- Lớn tuổi mà còn nóng tính như thế, coi chừng đi bán muối.
Chữ thứ nhất như đến từ chân trời, chữ cuối cùng gần ngay bên tai, trước mắt đám người có thêm một bóng người mặc trường mào màu trăng bạc.
Lão nhân áo đen tức giận quát:
- Tiểu bối từ đâu đến...!
Rồi lão nhân áo đen cứng người, nhìn kỹ Sở Mộ, cười nói:
- Thì ra là một tiểu quỷ mới thăng cấp Nguyên Cực cảnh không lâu, không ở yên tại chỗ tu luyện dám ra đây chiêu diêu sinh sự, thật là không biết sống chết
Lão nhân áo đen nói đúng, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh mới đột phá không lâu thường sẽ không đi rông bên ngoài, bọn họ sẽ chỉnh hợp lại tất cả những gì mình học được trừ bỏ rườm rà giữ lại tinh túy, khiến thực lực thật sự xứng đôi với Nguyên Cực cảnh.
Đây là giai đoạn rất cần thiết, có lẽ một năm hoặc ba năm, năm năm. Lão nhân áo đen nhìn ra ngay Sở Mộ mới đột phá Nguyên Cực cảnh chưa đầy một năm, vậy mà dám xuất hiện ở bên ngoài, hoặc là ngốc hoặc quá tự tin vào mình.
Trong mắt lão nhân áo đen thì Sở Mộ là kẻ không biết trời cao đất dày, cho rằng mình có chút thiên phú là thích làm gì cũng được.
Long Tam Thiếu Gia lộ vẻ mặt ghen tỵ, trông Sở Mộ bằng tuổi gã mà đã là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, dù chỉ là nhập môn thì vẫn mạnh hơn gã gấp vô số lần. Long Tam Thiếu Gia luôn tự phụ mình là con cưng của trời không thể chấp nhận được điều này.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Ta che chở Lý gia, giờ các ngươi lấy ra mười vạn khối Linh Thạch cực phẩm bồi thường thì mọi chuyện dừng tại đây.
Sở Mộ không thèm để lão nhân áo đen vào mắt, dù lão có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành.
Người Lý gia sợ đứng tim. Sở Mộ đòi đối phương bồi thường mười vạn khối Linh Thạch cực phẩm, bọn họ không dám nhận.
Hơn nữa bọn họ nghe rõ ràng tu vi của Sở Mộ là Nguyên Cực cảnh nhập môn, mới chỉ đột phá không lâu, tức là Kiếm Giả chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng của mình. Lão nhân áo đen thì là Kiếm Giả cường đại đã đột phá Nguyên Cực cảnh nhiều năm, từ điểm này biết ngay ai mạnh ai yếu rồi.
Lão nhân áo đen cười kỳ dị, vui vẻ nói:
- Khục khục khục, tiểu bối, ngươi nói câu buồn cười nhất lão phu từng nghe. Nghĩ tình câu hài đó lão phu quyết định cho ngươi toàn thây.
Long Tam Thiếu Gia ỷ vào có lão nhân áo đen, gã ghen tỵ thiên phú của Sở Mộ cao hơn mình, gã không nhịn được tiến lên trước một bước chỉ vào mắt hắn, ghen ghét quát to:
- Ngươi quỳ xuống cho bản thiếu gia, thề từ nay hiệu trung với bản thiếu gia, làm con chó của bản thiếu gia thì bản thiếu gia sẽ tha cho ngươi!
- Nếu tam thiếu gia đã nói vậy thì tiểu bối, ngươi hãy làm theo lời của tam thiếu gia đi.
Lão nhân áo đen nhe răng cười nói:
- Đừng mơ chống cự, không thì lão phu sẽ cho ngươi biết mùi vị chết chóc, dù sau lưng ngươi có núi dựa lớn mạnh cũng vô ích.
Đối diện Long Tam Thiếu Gia kêu gào Sở Mộ không thèm nhìn cái nào, trong mắt hắn thì đây chỉ là một người tự phụ có chút thiên phú.
Trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực thì thiên phú cỡ như Long Tam Thiếu Gia không là gì.
Lão nhân áo đen thì mới rồi đánh ra một kiếm nguyên khiến Sở Mộ nắm rõ lực công kích của lão, hắn biết lão nhân áo đen là Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, tuyệt đối không đánh lại hắn.
