Thế giới tinh thần, rộng lớn như hư không vũ trụ, phảng phất như vô biên vô hạn.
Một bóng người hư ảo, cầm trường kiếm hư ảo trong tay, sừng sững ở trong thế giới tinh thần, bỗng nhiên động.
Khởi thức rất chậm chạp, động tác cực kỳ tinh tường, quỹ tích kia vừa xem hiểu ngay.
Nhưng một kiếm như thế, lại có huyền diệu không thể né tránh, một kiếm ra, phảng phất như từ Cửu Thiên hàng lâm, tràn đầy sát ý, chỉ vì giết chóc mà sinh.
Một kiếm giết ra, kiếm quang hóa thành huyết sắc, phá không mà đi, có chút thô ráp, có chút không lưu loát, chợt, bóng người hư ảo thu kiếm đứng yên, ước chừng mười tức sau, lần nữa giết ra, quỹ tích tương đương một kiếm phía trước, nhưng tựa hồ càng thêm mượt mà.
Lại mười tức đi qua, lần nữa giết ra một kiếm, như thế lặp lại nhiều lần.
Lúc này đây, lại trọn vẹn đứng yên 30 tức mới giết ra một kiếm, huyết sắc kiếm quang của một kiếm kia rõ ràng càng thêm cô đọng, cũng càng thêm mượt mà.
Mười tức... 30 tức... 60 tức... 100 tức...
Khoảng cách càng ngày càng dài, nhưng mỗi một lần giết ra một kiếm, lại càng thêm hoàn thiện.
Lúc này đây, trọn vẹn dừng lại một phút đồng hồ, bóng người hư ảo động lần nữa, trường kiếm hư ảo phá không giết ra, sát ý lăng lệ ác liệt, phảng phất như ngay cả hư không cũng có thể chém giết.
Sau một kiếm này, bóng người hư ảo cùng trường kiếm hư ảo nhao nhao tán loạn, ngoại giới, hai con ngươi không biết khi nào nhắm lại cũng bỗng nhiên mở ra, một vòng kiếm quang huyết sắc lăng lệ ác liệt từ trong đôi mắt kích xạ ra, sát ý vô hình, làm cho người ở gần Sát Lục Chi Bia trong lòng phát lạnh, lại không thể nào truy tìm.
Đến tận đây, thời gian tìm hiểu Sát Lục Chi Bia cũng không sai biệt lắm đã tới.
- Sở Vương Đình, ta đã tìm hiểu hoàn tất.
Lệ Thu Bạch đi tới nói:
- Hiện tại, liền lấy Sát Lục Chi Bia đến kết luận ngươi ta tìm hiểu cao thấp.
Lệ Thu Bạch tin tưởng, Sở Vương Đình có thể ở Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất, thì nhất định có thể tìm hiểu ra một ít huyền diệu, nhưng không nhất định có thể vượt qua mình.
Kiếm Nhai khảo nghiệm chỉ là tiềm lực.
Tiềm lực do nhiều phương diện cấu thành, nhưng ngộ tính lại không cách nào hiện ra trên Kiếm Nhai, đương nhiên, có thể trở thành thiên kiêu, ngộ tính nhất định bất phàm, siêu việt thiên tài bình thường cũng rất bình thường. Mà Lệ Thu Bạch lại không thấy ngộ tính của mình sẽ kém hơn đối phương, thậm chí ngộ tính luôn là kiêu ngạo của hắn.
Lệ Thu Bạch có lòng tin, huyền diệu mình tìm hiểu, sẽ không kém hơn, thậm chí vượt qua đối phương.
Mà bây giờ, là lúc phân cao thấp.
Sở Vương Đình thua, liền trở thành một thành viên của Bách Thiên Minh, như thế, Bách Thiên Minh sẽ lớn mạnh, nếu như hắn thua, như vậy Bách Thiên Minh một tay sáng tạo phải chắp tay nhường người, bất quá, mình sẽ bại sao?
Không biết!
- Ta tới trước.
Lệ Thu Bạch nói.
Hắn quay người đối mặt Sát Lục Chi Bia, chợt đưa tay, duỗi ra ngón trỏ, nhè nhẹ điểm một chút, một đạo chỉ mang phá không kích xạ, chỉ mang kia hiện ra huyết sắc.
Một đạo chỉ mang này, là lĩnh ngộ của Lệ Thu Bạch.
Chỉ từ trên đạo chỉ mang kia, là rất khó có thể nhìn ra Huyền Diệu Chi Đạo trong đó.
