Chiêu mộ Sở Mộ, muốn hắn trở thành trợ lực cường đại, tối thiểu phải làm cho tu vi của Sở Mộ đột phá đến Niết Cảnh. Vậy trước tiên phải nâng cao thiên phú tu luyện của hắn. Không thể nghi ngờ sẽ phải tiêu tốn một cái giá cực lớn.
Cùng với tốn một cái giá lớn, như vậy, bỏ ra bảo vật sức lực lớn nâng cao thiên phú tu luyện, chờ sau khi Sở Mộ nâng cao mang đến giúp đỡ. So sánh một chút, các thánh tử đều không dự định chiêu mộ Sở Mộ.
Không có cách nào. Hiện tại Sở Mộ chỉ là Tạo hóa tam trọng thiên. Thiên phú tu luyện không cao. Cố gắng tu luyện, cũng phải mất thời gian tương đối mới có thể tu luyện tới Kiếm Vương cửu tinh. Đến lúc đó đột phá Niết Cảnh, càng khó khăn.
Bất kể nói thế nào, thời gian trôi qua, Chấn Thiên Phong cũng được cải tạo hoàn tất. Động phủ đã mở ra xong. Sở Mộ có thể dọn ra khỏi Thiên Tương Cư, vào ở bên trong Chấn Thiên Phong.
Chấn Thiên Phong cao sáu nghìn tám trăm thước. Cây cỏ tràn đầy, sức sống bừng bừng. Còn có vô số những tảng đá kỳ lạ lởm chởm. Thế núi hiểm trở. Nguyên khí thiên địa ở nơi đây hết sức nồng đậm, còn hơn Chân Truyền Phong rất nhiều lần. So với Thân Truyền Phong cũng hơn được không ít. Lực ngũ hành chấn động cũng càng thêm rõ ràng.
Cái gọi là động phủ, chỉ là một cách gọi chung. Cũng không nhất định là dáng vẻ sơn động. Hiện tại động phủ được mở xong. Chính là hình thức một tòa cung điện. Bên trong có các loại điện nhỏ. Mỗi cái đều có tác dụng không hề giống nhau.
Trước cửa chính của động phủ này có lập một khối kiếm bia màu đen, cao năm thước. Trên kiếm bia để trống, không có chữ, chờ Sở Mộ chủ nhân này tự mình đề danh.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào tấm kiếm bia màu đen này hồi lâu, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia ngân quang. Trong chớp mắt, kiếm ra khỏi vỏ. Thân hình xoay tròn, cổ tay run lên. Ánh sáng màu bạc mờ nhạt chảy xuôi ở trên thân kiếm. Khí tức phong quang tản mát ra.
Kiếm lực nhị cấp!
Kiếm ra thoăn thoắt, giống như Đại Tông Sư thư pháp vẩy mực múa bút. Đá vụn bay tán loạn. Một chữ xuất hiện ở trên kiếm bia màu đen. Không hề dừng lại, vô cùng nối liền thông thuận.
Ba chữ lớn tiến vào ba phần của tấm bia, in vào trên kiếm bia màu đen.
Chấn Thiên Điện!
Đây cũng là tên động phủ của Sở Mộ.
Kiếm bia màu đen, ba chữ lớn lại hiện ra màu bạc mờ nhạt. Trong lúc chớp hiện, tản ra phong quang sắc bén kinh người, mơ hồ mang theo lực kiếm chấn động.
Ngọn núi này tên là Chấn Thiên Phong. Điện này, tên là Chấn Thiên Điện. Từ nay về sau, chúng liền thuộc về Sở Mộ.
Ngồi ôm một ngọn núi, tất cả tài nguyên trên ngọn núi đều thuộc về Sở Mộ. Loại đãi ngộ này, không thể coi thường được.
Trong lòng Sở Mộ hết sức cao hứng.
Hắn tiến vào bên trong Chấn Thiên Điện, cẩn thận nhìn.
Chỉ mười ngày, động phủ này được xây dựng thành, vô cùng tinh xảo, cũng vô cùng kiên cố. Còn bố trí nhiều phong cấm. Một khi mở ra, Kiếm Vương cửu tinh cường đại cũng không có cách nào phá hỏng. Kiếm giả Niết Cảnh bình thường công kích, cũng có thể chống đỡ.
