Không có vấn đề gì cả, chẳng có liên quan.
Nhưng Sở Mộ suy nghĩ sâu hơn, Hạ Trấn Không nhìn Sở Mộ suy nghĩ liền đứng dậy rời đi, hắn chỉ nghe qua câu này mà thôi, cũng từng tốn hao tâm tư suy nghĩ và có chút thu hoạch, hiện tại phải xem Sở Mộ có thu hoạch hay không.
- Trị tông như luyện kiếm...
Hạ Trấn Không rời đi còn nghe Sở Mộ lặp lại một lần, không nhịn được cười cười, lúc ấy hắn cũng cân nhắc câu này suốt mấy ngày.
Có một số việc, trầm tư suy nghĩ mà không được, không phải không hiểu, mà là mạch suy nghĩ bị nhầm lẫn, không có suy ra, một khi hiểu lập tức có chỗ lĩnh ngộ, bắt đầu suy nghĩ theo hướng khác, mà nghĩ sang hướng khác lại chính xác.
Tình hình Sở Mộ chính là như thế.
Một câu trị tông như luyện kiếm đã giúp Sở Mộ nghĩ ra phương pháp mới, hắn đã có lĩnh ngộ, ngộ tính của hắn đủ làm nhiều người kinh ngạc.
Nhân kiếm hợp nhất, trong lòng có kiếm, nhân hạm hợp nhất, Sở Mộ đã từng tưởng tượng qua, đã có thể xem phi hạm như kiếm, như vậy phải chăng vạn vật thế gian đều có thể thành kiếm.
Đã như thế, câu nói trị tông như luyện kiếm là có căn cứ.
Xem thống trị tông môn như luyện kiếm, nếu có thể nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, về sau thống trị tông môn càng đơn giản.
Sở Mộ cũng hi vọng như thế nhưng không dễ dàng hiểu mấu chốt như vậy, suy nghĩ một ngày làm hắn ẩn ẩn có thu hoạch, dường như hiểu ra cái gì nhưng lại không hiểu gì cả, bỗng nhiên Sở Mộ có cảm giác.
Nếu hắn triệt để hiểu ra, có lẽ cảnh giới kiếm pháp của hắn sẽ đột phá cấp độ mới hơn.
Thời gian làm tông chủ, mỗi ngày đều có việc, hắn vẫn luôn tự hỏi, chế định sách lược, thương nghị, lại đả đảo, lại tiếp tục chế định sách lược.
Nhưng số lượng đệ tử Chân Kiếm Tông tăng lên rất nhiều, số cường giả tăng lên một ít nhưng nhân tài quá ít.
Ví dụ như nhân tài phụ trách ngoại giao, không phải là người nào cũng có thể làm, bằng không có thể sẽ bị người ta ăn cả xương cốt không còn.
Còn nữa, cần có một đội ngũ bảo vệ Chân Kiếm, đó chính là kiếm vệ, trên cơ bản mỗi tông môn đều có đội ngũ này tồn tại.
Chức trách của đệ tử là tu luyện, là bảo vệ tông môn, không phải nhiệm vụ chủ yếu.
Thời gian dần qua, cho dù rất gian nan nhưng Sở Mộ cố gắng và các vị trưởng lão trợ giúp, tất cả đã đi vào quỹ đạo và phát triển.
Có hắn làm gương cho nên các đệ tử cố gắng tu luyện, Sở Mộ sáng tạo mấy môn kiếm pháp, hủy bỏ điểm cống hiến, biến thành kiếm pháp đại chúng các đệ tử Chân Kiếm Tông có thể tìm hiểu và tu luyện, đương nhiên cần cấp độ đệ tử tương ứng mới có thể luyện.
Làm như vậy là vì Sở Mộ ý định xuất ra kiếm pháp cường đại hơn, đó là kiếm pháp tới từ cấm địa Vạn Kiếm Lâm Bi của Chân Thần Kiếm Tông.
Phàm là những kiếm pháp Sở Mộ tìm hiểu qua và nắm giữ triệt để sẽ được tái hiện lại.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn làm ra đồ vật như Vạn Kiếm Lâm Bi trong Chân Kiếm Tông, đáng tiếc trước mắt không có điều kiện này.
Một tháng trôi qua rất nhanh, tuyển chọn đệ tử bí truyền cũng diễn ra.
Phương thức tuyển chọn đệ tử bí truyền cũng được công bố không chú trọng thực lực hiện tại, bởi vì thực lực chỉ là tạm thời, không phải không thể vượt qua.
Ngộ tính là yếu tố đầu tiên.
