Nhìn thấy bọn hắn, Sở Mộ cũng có suy đoán. Những người này cũng được mang tới, nói rõ bọn hắn giống như Sở Mộ, đều có được Thien Hoang kiếm lệnh.
Chín khối đại lục, có chín tòa Thiên Hoang địa cung, tổng cộng có chín khối Thiên Hoang kiếm lệnh. Người đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh, tổng cộng có chín. Nhưng hiện tại, kể cả Sở Mộ cũng chỉ có năm. Vậy bốn người khác đi đâu?
Hơi suy nghĩ một chút Sở Mộ đã có phỏng đoán, chẳng lẽ đã chết rồi?
Dù sao thế giới Thái cổ rất là nguy hiểm, ở lại trong Thiên Phong kiếm cung có lẽ sẽ không có gì, nhưng mà là một Kiếm giả, phải ra ngoài lịch lãm rèn luyện, chiến đấu. Chết là chuyện rất bình thường.
Không bao lâu sau chín người đi qua dây sắt, đến khu vực của Chân cung.
Cung điện trong Chân cung ít, nhưng mà mỗi một tòa đều rất nguy nga bàng bạc, càng có khí thế. VÔ số mây mù quấn quanh, nhìn qua phảng phất như quỳnh lâu ngọc vũ, lại có hương vị thê lương, giống như là thái cổ hồng hoang vậy.
Chín người một đường thông suốt đi tới dại điện ở giữa. Thiên Hoang điện.
Trong đại điện đã sớm có người ngồi.
Sở Mộ liếc mắt đã thấy bố trí bên trong đại điện. Ở phía trước có chủ vị cao cao tại thượng, hai bên chủ vị thì có hai cái ghế, sau đó ở dưới hai chiếc ghế kia, mỗi bên có chín cái ghế khác, tổng cộng có mười tám chiếc ghế bên dưới
Lúc này ở một chỗ bên trong có một người ngồi, toàn thân giồng như bị mây mù che phủ, không nhìn thấy rõ diện mạo, vô cùng thần bí. Mặt khác, mười tám chỗ ngồi còn lại cũng có mười tám đạo thân ảnh, cũng bị mây mù bao phủ, không có nhìn thấy rõ diện mạo.
- Tham kiến cung chủ, tham kiến các vị trưởng lão.
Bốn người Nhâm Độc Hành khom mình hạ kiếm lễ.
Đám người Sở Mộ nhanh chóng kịp phản ứng, cũng hạ kiếm lễ theo.
Hóa ra người này là Tam cung chủ Thiên Hoang địa cung, bởi vì nhìn phía trên hắn và bên cạnh còn hai chiếc ghế khác. Nói cách khác, Thiên Hoang địa cung có ba cung chủ, về phần trưởng lão hẳn có mười tám người.
- Miễn lễ.
Thanh âm ôn hòa vang lên, giống như nước suối róc rách chảy, ôn nhuận nhân ta,a
- Các ngươi đều nhận được Thiên Hoang kiếm lệnh đúng không? Có lẽ có chín người, nhưng mà chỉ còn lại năm người các ngươi. Bốn người còn lại có lẽ gặp bất trắc rồi.
Thanh âm ôn hòa, lạnh nhạt kia lại vang lên.
- Lấy Thiên Hoang kiếm lệnh của các ngươi ra đi.
Năm người Sở Mộ vội vàng lấy Thiên Hoang kiếm lệnh từ trong giới chỉ không gian ra.
Chợt, Thiên Hoang kiếm lệnh rời khỏi tay, xoay quanh trên không trung. Khẽ run lên rồi phóng ra quang mang màu vàng nâu, một cỗ khí tức thê lương, bao la lập tức tràn ra.
- Thực sự là Thiên Hoang kiếm lệnh, các ngươi cũng đúng là người thừa kế.
Tam cung chủ từ từ nói.
- Mấy ngàn năm, Thiên Hoang kiếm lệnh mới có người thừa kế. Rốt cuộc các ngươi cũng xuất hiện. Hi vọng các ngươi không nên bôi nhọ truyền thừa.
Nói xong, năm khối Thiên Hoang kiếm lệnh đột nhiên tự động bay về phía Tam cung chủ, biến mất không thấy gì nữa. Đám người Sở Mộ cũng cảm giác được, liên hệ giữa bản thân và Thiên Hoang kiếm lệnh biến mất.