Sở Mộ im lặng là vì đang suy nghĩ, nhưng bộ dạng của hắn khiến người hiểu lầm là đang sợ.
- Quỳ xuống cho bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ tha mạng cho ngươi! Bản thiếu gia có thể khoan hồng độ lượng tha cho Lý gia.
Long Tam Thiếu Gia càng nói càng hưng phấn, dường như cho rằng có lão nhân áo đen ở là gã có núi dựa lớn mạnh.
Tuy lòng Lý Minh Tân rất khát vọng Sở Mộ sẽ trấn áp tam thiếu gia của Long gia, bảo vệ Lý gia, nhưng trong lòng gã cũng hiểu chỉ dựa vào Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn như hắn thì không thể nào đối kháng lại Long gia khổng lồ.
- Sở đại nhân, đây là chuyện của Lý gia chúng ta, Sở đại nhân không cần ra tay để tránh bị liên lụy.
Một trưởng lão vẻ mặt cô đơn thở dài thườn thượt:
- Đúng rồi Sở đại nhân, trời đã định Lý gia chúng ta sẽ bị diệt tộc.
Sở Mộ phớt lờ người Lý gia, từ lúc hắn đồng ý với Lý Đạo Nguyên thì đã định trước giữa hắn và Lý gia có mối dây dưa ân oán, không thể cắt đứt.
Tuy lúc đó có nói nếu hắn không giải quyết được thì cứ mặc kệ, nhưng Sở Mộ đã ở đây, đối phương nói thẳng muốn hắn quỳ xuống thần phục. Một Kiếm Giả Khí Hải cảnh bình thường mà đi trên đầu một vị Nguyên Cực cảnh, đây là sự miệt thị tôn nghiêm trầm trọng, là khiêu khích không biết sống chết. Nếu Sở Mộ để mặc thì chẳng phải là mất mặt lắm ư?
Sở Mộ không để bụng sĩ diện làm gì, nhưng hắn không cho phép có con kiến kiêu ngạo nhảy nhót trước mặt mình, thậm chí nhiều lần khiêu khích.
Sở Mộ liếc mắt qua, lạnh nhạt nói:
- Quỳ xuống xin lỗi, lấy ra một trăm vạn khối Linh Thạch cực phẩm bồi thường, hơn nữa thề từ nay không gây rối với Lý gia nữa thì ta cho các ngươi sống rời đi.
Mọi người biểu tình kinh ngạc, bị lời nói của Sở Mộ hù hết hồn.
Lão nhân áo đen cười phá lên như nghe câu buồn cười nhất thế giới:
- Tiểu bối, lão phu ít có cơ hội thoải mái cười to như vậy.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ không cười nổi.
Sở Mộ chậm rãi rút Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra.
Kiếm từng tấc một lộ ra, người Sở Mộ dâng lên kiếm ý siêu mạnh, cực kỳ sắc bén như bắn thẳng lên tầng mây, xuyên qua hư không cắt đứt tất cả.
Trừ lão nhân áo đen ra những người khác cảm giác toàn thân như chìm trong biển kiếm khí, bị kiếm khí lóc từng miếng thịt. Từng đợt nhói đau tràn ngập toàn thân, vô cùng khó chịu, như đang chịu nỗi khổ lăng trì. Lý Thiên Hà cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lão nhân áo đen nhìn chằm chằm Sở Mộ rút Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra, mắt sáng rực:
- Kiếm tốt, tiểu bối, lão phu muốn thanh kiếm này!
Lão nhân áo đen nói thẳng muốn kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất của Sở Mộ.
Lão nhân áo đen ra tay chộp, vô số kiếm khí ngưng tụ trên năm ngón tay dâng ra, hình thành bàn tay kiếm khí sắc bén khiếp người, tốc độ siêu nhanh làm Sở Mộ có cảm giác không thể tránh né, như thể kiếm trong tay sẽ bị cướp mất.
Sở Mộ cười khẽ, xoay cổ tay, Bát Diện Thiên Hoang kiếm dấy lên đao quang âm lạnh tước ngang, không mang theo chút khói lửa cắt vào năm ngón tay kiếm khí.
Kiếm hồn nhiên thiên thành đâm tới trước, nhìn như không nhanh nhưng thật ra nhanh như tia chớp, chân trời góc biển.