Lâm Mạc nói.
- Vị Lâm... Kiếm Vương gì đó, nếu như sáng chế kiếm chiêu, ngươi không muốn phá chiêu sao?
Sở Mộ hỏi. Hắn biết tên của đối phương, lại cố ý sử dụng gì đó thay thế. Đây là một loại phản kích.
- Phá. Đương nhiên phá.
Trong mắt của Lâm Mạc lóe lên một tia căm tức, bất chợt nói.
- Ta nhớ, Tào tháp tôn đã nói qua. Điểm Kiếm Thành là có thể mình thêm vào.
Sở Mộ nói, sau đó nhìn về phía Lâm Mạc:
- Thấp hơn một trăm điểm, cũng không cần tới bêu xấu.
- Yên tâm. Chỉ là một trăm điểm Kiếm Thành, đối với ta mà nói, căn bản cũng không tính là cái gì.
Lâm Mạc cười lạnh nói.
Sở Mộ mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn đi tới bên cạnh một khối Chiêu Ý Thạch màu đen, nhắm hai mắt lại, suy nghĩ.
Mọi người cũng không có quấy rầy hắn. Tuy rằng bọn họ không nói lời nào, nhưng trong lòng mỗi người vẫn đều đang suy nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Thời điểm sắp tới một khắc đồng hồ trôi qua, Sở Mộ vừa rồi đặt tay ở trên Chiêu Ý Thạch. Sau mấy hơi thở, bàn tay hắn rời khỏi Chiêu Ý Thạch.
- Được. Vậy hãy để cho ta xem một chút, Kiếm Vương mười tám tuổi tự sáng tạo ra kiếm chiêu tinh diệu như thế nào.
Trong mắt Lâm Mạc có tinh quang chớp hiện. Hắn sải bước đi qua, còn nói thêm:
- Ngươi có năm trăm điểm Kiếm Thành. Ta lại thêm vào năm trăm.
- Lâm Mạc, năm trăm có phải là quá nhiều hay không?
Mọi người nhất thời bị dọa giật mình. Đối với bọn họ mà nói, năm trăm điểm có lẽ không tính là quá nhiều. Nhưng đối với một Kiếm Vương mới tiến vào mà nói, tuyệt đối không ít. Tào Kiến Tranh liền nói.
- Sở Kiếm Vương không phải muốn kiếm điểm Kiếm Thành sao? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Lâm Mạc cười nói, nhìn Sở Mộ:
- Ngươi nói có đúng hay không, Sở Kiếm Vương.
- Đương nhiên.
Sở Mộ lơ đễnh nói. Lấy cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh và cảnh giới tu luyện cấp Chúa Tể của hắn chế tạo ra kiếm chiêu, có lẽ bản thân còn chưa đủ thoả mãn, nhưng tuyệt đối cao thâm tinh diệu. Làm sao có thể dễ dàng phá giải được như vậy:
- Chỉ có điều, phá chiêu có phải cũng có thời gian hạn chế hay không?
- Đúng. Sáng tạo chiêu và phá chiêu đều có thời gian hạn chế là một khắc đồng hồ.
Thượng Chí Chân lập tức nói.
Lâm Mạc liếc mắt nhìn Thượng Chí Chân, sau đó đặt bàn tay mình ở trên Chiêu Ý Thạch. Hai tròng mắt cũng theo đó nhắm lại. Ý thức toàn thân của hắn đã tiến vào bên trong Chiêu Ý Thạch, ngưng tụ thành một bóng người.
Ở trong Chiêu Ý Thạch có một đạo ảo ảnh. Đó chính là ảo ảnh Sở Mộ đang cầm kiếm đứng thẳng. Nhìn thấy đối phương đánh tới, ảo ảnh theo bản năng bổ ra một kiếm. Một kiếm này chính là kiếm chiêu do Sở Mộ tự nghĩ ra.
Một kiếm bổ xuống rất đơn giản, nhưng Lâm Mạc lại không có khinh thường chút nào. Hắn dùng lời lẽ hết lần này tới lần khác khinh thường khiêu khích Sở Mộ. Nhưng vào thời điểm phải phá giải kiếm chiêu, hắn lại hết sức chăm chú.
Một thiên tài mười tám tuổi lại có thể trở thành Kiếm Vương, kiếm chiêu do hắn tự sáng tạo ra, nói không chừng sẽ có huyền diệu gì đó.
