Tuy Sở Mộ có danh hiệu Thần Tử thứ mười nhưng lúc trước hắn chỉ là đệ tử của Ngũ Hành kiếm tông chứ không phải chủ nhân Ngũ Hành kiếm tông.
- Không cần phiền phức.
Tần Trấn Vũ nói thẳng:
- Ta đến tìm ngươi chỉ có một mục đích.
Tần Trấn Vũ nhìn Sở Mộ chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Tần công tử cứ nói.
Trực giác cho Sở Mộ biết Tần Trấn Vũ đến không có ý tốt.
Lâm Ngũ Phương cau mày, cảm giác không khí hơi kỳ lạ. Trần Cương nhếch mép cười kỳ dị.
Tần Trấn Vũ không rào trước đón sau, không giải thích gì:
- Ngươi làm Kiếm Thị của ta đi.
Chữ cuối ‘đi’ vế cầu người nhưng ngữ điệu cứng rắn, không cho phép từ chối, cãi lại, như thể Sở Mộ phải trở thành Kiếm Thị của gã.
Kiếm Thị là cái gì? Là đồng tử ôm kiếm theo bên cạnh.
Nếu là thiên tài bình thường được thiên tài như Tần Trấn Vũ, tuyền nhân Đại Đế nhận làm Kiếm Thị sẽ rất vui, cảm giác một bước lên trời. Nhưng Sở Mộ không phải thiên tài, hắn là yêu nghiệt, là yêu nghiệt lòng cao ngất.
Tần Trấn Vũ vừa thốt lời, Lâm Ngũ Phương, ba vị phó tông chủ, các vị trưởng lão biến sắc mặt. Bọn họ không thể ngờ mục đích Tần Trấn Vũ đến đây là điều này, đúng là nhục nhã.
Sở Mộ nhíu chặt mày.
Sở Mộ đã đoán Tần Trấn Vũ đến có ý xấu nhưng không ngờ mục đích gã tìm hắn là đòi hắn làm Kiếm Thị cho gã.
Kiếm Thị?
Đúng là trò cười lớn nhất đời, đừng nói Tần Trấn Vũ không có tư cách này khiến Sở Mộ làm Kiếm Thị của gã, dù là Dạ Minh Đại Đế cũng không có tư cách đó.
Bàn về thiên tư thì Sở Mộ không kém hơn Dạ Minh Đại Đế, nếu sinh cùng thời với gã không chừng Dạ Minh Đại Đế thua hắn.
Đương nhiên mấy câu đó chỉ là giả thiết, không thành lập, nhưng không thể phủ nhận Sở Mộ tuyệt đối không trở thành Kiếm Thị của Tần Trấn Vũ.
Khóe môi Trần Cương cong lên lạnh lùng trào phúng, đáy mắt hấp háy tia sáng sắc bén rồi lại kỳ dị. Nét mặt Tần Trấn Vũ cũng quái dị.
Đám người Lâm Ngũ Phương không nói chuyện, vì Sở Mộ sẽ đáp trả.
Quả nhiên ánh mắt của Sở Mộ trở nên cực kỳ sắc bén, như hai thanh bảo kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, xuyên qua hư không bắn vào đôi mắt Tần Trấn Vũ. Mắt Tần Trấn Vũ cũng sắc bén như kiếm, ánh mắt hai người va chạm giữa hư không.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Nói ra ý đồ của ngươi đến đây.
Sở Mộ trả lời ra ngoài dự đoán của mọi người. Dù là nhóm Lâm Ngũ Phương hay Tần Trấn Vũ, Trần Cương đều cho rằng Sở Mộ nên phản ứng rất kịch liệt, thế nhưng hắn trả lời tuy cũng sắc bén, đanh thép rồi lại ngữ điệu bình thản đến bất ngờ, đưa ra câu trả lời vượt sức tưởng tượng.
Giây sau đám người Lâm Ngũ Phương ngẫm nghĩ, cảm thấy bên trong dường như ẩn chứa điều gì khác.
Con ngươi Tần Trấn Vũ co rút, rất nhanh nhưng Sở Mộ bắt giữ được.
Sau đó mặt Tần Trấn Vũ lộ nụ cười quái dị, không nhanh không chậm nói:
- Rất thông minh, có tư cách làm Kiếm Thị của ta. Nhưng đây không phải việc quan trọng nhất của lần này, quan trọng là Trần sư đệ của ta có thắc mắc về việc ngươi đại biểu Dạ Minh tinh hệ tranh phong với thiên tài tinh hệ khác.
Đám người Lâm Ngũ Phương nghe câu đó chợt phản ứng lại, đây mới là mục đích chính Tần Trấn Vũ tìm đến.
