Trong các loại tu luyện, tiến bộ rõ ràng nhất là kiếm kỹ.
Trong phòng luyện kiếm, trước mặt hắn có không ít kiếm bia luyện kiếm, Sở Mộ đứng trước kia kiếm bia cao hơn mười mét, hắn hít sâu một hơi và cầm chặt chuôi kiếm, hắn lập tức xuất kiếm chém vào kiếm bia.
Xoẹt, kiếm quang màu xanh quét ngang kiếm bia, kiếm quang nghiền nát, trên tấm bia đá xuất hiện vết cắt sâu ba thốn.
Nơi này có hơn trăm khối kiếm bia, chúng chính là mục tiêu Sở Mộ luyện tập kiếm kỹ..
Một kiếm vừa rồi là kiếm kỹ phong hệ, bị Sở Mộ đặt tên là Bố Phong, là kiếm kỹ Nhân cấp nhất phẩm, về phần phân chia cấp độ sâu hơn, có thể là cao giai, cũng có thể là phá Địa cấp, càng có thể lay Thiên cấp, tất cả dựa theo ý của Sở Mộ mà định.
Bởi vì kiếm phách kiếm ý chưa khôi phục, Sở Mộ cũng không dám lại vận dụng kiếm ý, bởi vậy Bố Phong chưa đủ hoàn thiện nhưng Sở Mộ nhiều lần nghiên cứu, chỉ cần kiếm phách kiếm ý khôi phục dung nhập vào bên trong, như vậy Bố Phong sẽ nguyên vẹn.
Trong khoảng thời gian này hắn nghiên cứu ra ba môn kiếm kỹ.
Kỳ thật đối với Sở Mộ mà nói, hắn càng muốn nghiên cứu kiếm kỹ của không chi áo nghĩa, hoặc ít nhất là dung hợp áo nghĩa với nhau, nhưng độ khó rất cao, hắn không có thời gian dùng toàn bộ nghiên cứu kiếm kỹ áo nghĩa, hắn còn chưa nghiên cứu sáng tạo ra kiếm kỹ cho tất cả các hệ mà hắn có, cũng nhận thức rõ kiếm kỹ bản thân, lúc này hắn đang tập trung nghiên cứu kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm.
Hắn tu luyện tiến lên từng bước một, Sở Mộ đã có mục tiêu rõ ràng, tuyệt đối sẽ không mạo muội tiến thủ, bỏ gốc lấy ngọn.
Kiếm kỹ Nhân cấp nhất phẩm thứ ba xuất hiện, Sở Mộ tập trung vào nghiên cứu thủy chi áo nghĩa, không có đặc biệt gì nhưng hắn có cảm giác hắn nên làm như vậy.
Kim chi áo nghĩa và phong chi áo nghĩa là hai áo nghĩa Sở Mộ tương đối quen thuộc, tương đối mà nói, thủy chi áo nghĩa còn chưa đủ quen thuộc, bởi vì Sở Mộ có kinh nghiệm sáng tạo hai áo nghĩa lúc trước cho nên ít đi đường quanh co, hắn tập trung nghiên cứu kiếm kỹ.
Bên ngoài có thời gian bên ngoài, bên trong có thời gian bên trong, chờ thời gian qua đi, dần dần Sở Mộ cũng sáng tạo ra kiếm kỹ thủy chi áo nghĩa của mình, hắn đặt tên là: Tê Lưu.
Bổ Phong, Liệt Hỏa, Băng lưu, Cuồng Lôi, Trảm Thiết!
Đây là năm chiêu kiếm kỹ Nhân cấp do sở Mộ nhiều lần nếm thử và sáng tạo ra, cũng là tổ hợp thuận tay nhất hắn thường sử dụng, chiêu chiêu dính liền, một chiêu theo sát một chiêu, uy lực không ngừng tăng mạnh, hắn không ngừng công kích các kiếm kỹ tới khi phá nát kiếm bia..
Dưới chân hắn có rất nhiều kiếm bia vỡ vụn, Sở Mộ thở ra một hơi, không ngừng bế quan, hắn nghiên cứu một chiêu lại một chiêu kiếm kỹ, cũng tu hành càng ngày càng thuần thục, hiệu suất nghiên cứu kiếm kỹ Nhân cấp nhất phẩm tăng lên không ít, đến bây giờ hắn đã tu hành ra chín loại kim mộc thủy hỏa thổ vân phong băng lôi đều đã có kiếm kỹ của chúng, chỉ có không chi áo nghĩa là chưa có kiếm kỹ.