Một kiếm bổ xuống đơn giản. Thời điểm Lâm Mạc vẫn còn đang suy nghĩ về phương pháp phá giải, một kiếm kia đột nhiên phân hoá. Một phân thành hai. Hai chia ra làm bốn. Bốn lại tách ra làm tám. Tám chia ra thành mười sáu. Hơn nữa còn không ngừng tăng gấp bội, càng lúc càng nhiều, chi chít, từ bốn phương tám hướng chém xuống.
Lâm Mạc kinh hãi, vội vàng lui về phía sau né tránh. Tư duy nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ một chút về phương pháp phá giải. Nhưng trong lúc nhất thời, hắn căn bản cũng không có bất kỳ manh mối nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Mạc thi triển ra các loại kiếm pháp, nhưng trước sau không cách nào phá giải được kiếm pháp của Sở Mộ.
Cái gọi là phá chiêu, chính là tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương kiếm chiêu, đánh bại. Mà không phải dựa vào man lực đánh bại. Hơn nữa, ở bên trong Chiêu Ý Thạch, khi ý thức tiến vào trong đó, căn bản là không có cách nào phát huy ra thêm lực lượng. Chỉ có thể dựa vào tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương, tiến tới đánh bại. Đây là biện pháp duy nhất.
Sở Mộ tự mình suy nghĩ ra một chiêu này, có sơ hở sao?
Có. Chí ít bản thân Sở Mộ nhìn thấy, có. Nhưng ở trong mắt Lâm Mạc, lại không có. Bởi vì hắn căn bản là không tìm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Lâm Mạc sốt ruột. Lúc này không phải chỉ quan hệ đến năm trăm điểm Kiếm Thành. Còn quan hệ đến mặt mũi của chính mình.
- Tỉnh táo một chút. Bình tĩnh một chút. Nhất định sẽ có sơ hở. Chỉ là kiếm chiêu của một Kiếm Vương nhất tinh tạm thời tự sáng tạo ra. Làm sao có thể gây khó dễ cho một Kiếm Vương tứ tinh như ta được.
Lâm Mạc không ngừng nhắc nhở mình.
- Lại vẫn không phá chiêu được.
Mắt thấy một khắc đồng hồ đã sắp hết, nhưng Lâm Mạc vẫn nhắm hai mắt, tay không có ý định rời khỏi Chiêu Ý Thạch. Mỗi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc không thôi.
Một khắc đồng hồ đã đến. Chiêu Ý Thạch bỗng nhiên bắn ra ra một lực lượng, hất văng tay của Lâm Mạc.
Mọi người đã biết, Lâm Mạc cũng không có phá chiêu được như ý nguyện phá chiêu.
Sắc mặt Lâm Mạc thâm trầm, giống như mây đen che phủ. Ánh mắt hắn tối tăm nham hiểm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Năm trăm.
Sở Mộ lại mỉm cười, nói, lấy ra Kiếm Thành Lệnh của mình.
- Hừ.
Lâm Mạc hừ lạnh một tiếng, chuyển năm trăm điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ. Đối với hắn mà nói, năm trăm điểm Kiếm Thành quả thực không tính là quá nhiều. Bởi vì hắn lại là Kiếm Vương tứ tinh, lại thêm thân phận tháp tôn của Địa kiếm tháp, mỗi một tháng có thể nhận được số điểm Kiếm Thành đạt tới hơn một nghìn hai. Còn có một vài thu nhập khác. Một ngàn năm không thành vấn đề. Chủ yếu vẫn là vấn đề mặt mũi.
...
Lâm Mạc xuất sư bất lợi. Thoáng cái thua năm trăm điểm Kiếm Thành, ba người Thượng Chí Chân tất nhiên là rất cao hứng. Nhưng những người khác lại chưa chắc. Bởi vậy, bầu không khí nhất thời trở nên tẻ ngắt.
Dù sao Tào Kiến Tranh cũng là người đề nghị tụ họp. Hắn lập tức mở miệng cười nói:
- Vừa rồi, ta suy tính, tự mình nghĩ ra một chiêu. Hiện tại lại truyền vào bên trong Chiêu Ý Thạch. Có vị Kiếm Vương nào nguyện ý chỉ giáo một chút.
- Ta là người đầu tiên báo danh.
Lập tức lại có người phụ họa nói, khiến cho bầu không khí một lần nữa trở nên sôi động. Nếu không buổi tụ hội lần này sẽ thất bại mất.