Cường giả Sa tộc Thánh cấp gào thét nói.
- Đã như vậy, hôm nay ta liền không chém giết các ngươi, lưu lại tính mạng của các ngươi. Chờ một ngày kia, lại do vị tiểu huynh đệ này tự mình đến lấy.
Mạc Bạch Vân không nhanh không chậm nói.
- Mạc Bạch Vân, đối địch với Sa tộc chúng ta, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Cường giả Sa tộc Thánh cấp vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám ra tay. Hán chỉ có thể nói như thế, loại cảm giác ủy khuất này gần như khiến bọn họ tức giận muốn nổ tung. Phải biết rằng, thời điểm đối mặt với Nhân tộc, bọn họ luôn luôn bá đạo kiêu ngạo, quyền sinh sát nằm trong tay. Cảm giác này và hiện tại lại khác nhau một trời một vực.
- Ta ở ngay đây, bảo đại quân Sa tộc ngươi đến đây.
Giọng nói Mạc Bạch Vân là thản nhiên như vậy, nhưng lời nói ra lại làm cho sắc mặt các cường giả Sa tộc đại biến.
Bảo bọn họ thật sự gọi đại quân Sa tộc đến đây sao?
Nếu đại quân Sa tộc đến đây, cường giả xuất động, thật sự có thể bắt được Mạc Bạch Vân/ Kiếm Thánh thất tinh tuy rằng cường đại, không phải không thể đối địch không thể chém giết. Vấn đề là Thiên Kiếm Thánh Tôn. Một khi chọc giận hắn, chọc cho hắn xuất thủ, trừ phi là Đế Sa lão tổ ra tay, bằng không bên trong toàn bộ Sa tộc, không có người nào có năng lực có thể kháng cự.
- Tiểu huynh đệ, theo ta đi thôi.
Mạc Bạch Vân không lại để ý tới đám kia Sa tộc và những Nhân tộc đó, mà nhìn về phía Sở Mộ duỗi tay ra. Lúc này thân thể Sở Mộ bay tới.
Bỗng nhiên, biến đổi khác thường đột nhiên sinh ra. Trên mặt cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh kia hiện ra vẻ tàn nhẫn. Hắn phát động lực lượng toàn thân, trong chớp mắt khi Sở Mộ vừa lướt qua bên cạnh hắn, hắn liền hung hãn đâm ra một thương...
Một thương đâm ra. Thương quang phá không, sát ý lẫm liệt.
Với khoảng cách gần như thế, một đòn cường lực nhanh chóng như vậy, ngay cả Sở Mộ có đề phòng, nhưng cũng không cách nào né tránh được. Quá gần. Quá nhanh. Hắn lại đang bị thương quá nặng. Thời khắc hắn đang muốn triệu hồi ra cường giả bên trong Kiếm Tông Linh Ấn ra tay thời khắc, chỉ thấy Mạc Bạch Vân đưa tay làm kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái ở phía trước mặt. Một luồng khói mây tràn ngập, phát sau mà đến trước, chớp mắt vượt qua khoảng cách ngàn mét, mềm mại phiêu dật, lướt qua đầu của cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh này.
Một thương hung hãn mạnh mẽ đâm ra chợt dừng lại. Mũi thương lợi hại vô cùng đã đâm rách kiếm cương hộ thể của Sở Mộ. Nếu đâm về phía trước nữa sẽ đâm thủng áo bào tinh thần của Sở Mộ, xuyên thủng thân thể của hắn.
Phía sau lưng Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng hàn ý cùng phong quang đâm tới này.
Nhưng một thương này dừng lại ở đó. Cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh trợn trừng hai mắt, toàn thân muốn phát lực, đâm trường thương trong tay ra. Nhưng hắn lại cảm giác lực lượng toàn thân nhanh chóng xói mòn, tâm có ý nhưng lực chưa đủ.
Trên cổ của hắn lặng lẽ xuất hiện một vết cắt. Ngay sau đó, máu tươi giống như nước phun ra, khiến cái đầu bắn lên. Ảnh ngược in vào trong đôi mắt đầy chấn động kinh sợ của hắn.
Chết!