Thiên hoang kiếm lệnh cuối cùng chỉ là thứ khiến cho bọn hắn có một lần cơ hội tiến vào Thiên Hoang địa cung, một lần cơ hội trở thành đệ tử Thiên Hoang địa cung. Hiện tại bọn hắn đã ở trong Thiên Hoang địa cung, ngày sau thế nào phải nhìn vào năng lực của bọn hắn.
Ngay sau đó toàn thân năm người xiết chặt, sinh ra cảm giác kỳ lạ. Phảng phất như trong ngoài đều bị người khác nhìn rõ ràng, tất cả bí mật đều không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn.
Năm người Sở Mộ cũng biết, đây là Tam cung chủ đang điều tra nội tình của bọn hắn.
Không bao lâu, cảm giác bị nhìn thấu tất cả bí mật biến mất, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Tam cung chủ truyền tới.
- Có thể nhận được truyền thừa từ Thiên Hoang kiếm lệnh đã nói rõ số mệnh các ngươi quá mức tốt.
Tam cung chủ từ từ nói.
- Các vị trưởng lão nguyện ý thu ai làm đệ tử?
Nghe thấy lời nói của Tam cung chủ, trừ Sở Mộ ra, bốn Kiếm giả còn lại âm thầm kích động.
Trưởng lão Thiên Hoang địa cung thu đồ đệ?
Trên đường đi bọn hắn nịnh nọt, nịnh bợ, cho nên đã có hiểu biết sơ qua về Thiên Hoang địa cung.
Ngoại cung, nội cung, Chân cung. Địa vị dựa theo thứ tự từ thấp tới cao. Thực lực tự nhiên cũng từ thấp tới cao.
Đệ tử ngoại cung, tu vi Nguyên cực cảnh, đệ tử nội cung, tu vi Thần Ngưng cảnh. Đệ tử Chân cung, đây chính là cường giả Kiếm Vương cấp.
Dùng thực lực của bọn hắn mà nói, cũng chỉ có cấp độ Nguyên cực cảnh, cao nhất là đạt tới Nguyên cực cảnh viên mãn. Hơn nữ rèn luyện áo nghĩa, kiếm ý, tu luyện khống chế lực lượng dều đạt tới cấp độ Nhập cảnh. Nhưng mà vẫn thuộc là Nguyên cực cảnh, chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại cung.
Lúc được dẫn tới, những đệ tử Chân cung này cũng nói rất có khả năng bọn hắn sẽ trở thành đệ tử nội cung. Chuyện này khiến cho bọn hắn hết sức cao hứng.
Đệ tử ngoại cung, nội cung, Chân cung, đó không chỉ là xưng hô khác nhau, cũng không phải là địa vị, thực lực khác nhau. Còn có số lượng tài nguyên nhận được khác nhau nữa.
Nếu như trở thành đệ tử ngoại cung, bọn hắn không biết phải tới khi nào mới đột phá lên Thần Ngưng cảnh được. Trở thành đệ tử nội cung, trực tiếp trở thành đệ tử nội cung, bọn hắn có thể nhận thêm được nhiều tài nguyên hơn nữa. Tài nguyên tu luyện còn tốt hơn, trong thời gian ngắn, tu vi có thể đột phá, đạt tới Thần Ngưng cảnh. Thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Lập tức, trong sự kích động. Bốn người này lập tức điều chỉnh tư thế, đứng rất thẳng, vẻ mặt cung kính.
Tiếp đó từng ánh mắt xuyên qua sương mù, rơi vào trên người bọn hắn, cẩn thận đảo qua. Đó là ánh mắt của mười tám vị trưởng lão.
- kẻ này không tệ, ta sẽ thu làm đệ tử ký danh trước. Tạm thời ở lại nội cung, tu luyện cho tốt. Ngày sau nếu như ta thỏa mãn, sẽ lại thu làm đệ tử chính thức.
Bát trưởng lão mở miệng đầu tiên, một ngón tay điểm vào một trong năm người Sở Mộ. Lập tức, trên đỉnh đầu một Kiếm giả có một đạo kiếm quang lập lòe, khiến cho người ta biết, người mà Bát trưởng lão hắn chỉ là hăn.s
- Đệ tử Vương Diễm bái kiến sư tôn.
Vương Diễm kích động vô cùng, vội vàng quay về phía Bát trưởng lão quỳ lạy, dập đầu ba cái.
Mặc dù chỉ là đệ tử ký danh, nhưng phải biết rằng, mỗi một vị trưởng lão đều là Kiếm Thánh nha. Là Kiếm Thánh cao cao tại thượng, có thể trở thành đệ tử ký danh của Kiếm Thánh, đó là vinh quang lớn lao tới nhường nào chứ?