguyên kiếm khí rót vào trong Trầm Tinh kiếm, theo bí pháp Âm Tốc kiếm thi triển, đâm ra một kiếm.
Phá Ngục Toái Không kiếm.
Hai đại bí pháp, kiếm thế đại thành, ba phần năm Tê Liệt ý cảnh, kiếm khí cực phẩm, Sở Mộ không hề giữ lại, thực lực thi triển toàn bộ.