- Xem ra ta không có cái phúc đó.
Minh Kính tiếc hận than thở.
Ngược lại là Sở Mộ, nhận được một đạo phù văn Thiên Tứ, tâm tình rất tốt. Dù sao phù văn Thiên Tứ chỉ có chín mươi chín đạo. Loại bỏ một phần bị rơi không kịp được người ta nhận lấy đã biến mất. Phân tán xuống, người cuối cùng có thể có được phù văn Thiên Tứ lại không quá mười mấy. Mười mấy người còn phải phân chia ra các chung tộc đại liên minh Nguyên Giới cùng với Thần tộc và Ma tộc.
Như vậy tính ra, trong Nhân tộc người có thể có được phù văn Thiên Tứ, chắc hẳn cũng chỉ có khoảng năm sáu người.
Trải qua mấy tháng giết chóc với cường độ cao ở chiến trường Sát Lục, lại trải qua mấy trận chiến đấu, Sở Mộ cảm thấy có chút mệt mỏi. Không phải là thân thể mệt mỏi, mà là tâm thần mệt mỏi. Hắn là người, không phải là máy móc. Cho nên, hắn dự định quay về Nhân Thành nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều chỉnh trạng thái một chút. Mặt khác, còn có thể tăng tu vi lên một chút. Có thể không có cách nào trực tiếp tăng lên tới trình độ Tuyệt Thế Cảnh tam luyện. Nhưng cũng lấy cơ sở Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện tiến thêm một bước.
Hai người nhanh chóng bay về phía Nhân Thành, ngay lập tức lướt qua ngàn mét.
Rất không may, phía trước mặt đúng lúc lại có một đám người bay tới. Bọn họ khoảng chừng hơn tám người. Trên người mỗi người đều tản ra chấn động khí tức cường đại. Trong đó có một Cực Thánh Tôn dẫn đầu, hai Đại Thánh Tôn năm Tiểu Thánh Tôn.
Ban đầu, đáng lẽ hai bên không can thiệp tới chuyện của nhau, đi lướt qua nhau. Nhưng một Tiểu Thánh Tôn trong đó tùy ý liếc mắt nhìn lại, phát hiện Minh Kính, lập tức truyền âm cho người khác. Sở Mộ và Minh Kính liền bị bao vây.
- Minh Kính, giơ tay chịu trói, cùng chúng ta quay về Diệp gia tiếp nhận xét xử.
Cực Thánh Tôn Diệp gia mở miệng nói.
Tám đạo khí tức cường đại, tất cả đều tập trung Sở Mộ và Minh Kính. Ở trong mắt của tám cường giả Diệp gia này, Sở Mộ nếu đã đi cùng với Minh Kính, hai người nhất định có quan hệ. Còn nữa đối với Diệp gia bọn họ mà nói, giết chết thêm một người Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, đơn giản giống như giết chết một con kiến hôi.
Chưa kể, hắn chỉ là một Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp, cũng không đáng để bọn họ phải coi trọng. Nhưng nếu như bọn họ biết thân phận của Sở Mộ, có lẽ cũng sẽ không suy nghĩ như vậy.
Mà nếu như bọn họ biết. Sở Mộ chính là hung thủ thật sự giết chết Diệp Kinh Vân, chắc hẳn đã lột da rút gân tiêu cốt Sở Mộ.
Đối mặt với cường giả của Diệp gia bao vây xung quanh, thần sắc Sở Mộ không thay đổi, nhưng trong lòng chợt nghiêm túc hơn.
Một Cực Thánh Tôn hai Đại Thánh Tôn và năm Tiểu Thánh Tôn. Nếu chỉ là năm Tiểu Thánh Tôn, hắn nắm chắc mười phần sẽ thoát thân, thậm chí có thể giết chết một hai người. Nếu như là hai Đại Thánh Tôn và năm Tiểu Thánh Tôn, hắn cũng có sáu bảy thành nắm chắc sẽ thoát thân. Nhưng thêm một Cực Thánh Tôn, khả năng thoát thân là rất thấp. Nhưng ít nhiều vẫn là có một đường hi vọng.
- Ta có thể đi với các ngươi. Chỉ có điều chuyện này không có quan hệ gì với hắn.