Chỉ là một ngón tay. Bất kỳ kẻ nào cũng không có cảm thấy được chấn động gì, một vị cường giả Sa tộc Thánh cấp tứ tinh đã chết.
Sợ hãi vô cùng.
Các cường giả Sa tộc khác đều không dám nhúc nhích, toàn thân không tự chủ run rẩy. Bọn họ rất sợ một hành động của mình sẽ khiến cho Mạc Bạch Vân hiểu nhầm, dẫn đến mình bị giết chết. Vậy sẽ rất oan uổng.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Bạch Vân dẫn Sở Mộ rời đi.
Mãi đến khi Mạc Bạch Vân cùng bóng dáng Sở Mộ biến mất, mỗi người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lại phát hiện, toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi.
- Mạc Bạch Vân là đệ tử của Thiên Kiếm Thánh Tôn. Hắn dẫn Niết Bàn bát trọng thiên này đi, chẳng lẽ là dự định thu làm đệ tử hay sao?
- Có khả năng này. Người này tu vi chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên, nhưng có thể chém giết cường giả Thánh cấp nhất tinh thậm chí nhị tinh, có thể nói là yêu nghiệt tuyệt thế, tiền đồ không thể đo đếm được. Người như vậy một khi lớn lên, lại tương đương với một Thánh Tôn. Không, thậm chí có thể còn cường đại hơn so với Thánh Tôn.
- Ta nghĩ, lấy thiên phú của hắn, có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử hay không?
Một câu nói ra, tất cả đều trầm mặc.
Bị Mạc Bạch Vân thu làm đệ tử. Và bị Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử, đó là hai khái niệm.
Nếu như bị Thiên Kiếm Thánh Tôn thu làm đệ tử, đơn giản là có thể đi ngang ở trên Lam Hải.
Đây là chuyện lớn. Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi đó. Các cường giả Sa tộc phải báo cáo chuyện này lên trên, thậm chí có thể phải xin chỉ thị của Đế Sa lão tổ.
Ngay cả Mạc Bạch Vân cũng xuất hiện. Trong chuyện này, ai dám nói không có bóng dáng của Thiên Kiếm Thánh Tôn ở bên trong.
...
Được Mạc Bạch Vân dẫn theo, ý thức của Sở Mộ dần dần mơ hồ. Nhưng hắn lại cố gắng kìm chế, chống đỡ. Dưới kiếm ý vĩnh hằng chấn động, ý thức hỏa dần dần bốc cháy lên, trở nên cường thịnh. Cảm giác mơ hồ cũng dần dần giảm bớt.
Mạc Bạch Vân dẫn theo Sở Mộ,không nói một lời, nhưng vẫn luôn quan sát hắn. Nhìn thấy Sở Mộ bị thương nặng như thế, lại vẫn kiên trì, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.
Không có người nói chuyện, tốc độ của Mạc Bạch Vân nhanh vô cùng, muốn vượt qua tốc độ cao nhất của Sở Mộ gấp rất nhiều lần.
Dưới năng lực tự lành vết thương cường đại, theo thời gian trôi qua, thương thế bên trong cơ thể Sở Mộ nhanh chóng khỏi hẳn.
- Năng lực tự lành vết thương thật kinh người.
Mặc dù Mạc Bạch Vân không có nói, nhưng vẫn chú ý tới tình hình của Sở Mộ. Hắn cảm giác được sức sống của Sở Mộ từ yếu chuyển cường thịnh. Toàn thân trọng thương đã biến thành vết thương nhẹ, lại nhanh chóng khỏi hẳn. Tinh thần cũng khôi phục, thần thái sáng láng. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Thời điểm hắn đến, cũng không nhìn thấy cảnh tượng Sở Mộ chém giết cường giả Thánh cấp. Nếu không hắn sẽ càng chấn động kinh sợ hơn. Chỉ có điều hắn nhìn thấy được Sở Mộ ở dưới sự bao vây của các cường giả Sa tộc Thánh cấp, vẫn chiến đấu hăng hái không dừng, hắn vô cùng bội phục. Phải biết rằng, tu vi của Sở Mộ mới chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên mà thôi.