Huyết Ngọc Đế Vương Sa cười to không dứt.
- Kiếm Vực Biến!
Quát một tiếng, song kiếm chi lực lập tức tăng cường bốn lần.
Thiên Địa Thập Tự Trảm!
Kiếm quang sáng chói mắt chém vào hư không, khắc lên người Huyết Ngọc Đế Vương Sa, lúc đã xé rách lớp da của nó một đường thật sâu, đau đớn làm toàn thân Huyết Ngọc Đế Vương Sa run lên, đôi mắt tràn ngập huyết sắc.
- Tuyệt thế Nhân tộc đáng chết, ngươi cũng dám làm bổn vương bị thương, đáng chết!
Sau khi rống xong liền bộc phát sát khí ngập trời, huyết sắc tràn ngập chung quanh, nước biển phía dưới bành trướng và bị dẫn dắt, nó dâng lên bao phủ thân thể Huyết Ngọc Đế Vương Sa, nước biển cũng bị nhuộm thành đỏ như máu.
- Huyết Hải Vô Nhai!
Biển cả biến thành màu đỏ quay cuồng, vô số sóng biển màu đỏ đánh tới, mỗi một lớp sóng đều hình thành lực lượng có thể đánh nát hư không, không ngớt không dứt vô cùng vô tận, tất cả đều trùng kích Sở Mộ, mỗi một lớp sóng đều có một đạo hư ảnh cự sa huyết sắc như ẩn như hiện, uy lực của sóng biển tăng lên gấp đôi.
Huyết Hải Vô Nhai!
Đây là chiêu thức tuyệt sát của Huyết Ngọc Đế Vương Sa, nó từng dùng một chiêu này bức lui một cường giả tuyệt thế nhị luyện sơ giai của Nhân tộc, từ đó thấy được uy lực khủng bố của chiêu này.
- Huyết Ngục Phần Thiên!
- Kiếm Thần Hàng Lâm!
Không chút do dự, Sở Mộ vận dụng bí pháp.
Kiếm Vực Biến và Thiên Địa Thập Tự Trảm, cho dù không ảnh hưởng tới Huyết Ngọc Đế Vương Sa nhưng cũng có chút chấn động.
Hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt bên ngoài thân thể, một thân lực lượng càng cường đại hơn bảy tám lần, bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm hội tụ vào song kiếm, mũi nhọn tăng cường gấp mười lần.
Giơ một kiếm lên cao cao như kết nối với bầu trời, lôi vân hiện ra, lôi quang xuyên thấu bầu trời, một tia khí tức rung động lòng người ngưng tụ thật nhanh.
Răng rắc, lôi quang từ trên trời giáng xuống mang theo khí tức thẩm phán tất cả đánh vào trường kiếm Sở Mộ giơ lên, lôi quang chiếu rọi thân ảnh Sở Mộ, sừng sững trong hư không, giống như tuyên cổ trường tồn, kiếm thần lâm thế, dấu ấn thật sâu.
Cho nên mọi người ngẩng đầu nhìn sang thân ảnh kia giống như tồn tại vĩnh hằng, cho dù tuế nguyệt trôi qua cũng không thể lãng quên, vẫn khắc ở nơi đó mãi mãi.
Huyết sắc trong mắt Huyết Ngọc Đế Vương Sa biến mất, sâu trong nội tâm không tự giác sinh ra cảm giác hồi hộp, thân ảnh trước mắt giống như thần minh làm cho nó cảm thấy sợ hãi, khí tức lôi quang làm huyết mạch của hắn giật giật.
Hít sâu một hơi, tiếng rít làm thiên địa rung động, phong bạo vô hình sinh ra, thân thể mọi người lắc lư, cho dù tu vi cao thấp thực lực mạnh yếu đều không thể đứng vững.
Dường như cảm thấy có việc kinh khủng xảy ra, ánh mắt Huyết Ngọc Đế Vương Sa mang theo kinh hãi, nó không kịp nói chuyện, Sở Mộ đã lên tiếng nói ra năm chữ làm nó kinh hồn táng đảm.
- Đại Thiên Uy... Kiếm thức!
Lam Kiếm Sinh và Lôi Ma Tôn cũng những người khác mở to mắt đầy kinh ngạc, bọn họ nhìn chằm chằm vào người nọ đã tiến vào cung điện, Huyết Ngọc Đế Vương Sa đã không thấy đâu nữa, biển máu ngập trời rơi xuống khôi phục màu xanh vốn có, mọi thứ trở nên bình tĩnh, chỉ có hư không còn khí tức chấn động báo rằng nơi này từng xảy ra kịch chiến.