Ý chí có quan hệ với nghị lực, cho nên nghị lực chính là khảo hạch thứ hai.
Tâm tính là thứ ba, Chân Kiếm Tông không có khả năng bồi dưỡng kẻ vong ân phụ nghĩa phản bội sư môn, cũng không muốn bồi dưỡng thế hệ đồ sát lung tung.
Kiếm pháp cùng nắm giữ kiếm đạo là cửa thứ tư, tu luyện tới Niết Bàn Cảnh nhưng không nắm giữ tới mức độ nhất định, thành tựu ngày sau cũng có hạn.
Năng lực chiến đấu là thứ năm, ngộ tính cao siêu, ý chí hơn người, tâm tính làm người vừa lòng, kiếm pháp cùng kiếm đạo khắc sâu nhưng nếu năng lực chiến đấu nhỏ yếu chẳng khác nào năng lực kém cỏi, cũng không có giá trị bồi dưỡng.
Thiên phú tu luyện là yếu tố thứ sáu, thiên phú tu luyện chưa đủ không thể thành tựu Vạn Cổ Cảnh.
Sáu yếu tố lớn, cũng không có cái nào đặc biệt trọng yếu và thứ yếu, nói ngắn lại đây cũng là tiêu chuẩn tốt nhất có thể.
Dưới sáu yếu tố này, cánh cửa đệ tử bí truyền tăng cao rất nhiều.
Gần bảy trăm đệ tử hạch tâm đều tham gia tuyển chọn đệ tử bí truyền.
Cuối cùng kết quả tạm được, bởi vì chỉ có mười người thông qua sáu yếu tố kia, trở thành nhóm đệ tử bí truyền đầu tiên, cũng được xưng là Chân Kiếm Tông thập đại đệ tử bí truyền.
Thập đại đệ tử bí truyền, kẻ tu vi cao nhất là Niết Bàn thất trọng thiên, chỉ có một, một Niết Bàn lục trọng thiên, ba Niết Bàn ngũ trọng thiên, hai Niết Bàn tứ trọng thiên, một Niết Bàn tam trọng thiên, một Niết Bàn Nhị trọng thiên và một Niết Bàn nhất trọng thiên.
Sở Mộ đều biết lai lịch của những người này.
Người có tu vi Niết Bàn thất trọng thiên là người tới từ ngoại vực, Niết Bàn lục trọng thiên là Bát hoàng tử Hô Diên Thọ của Thương Lan hoàng triều, mà Niết Bàn nhất trọng thiên chính là người quen của Sở Mộ —— Trần Ly.
Trần Ly, trong nội cung Thừa Thiên Học Cung, Sở Mộ thu hắn làm đệ tử ký danh, Sở Mộ thật không ngờ hắn thành đệ tử hạch tâm của Chân Kiếm Tông, hiện tại càng trở thành một trong thập đại đệ tử bí truyền, từ đó cũng chứng tỏ Trần Ly là người có thiên phú hơn người trên con đường kiếm đạo.
Sau khi tuyển chọn đệ tử bí truyền, tranh đấu bài danh Thiết Kiếm Bảng, Chân Kiếm Bảng và Cổ Kiếm Bảng cũng diễn ra.
Bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi Chân Kiếm Tông quật khởi tổ chức thi đấu, bởi vậy ba bảng không tiến hành đồng thời, bắt đầu từ tranh đấu Thiết Kiếm Bảng, từ đó để mỗi đệ tử trong toàn tông quan sát.
Đợi đến lúc Thiết Kiếm Bảng chấm dứt mới bắt đầu tranh đấu Chân Kiếm Bảng, cuối cùng là Cổ Kiếm Bảng, quá trình quan sát cũng là một cách lịch lãm rèn luyện
Sở Mộ không ngờ rằng, trong lúc diễn ra tranh đấu Thiết Kiếm Bảng có khách tới ngoài ý muốn, Long Ưng Vương, còn có người khác trong hoang thất, một ít tuổi trẻ hậu bối, ngoài ra người của Tử Sơn Tông, Thiên Hà Tông, Phương Dạ Tông... Cùng các tông môn giao hảo với Chân Kiếm Tông đều có trưởng lão dẫn đệ tử tới quan sát, nói là tham quan Chân Kiếm Tông.
Đây không phải chuyện cơ mật, Sở Mộ cũng không có cự tuyệt, hắn mời mọi người ngồi xem ba bảng tranh đấu, là Chân Kiếm Tông cạnh tranh bên trong, cũng là phương thức thể hiện thực lực của đệ tử với bên ngoài.
Tranh đấu ba bảng thuận lợi tiến hành, cũng kết thúc thuận lợi.