Bởi vì hắn luyện tập kiếm kỹ quá nhiều lên, Bát Diện Thiên Hoang Kiếm thừa nhận quá nhiều áo nghĩa khác nhau rót vào nên xuất hiện vài vết rách, Sở Mộ nhận ra thanh kiếm đã tới tuổi thọ của mình, vật liệu đã bị hư hại từ bên trong, cho dù có sửa chữa cũng không cứng rắn như ban đầu.
- Cũng là lúc nên thay kiếm khí mới rồi.
Sở Mộ nói thầm.
Bát Diện Thiên Hoang Kiếm là kiếm khí vương phẩm, mặc dù là đỉnh cấp nhưng Sở Mộ đã đột phá đến Thần Ngưng Cảnh, kiếm khí hoàng phẩm mới thích hợp với hắn, kiếm khí vương phẩm không thích hợp thừa nâận Thần Ngưng Cảnh kiếm nguyên trùng kích, bởi vì Thần Ngưng Cảnh kiếm nguyên còn mạnh hơn kiếm nguyên của Nguyên Cực Cảnh gấp mấy lần, nhiều lần trùng kích như vậy, kiếm khí vương phẩm cũng bị hư hao.
Nhất là lúc luyện tập năm chiêu kiếm kỹ thuận tay đã tạo thành phụ tải quá lớn, phẩm chất của kiếm không đủ cho nên không chịu nổi.
Sở Mộ lại nghĩ tới Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật.
Có lẽ nên dùng Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật rèn luyện kiếm thai cho mình, một khi kiếm thai phát triển sẽ thành thần kiếm huyết mạch tương liên với hắn, nó có thể phát triển, từ đó về sau vĩnh viễn không cần phải đổi kiếm.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ lại cắm Bát Diện Thiên Hoang Kiếm đã hư hao vào vỏ kiếm, hắn bắt đầu đi tới tàng bảo khố Thiên Hoang Địa Cung.
Sau khi giao kiếm lệnh thiếu cung chủ ra, Sở Mộ có quyền đi vào tàng bảo khố.
Tàng bảo khố nằm ở thời không khác, thập phần to lớn, có khí tức tang thương và hoang khí nồng đậm bao phủ, nơi này phân thành rất nhiều khu vực.
Nơi này bình thường ít có người tới, mỗi khu vực đều có phong cấm, đều là những phong cấm huyền ảo và cực mạnh, cần phải có kiếm lệnh của Thiên Hoang Địa Cung mới có thể mở ra.
Khu vực kiếm khí, khu vực linh dược, khu vực khoáng thạch kim loại, khu vực bảo y, khi vực bí bảo các loại...
Sở Mộ là thiếu cung chủ, quyền lực của hắn rất lớn, hắn có thể lựa chọn đại đa số đồ vật nhưng không có nghĩa hắn có quyền mang theo tất cả.
Tàng bảo khố thường thường là nội tình của thế lực, cho dù là cung chủ Thiên Hoang Địa Cung cũng chỉ lấy một ít đồ vật trợ giúp mình tu hành mà thôi.
Muốn tu luyện Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật cần chín mươi chín loại tài liệu, Sở Mộ đã có năm mươi loại, lúc này hắn vào bảo khố tìm kiếm, tốt nhất là tìm được bốn mươi chín món còn thiếu.
Xem một vòng, Sở Mộ bước về khu vực khoảng thạch kim loại, tài liệu Thần Hoang Chủng Kiếm Thuật cần cơ bản đều là khoáng thạch kim loại, chỉ có một thứ là đồ vật kỳ lạ, Sở Mộ xem mà không hiểu.
Mặc kệ, tìm đủ thứ cần tìm trước đã.
Cầm kiếm lệnh thiếu cung chủ, hắn bước nhanh về phía khu vực khoáng thạch kim loại, phong cấm vô dụng với hắn, hắn đi vào khu vực cần tìm, nơi này tràn ngập khí tức kỳ quái, là khí tức của các kim loại bén nhọn.
Vô số kim loại phiêu phù giữa không trung, nhìn nó không khác gì vành đai thiên thạch trong vũ trụ, một viên lại một viên, có lớn thì rất lớn, đường kính hơn mười mét, có nhỏ như móng tay.
Mỗi một chủng mỏ kim loại đều cố định giữa không trung, chúng không nhúc nhích, dường như thời không đông cứng lại.
Mỗi một chủng kim đều có lực lượng kỳ dị bao phủ, Sở Mộ cảm giác không có nguy hiểm nào.