Xuyên thấu qua đôi mắt Lam Kiếm Sinh, dường như hắn nhìn thấy cảnh tượng lúc trước.
Biển máu ngập trời, sóng biển huyết sắc vô cùng vô tận, mỗi một đạo huyết sắc đều có hư ảnh cự sa theo gió vượt sóng, tất cả đều nhắm vào Sở Mộ, uy thế kia có thể tan vỡ đại địa, xé rách bầu trời.
Bỗng nhiên thân ảnh đứng trước sóng biển huyết sắc, trên người hắn có hỏa diễm màu đỏ đang thiêu đốt, mũi nhọn trường kiếm bạo tăng, một kiếm chỉ thẳng lên trời, lôi vân hội tụ lôi quang, thiên uy mênh mông bộc phát, cuối cùng hóa thành đạo lôi đình giáng thẳng vào trường kiếm, thiên địa giao thái, thiên nhân hợp nhất.
Trong nháy mắt thân ảnh như trường tồn thiên cổ, hóa thành lạc ấn vĩnh hằng khắc sâu vào trong đầu bọn họ cả đời.
Chỉ nói ra năm chữ giống như cộng minh với bầu trời, vang vọng hư không, giọng nói như tiếng chuông vang lên bên tai mọi người.
- Đại Thiên Uy kiếm thức!
Một kiếm liên kết lực lượng thiên địa, hóa thiên địa thẩm phản trừng phạt ác đồ.
Kiếm quang kia không cách nào hình dung, chỉ một kiếm đã đánh tan sóng biển huyết sắc vô cùng vô tận, đánh nát hư ảnh cự sa, chém thẳng vào người Huyết Ngọc Đế Vương Sa.
Không bị ngăn cản chút nào, thân thể cường đại của Huyết Ngọc Đế Vương Sa bị một kiếm kinh diễm kia đánh trúng, hoàn toàn không có lực chống cự, thân thể bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra tung tóe nhưng lại không rơi xuống, tất cả máu tươi hội tụ về phía Sở Mộ, bị hắn ngưng tụ thành một viên huyết đan.
Về phần thân thể Huyết Ngọc Đế Vương Sa bị chém thành hai nửa cũng rơi vào tay Sở Mộ, bị thu vào trong không gian giới chỉ.
Sau đó Sở Mộ đi vào cung điện.
...
Bước vào cung điện không hề có ngăn cản, cũng không có thu hoạch gì, Sở Mộ tiến vào nơi sâu nhất trong cung điện.
Nơi sâu nhất trong cung điện có cái ghế lớn toàn thân màu vàng, có hoa văn trang trí trên đó, trên mặt ghế phủ kín phù văn màu vàng, một thân ảnh mặc trường bào kim sắc cao lớn ngồi đó, khí tức ngưng tụ như biển cả.
Mặc dù như thế, Sở Mộ cũng cảm được người này đã chết, thân thể còn sót lại chỉ là hình ảnh mà thôi.
Quả nhiên lúc Sở Mộ bước tới phạm vi nhất định, đôi mắt u ám của thân ảnh kia sáng lên, giọng nói phiêu hốt vang lên.
- Cho dù ngươi là người phương nào, có thể tiến vào nơi đây chính là có duyên với bổn tỏa, đạt được bổn tọa truyền thừa.
Giọng nói phiêu hốt hùng hậu.
Sau khi nói xong có hào quang bắn vào mi tâm của Sở Mộ.
Sở Mộ biến mất, kinh nghiệm nhiều nên đối mặt với việc gì cũng cẩn thận, không dễ dàng để hào quang tiến vào trong thế giới tinh thần của hắn, bởi vì trong đó có thể có bẫy rập ý đồ chiếm cứ nguyên thần, đoạt xá bản thân.
Tuy không để hào quang tiến vào trong thế giới tinh thần, Sở Mộ thực sự có biện pháp đạt được cái gọi là truyền thừa, một tay dẫn dắt thần quang dung nhập vào trong ngọc giản truyền thừa.
- Xem ra không tồn tại bẫy rập gì đó.
Sở Mộ nói thầm.
Nếu có người ẩn một tia ý thức vào trong thần quang truyền thừa và tiến vào thế giới tinh thần sẽ bị phá hiện.
Sau khi làm xong tất cả, thần hồn chi lực của Sở Mộ quét qua, thi thể kia vẫn như ban đầu, nó bắt đầu biến mất, không bao lâu đã biến mất trong thiên địa.