Minh Kính hiểu rất rõ ràng tình cảnh trước mắt. Cho dù Sở Mộ có thiên phú hơn người, có thể chém giết Tiểu Thánh Tôn, cũng không thể nào là đối thủ của những cường giả Diệp gia này.
Sở Mộ không nói gì. Hắn đang suy ngẫm xem, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho hai người mình và Minh Kính đều thoát thân.
Dù sao, người giết chết Diệp Kinh Vân là mình, mà không phải Minh Kính. Minh Kính chẳng qua là có thù oán cùng Diệp Kinh Vân, mới thay mình gánh trên lưng một nỗi oan lớn mà thôi.
Làm bằng hữu, Sở Mộ không có khả năng ở dưới tình huống như vậy, lại để cho bằng hữu của mình thay mình gánh chịu trách nhiệm không phải của hắn.
- Các ngươi là đang tìm hung thủ giết chết Diệp Kinh Vân.
Sở Mộ bỗng nhiên mở miệng nói, trực tiếp thu hút lực chú ý của tám cường giả Diệp gia qua. Ngay cả Minh Kính cũng vô cùng vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi biết?
Trong mắt một Đại Thánh Tôn lộ ra hung quang, khí thế kinh người trực tiếp tập trung vào trên người Sở Mộ.
- Ta biết.
Sở Mộ thoáng lộ ra một nụ cười mỉm. Nhất thời, tám khí tức cường đại đều rơi vào trên người của hắn, dường như muốn đập Sở Mộ nát vụn vậy.
- Nói.
Cực Thánh Tôn quát lạnh.
- Nói thì có thể, nhưng có điều kiện.
Sở Mộ giả vờ bộ dạng chống đỡ khí thế của bọn họ một cách khó nhọc:
- Trước hết thả hắn đi. Sau khi ta nói xong, cũng phải thả ta rời khỏi đây.
- Có thể.
Cực Thánh Tôn này không nói hai lời, trực tiếp đáp ứng. Hắn nhìn những người khác phất tay một cái.
Thực sự sẽ thả Sở Mộ và Minh Kính rời khỏi đó sao?
Đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng vấn đề quan trọng hàng đầu chính là hỏi ra hung thủ là ai. Đó mới là mục đích để bọn họ đi tới giới Sát Lục. Chỉ cần sau khi hỏi ra hung thủ là ai, bất kể là Minh Kính hay Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp này, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.
- Minh Kính huynh, ngươi đi trước.
Sở Mộ nói.
- Sở huynh.
Trong lúc nhất thời Minh Kính không biết nên nói cái gì. Nhưng hắn cũng hiểu được, tình thế trước mắt là như thế nào. Thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bay nhanh rời khỏi đó.
- Sở huynh, hôm nay nếu như ngươi gặp phải chuyện gì không may, Minh Kính ta lấy kiếm đạo của bản thân lập lời thề, nhất định diệt hết Diệp gia.
Minh Kính nhỏ giọng nói, trời đất chấn động. Đây là lời thề kiếm đạo của hắn.
- Nói đi.
Một Đại Thánh Tôn Diệp gia uy hiếp nói.
- Chờ một chút. Chờ hắn đi xa, ta sẽ nói.
Sở Mộ vẫn bộ dạng cắn răng chống đỡ, nói.
Diệp gia tám cường giả cũng tự tin. Ở dưới tình trạng bọn họ bao vây xung quanh, chỉ là một Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp, căn bản cũng không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào. Đừng nói là Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, cho dù là Tiểu Thánh Tôn thậm chí Đại Thánh Tôn, muốn thoát thân ở dưới tình trạng bọn họ bao vây xung quanh, là chuyện không thể nào làm được.
Một khắc đồng hồ, Sở Mộ trì hoãn thời gian đủ một khắc đồng hồ. Lấy tốc độ của Minh Kính, một khắc đồng hồ có thể bay đi rất xa. Nhưng đối với cường giả Thánh Tôn mà nói, cho dù đi trước một khắc đồng hồ, bọn họ cũng có thể đuổi theo. Chỉ có điều Minh Kính tất nhiên sẽ không ngu như vậy. Ít nhiều gì hắn cũng có một chút cơ hội thoát thân.