Chỉ mang rơi vào trên Sát Lục Chi Bia, lập tức, chỉ mang dung nhập vào bia, một điểm huyết quang hiện ra, từ đáy Sát Lục Chi Bia bắt đầu, bay thẳng lên trên, trong nháy mắt là hơn mười trượng.
Sát Lục Chi Bia có thể cho người tham ngộ huyền diệu trong đó, cũng có thể kiểm tra đo lường ra huyền diệu cao thấp.
Vị trí càng cao, liền tỏ vẻ tìm hiểu ra huyền diệu càng tốt.
Lệ Thu Bạch là Bách Thiên Minh Minh chủ, ở Kiếm Nhai lưu danh thứ tư, gần với Sở Hoàng Cực, là một thiên kiêu thanh danh hiển hách, bởi vậy người nhận thức hắn rất nhiều.
Mọi người ở bốn phía Sát Lục Chi Bia, nhao nhao nhìn điểm hàn quang của Lệ Thu Bạch trên Sát Lục Chi Bia.
Cuối cùng nhất, điểm huyết quang của Lệ Thu Bạch dừng lại ở chỗ chín mươi trượng, đây là một độ cao kinh người, từ xưa đến nay, người tìm hiểu Sát Lục Chi Bia, có thể xếp vào tám mươi trượng vô cùng ít, chín mươi trượng thì càng ít.
- Chín mươi trượng!
Đáy mắt của Lệ Thu Bạch cũng lộ ra một vòng vui vẻ.
So với Sở Mộ, Lệ Thu Bạch hiểu rõ Sát Lục Chi Bia còn hơn rất nhiều, hắn biết rõ, độ cao chín mươi trượng ở từ xưa đến nay, tuyệt đối có thể đứng đầu trong danh sách.
- Sở Vương Đình, đến phiên ngươi.
Lệ Thu Bạch thu hồi ánh mắt nhìn Sở Mộ, không nhanh không chậm nói, có một loại tràn đầy tự tin.
Sở Mộ mỉm cười, dùng chỉ làm kiếm, một kiếm giết ra, kiếm quang huyết sắc phá không mà đi, chém giết lên Sát Lục Chi Bia, bị nó hấp thu, hóa thành một điểm huyết sắc quang mang, từ đáy Sát Lục Chi Bia bay lên, phi tốc phóng đi, trong nháy mắt là hơn mười trượng, tốc độ kia thoạt nhìn không kém Lệ Thu Bạch chút nào.
Thần sắc của Lệ Thu Bạch trở nên ngưng trọng lên, vẻ mặt của Sở Mộ lại bình tĩnh nhìn, luận ngộ tính, đến nay mới thôi, hắn còn không có gặp qua đối thủ.
Tự tin, đã sớm xâm nhập trong xương tủy của Sở Mộ, đây là tự tin do vô số lần thắng lợi tích lũy xuống, không cách nào dao động.
Huyết sắc quang mang không ngừng xông lên, rất nhanh, liền vượt qua tám mươi trượng.
- Tám mươi trượng rồi.
- Không có gì quá kỳ quái, thân là Kiếm Nhai lưu danh thứ nhất, không có tám mươi trượng mới gọi kỳ quái.
- Có thể đạt tới chín mươi trượng sao?
- Khó mà nói.
Mọi người nghị luận, huyết sắc quang mang vượt qua tám mươi trượng, tiếp tục hướng lên trên.
Tám mươi lăm trượng!
Bất tri bất giác, Lệ Thu Bạch khẩn trương.
Nhìn huyết sắc quang mang không ngừng lao lên, tựa hồ có khả năng chạm đến chín mươi trượng a.
- Không hổ là tuyệt thế thiên kiêu, bất quá, nhiều lắm là ngang ta mà thôi.
Lệ Thu Bạch thầm suy nghĩ.
Ý nghĩ này, vừa mới bay lên, lại bị vô tình đánh nát, hai con ngươi của Lệ Thu Bạch trừng to, cơ hồ muốn lồi ra, nội tâm chỉ có một ý nghĩ.
Làm sao có thể!
Tia huyết quang kia, đại biểu Sở Vương Đình tìm hiểu, vậy mà đã vượt qua chín mươi trượng, vẫn còn tiếp tục lên trên.
91 trượng!
92 trượng!
Huyết quang y nguyên còn có hậu kình, không ngừng xông lên.
Lệ Thu Bạch mộng, mấy thiên tài khác của Bách Thiên Minh cũng mộng.
Lệ Thu Bạch thua?
Minh chủ của bọn hắn thua?
Kết quả thua trận, là từ nay về sau, vị trí minh chủ của Bách Thiên Minh biến thành người khác, kia vẫn là Bách Thiên Minh sao?