- Môn chủ Kiếm Yêu Môn tên gọi là gì?
Sở Mộ vô ý thức hỏi.
- Phong Vô Ý.
Nam Tử Vu trả lời, đáp án này làm Sở Mộ khiếp sợ không nhỏ.
Phong Vô Ý, đó là thiên tài lánh đời bị mình chém giết trong yêu sào của hung yêu bí cảnh, về sau Sở Mộ ra khỏi hung yêu bí cảnh và nhìn thấy hắn chết mà phục sinh, khi đó đã cảm thấy Phong Vô Ý có chút kỳ quái, bởi vì quan hệ tới nhiều việc nên Sở Mộ cũng không có miệt mài theo đuổi, từ đó về sau không biết tung tích Phong Vô Ý.
Không nghĩ tới chính mình bị Cổ Hành Đao đuổi giết chạy tới thành Tội Diễn, hôm nay quay trở lại, Phong Vô Ý lại xông ra thanh danh lớn trong bốn năm ngắn ngủi, còn đánh rớt cơ nghiệp thật ớn, trở thành cường giả cực kỳ nổi danh trong năm đại thành thị.
- Quả nhiên Phong Vô Ý có cổ quái.
Sở Mộ nói thầm.
- Chết mà phục sinh... Kiếm Yêu Môn... Yêu hóa... Thôn phệ nguyên thần tăng thực lực lên...
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm, Sở Mộ mơ hồ bắt được cái gì đó.
- Chẳng lẽ... Phong Vô Ý chết mà phục sinh...
Ánh mắt Sở Mộ bắn ra hào quang kinh hãi, hắn cực kỳ khiếp sợ với suy nghĩ này, hắn cảm thấy khả năng này rất thấp, nhưng trừ khả năng này ra không còn giải thích nào khác.
- Tiền bối, một năm trước Phong Vô Ý khiêu chiến sáu đại tinh thần, dùng ưu thế rõ ràng đánh bại bọn họ, đạt được danh xungw Kinh Trập Kếm Tinh, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là bỗng nhiên nổi tiếng, được gọi là đệ nhất cường giả thế hệ trẻ.
Nam Tử Vu nói ra, ngữ khí hết sức kích động, đó là cảm xúc tôn kính cường giả chứ không quan hệ tới thù hận.
- Thiên phú của hắn vô cùng kinh người, thực lực của hắn vô cùng cường đại, phàm là đối thủ của hắn đều bị chém giết, câu cầm nguyên thần thôn phệ hấp thu, chuyển hóa làm thực lực của hắn, không ngừng tiến bộ, trừ sáu đại tinh thần ra, có lẽ chỉ còn lại thất vương là thắng hắn.
Sở Mộ yên tĩnh lắng nghe, mặc kệ Phong Vô Ý có phải là Phong Vô Ý lúc trước hay không, hay Sở Mộ suy đoán Phong Vô Ý là thứ đó, chỉ cần có đủ trí tuệ sẽ kiêng kị thất vương.
Sáu đại tinh thần chính là sáu người thừa kế thất vương, một khi Phong Vô Ý giết chết bọn họ, chờ đợi hắn chính là lửa giận của thất vương, trừ phi Phong Vô Ý có thực lực đấu với thất vương.
- Chẳng lẽ Kiếm Yêu Môn không bị vây công sao?
Sở Mộ hỏi.
Thôn phệ nguyên thần tăng thực lực lên, đây là thủ đoạn vô cùng tà ác, trong tu luyện giả có không ít người nhìn xa, nên biết cứ mặc Kiếm Yêu Môn phát triển sẽ là tai nạn, mà thất vương cũng cảm thấy Phong Vô Ý không đúng, bọn họ sẽ không ngồi yên không quan tâm.
- Có, đã từng phát sinh qua một lần vây công, nhưng môn chủ Kiếm Yêu Môn môn chủ Kinh Trập Kiếm Tinh Phong Vô Ý có thực lực quá mạnh, dựa vào sức một mình đồ sát hơn phân nửa cường giả vây công, đệ tử Kiếm Yêu Môn sau khi yêu hóa có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn có thể thông qua thôn phệ nguyên thần khôi phục thương thế và gia tăng tu vi, cho nên một lần bị vây công, Kiếm Yêu Môn tổn thất thật lớn, tổn thất mấy trưởng lão thực lực cường đại, mặt khác thế lực vây công tổn thất thảm hại, rất nhiều cường giả tử vong cho nên không thể vây công.