Nếu Trần Cương tự đi khiêu chiến Sở Mộ thì hắn hoàn toàn có thể từ chối, không thèm quan tâm. Vì trong cuộc chiến Tinh Thiên giới, Trần Cương thua dưới kiếm của Bắc Thần Liệt, Bắc Thần Liệt thì chủ động nhận thua dưới kiếm của Sở Mộ, kết cục rõ ràng.
Nhưng Tần Trấn Vũ mang Trần Cương tìm đến cửa, nói ra lời như thế lại mang ý nghĩa khác. Vì thân phận của Tần Trấn Vũ là đệ tử duy nhất, truyền nhân trực tiếp của Dạ Minh Đại Đế, khiến người không thể coi thường, cũng không thể lơ là.
Từ miệng Tần Trấn Vũ nói ra thì đám người Lâm Ngũ Phương không tiện can thiệp, nếu Sở Mộ từ chối tương đương với đắc tội Tần Trấn Vũ, đắc tội truyền nhân của một Ngũ Hành kiếm tông, ở trình độ nhất định gián tiếp đắc tội Đại Đế.
Sở Mộ đang suy nghĩ tại sao Tần Trấn Vũ mang Trần Cương đến để đặc biệt làm điều này.
Dạ Minh Đại Đế là người của Dạ Minh kiếm tông, Tần Trấn Vũ là truyền nhân của Dạ Minh Đại Đế thì tất nhiên cũng thuộc về Dạ Minh kiếm tông, nhưng thân phận chắc chắn cao hơn Trần Cương.
Trừ phi Tần Trấn Vũ và Trần Cương rất thân nhau nên gã muốn ra mặt thay Trần Cương, không thì tức là có ‘âm mưu’ khác.
Không sai, Tần Trấn Vũ cố ý đến dằn mặt Sở Mộ vì Dạ Minh Đại Đế buột miệng nói ra câu kia.
Nhưng bản thân Tần Trấn Vũ đã hơn trăm tuổi, tu vi là Niết Bàn ngũ trọng thiên, truyền nhân của Đại Đế, mọi thứ khiến gã không tiện ra tay trực tiếp đối thủ Sở Mộ. Trần Cương sau khi đánh thua thì biết cố gắng rửa nhục, đã đột phá, thực lực tiến bộ một chút, vừa lúc lợi dụng gã.
Tần Trấn Vũ xem mỗi trận chiến đấu, Trần Cương và Bắc Thần Liệt đánh nhau tuy cuối cùng yếu hơn đã thua, đánh lại một trận chưa chắc gã thua, có lẽ Bắc Thần Liệt thua.
Cuộc chiến giữa Bắc Thần Liệt và Sở Mộ cuối cùng là Bắc Thần Liệt chủ động nhận thua, nhưng lúc bọn họ chiến đấu không phải trạng thái cao nhất. Cho nên trận chiến này không dễ nói ai mạnh hơn.
Bởi vậy Trần Cương thực lực tiến bộ mà chiến với Sở Mộ thì khó đoán thắng thua.
Thắng tức là tát sưng mặt, đánh mặt Sở Mộ, mặt Ngũ Hành kiếm tông. Thua thì bình thường, vì người thắng cuối cùng trong cuộc chiến Tinh Thiên giới là Sở Mộ.
Tần Trấn Vũ ung dung nhìn Sở Mộ, chờ hắn trả lời vì gã cảm thấy hắn sẽ không từ chối, hắn không dám từ chối.
Sở Mộ không để ý ánh mắt sắc bén của Tần Trấn Vũ, hắn liếc hướng Trần Cương:
- Đây là ý của ngươi?
Không hiểu sao Trần Cương thấy rợn tóc gáy.
Đáy mắt Trần Cương tràn ngập huyết quang, bình tĩnh lạnh lùng nói:
- Không sai.
Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Làm kẻ thất bại, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách này sao?
Lời nói như kiếm bén đâm vào tim Trần Cương, con mắt gã run run biến sắc, sát khí bùng phát từ thân thể.
Thua trong Tinh Thiên giới làm Trần Cương cực kỳ không cam lòng, gã nghĩ đó là sỉ nhục, lại bị Sở Mộ nói thẳng mặt đánh vào chỗ yếu của gã, lửa giận bùng cháy.
Trần Cương căm hận the thé nói:
- Sở Mộ, ta cho rằng ngươi không có tư cách đại biểu Dạ Minh tinh hệ xuất chiến!
Tần Trấn Vũ lạnh nhạt nói:
- Cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ ba ngươi sẽ địa biểu Dạ Minh tinh hệ chúng ta, không thể qua loa được. Nếu không đủ thực lực sẽ gây trò cười.
Tần Trấn Vũ đứng về phe Trần Cương, gã muốn ép Sở Mộ chiến đấu.