Ngữ khí Nam Tử Vu dồn dập, hắn nói:
- Vốn tưởng rằng Kiếm Yêu Môn từ nay về sau sẽ rơi xuống, không nghĩ tới mới qua một năm đã mạnh hơn trước, dưới tình huống năm đại phủ thành chủ không chủ đạo sẽ không có lần vây công thứ hai, thất vương cũng không có tin tức gì.
- Kiếm Yêu Môn đáng chết làm việc hung hăng càn quấy, không ngừng săn giết chung quanh và thôn phệ nguyên thần, thực hi vọng thất vương xuất hiện diệt sát bọn chúng.
Nam Tử Vu tức giận nói ra.
- Nơi này cách năm đại thành thị xa không?
Sở Mộ nói sang chuyện khác.
Tuy hiện tại hắn đi vào khu vực năm đại thành thị nhưng hắn không biết mình đang ở đâu, có lẽ vừa mới tiến vào năm đại thành thị, dấu hiệu trên bản đồ phi toa không rõ ràng.
- Tiền bối, hướng này sẽ đi tói thành Thanh Sát.
Nam Tử Vu nói ra, hắn vươn tay chỉ một hướng.
- Ngươi thì sao, có tính toán gì không?
Sở Mộ hỏi.
Nếu đã gặp được đối phương, hơn nữa tiện tay cứu đối phương, cũng hỏi thăm tin tức liên quan, Sở Mộ dứt khoát phát thiện tâm, hơi chút giúp đỡ nhưng phải xem đối phương lựa chọn thế nào.
- Ta...
Nam Tử Vu khẽ giật mình, chợt tỉnh ngộ và nói ra.
- Có lẽ ta là người sống sót cuối cùng của Lôi Quang Môn, ta mang theo hi vọng cuối cùng của Lôi Quang Môn, ta muốn Lôi Quang Môn phát dương quang đại.
- Ta muốn đi thành Trảm Long, ngươi đi thành thành Đồ Huyết hay nơi khác?
Nam Tử Vu lẩm bẩm, Sở Mộ nghe được rất rõ ràng, hắn không nói thêm cái gì.
- Tiền bối, ta đi với ngươi tới thành Trảm Long.
Nam Tử Vu vội vàng nói ra, tuy hắn vô cùng thù hận nhưng lại không có tới mức mất đi lý trí, hắn biết rõ, dựa vào thực lực Thánh cấp lục tinh của mình rất khó sống trong nơi hoang dã, chớ nói chi là trùng kiến Lôi Quang Môn.
Trước sống sót lại tăng tu vi và thực lực, rồi sau đó lại trùng kiến Lôi Quang Môn.
Không thể nghi ngờ, hắn lựa chọn chính xác nhưng vô cùng gian nan, cho dù Lôi Quang Môn chỉ là môn phái nhỏ, người mạnh nhất chỉ có thực lực Thánh cấp bát tinh, dựa vào thiên phú của Nam Tử Vu, muốn trugf kiến Lôi Quang Môn là chuyện khó khăn, có lẽ hắn bỏ ra cả đời cũng không làm được.
Nhưng bất kể nói thế nào, có mục tiêu như vậy thì hắn cũng có động lực của mình.
Sở Mộ nhìn rõ hết phản ứng của Nam Tử Vu vào trong mắt, nội tâm cũng có vài phần tán thưởng.
Nội tâm đầy thù hận, thù hận này không phải chủ đạo, hắn hiểu rõ điểm thiếu hụt của mình, người như vậy mới có thể làm việc.
- Cất không gian giới chỉ kia đi.
Sở Mộ nói.
Nam Tử Vu lập tức cầm không gian giới chỉ của đệ tử Kiếm Yêu Môn tới muốn giao cho Sở Mộ, Sở Mộ hơi xem xét đồ vật bên trong sau đó trực tiếp ném không gian giới chỉ cho Nam Tử Vu.
- Đa tạ tiền bối.
Nam Tử Vu tiếp nhận không gian giới chỉ, hắn không từ chối, cúi đầu cảm kích.
Tiến vào phi toa, mang theo Nam Tử Vu, Sở Mộ tiếp tục đi tới.