Đây là động phủ thuộc về Sở Mộ. Sở Mộ luyện hóa trung tâm cung điện, lưu lại dấu vết thần niệm của mình. Phong cấm, bất cứ lúc nào có thể mở ra, bất cứ lúc nào có thể đóng lại. Tất cả chỉ ở một ý niệm.
Bốn phía xung quanh cung điện, lại mở ra ruộng linh dược, có thể trồng các loại linh dược.
Đương nhiên, Sở Mộ sẽ không đích thân đi trồng linh dược. Hắn cũng không có thời gian để làm việc này. Cho nên, phải có người đặc biệt chịu trách nhiệm quản lý. Nếu như không dự định trồng cũng có thể được.
Sở Mộ đi hết từng ngóc ngách trong cung điện xong, Giang Bắc cũng tới.
Mục đích của hắn chính là đi theo Sở Mộ, thay Sở Mộ quản lý động phủ và ngọn núi, có thể tiết kiệm nhiều thời giờ và tinh lực cho Sở Mộ, tránh cho hắn khỏi bị phân tán.
Đến tận đây, Giang Bắc đã ở sinh sống bên trong Chấn Thiên Điện. Làm chủ nhân của Chấn Thiên Phong, Sở Mộ tất nhiên cũng ở tại bên trong Chấn Thiên Điện, bắt đầu tu luyện.
Chấn Thiên Điện ở vào vị tí sáu ngàn mét trong Chấn Thiên Phong. Nguyên khí thiên địa hết sức nồng đậm tinh thuần. Lực ngũ hành chấn động, cũng hết sức rõ ràng, thích hợp tu luyện.
Trên Chấn Thiên Phong, một tòa thiên điện bên trong Chấn Thiên Điện, một khí tức cường đại, trong nháy mắt bạo phát. Khí thế giống như kiếm, mênh mông cuồn cuộn trùng thiên, xông thẳng lên trời, như muốn phá trời cao.
- Ha ha ha ha... Ta cuối cùng đã đột phá...
Một âm thanh tràn ngập sự mừng rỡ vang lên. Giang Bắc bay thẳng lên trời, ngửa mặt hét dài.
Từ Tạo Hóa Cảnh cửu trọng thiên đột phá đến Niết Cảnh nhất trọng thiên, đối với các kiếm giả thiên phú xuất chúng mà nói, cố gắng tu luyện, lại thêm đủ tài nguyên là được. Nhưng đối với những người thiên tư có hạn mà nói, lại rất khó khăn.
Cũng không phải mỗi một người có thiên phú tu luyện cao, sẽ nhất định có thể tu luyện tới cảnh giới cao hơn.
Giang Bắc ở cửu tinh đỉnh phong đã hơn hai mươi mấy năm. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này, mình đã không có hi vọng đột phá đến Niết Cảnh. Thật không nghĩ tới, bởi vì một chuyện của Sở Mộ, hắn cũng được trọng thưởng.
Chênh lệch giữa Niết Cảnh cùng Tạo Hóa Cảnh, so với chênh lệch giữa Tạo Hóa Cảnh và Thần Ngưng Cảnh càng khó hơn.
Tấn chức Niết Cảnh, liền có thể trở thành đệ tử bí truyền kiếm tông, độc hưởng một ngọn núi.
Giang Bắc đột phá, Sở Mộ cũng cảm thấy cao hứng. Bởi vì Giang Bắc là người đi theo hắn, ở trong Chấn Thiên Phong đóng vai trò làm quản gia.
- Phong chủ, theo ta thấy, chúng ta chắc hẳn phải tuyển chọn mấy đệ tử, khiến Chấn Thiên Phong phong phú một chút.
Giang Bắc nói.
Có thể nói, trong ngọn núi của mỗi đệ tử bí truyền, ngoại trừ đệ tử bí truyền ra, đều sẽ có những đệ tử khác. Tác dụng của những đệ tử này chính là phong phú ngọn núi, nhiều người tu luyện hơn, cũng phụ trách chỉnh đốn ngọn núi v.v..
- Giang lão ca, cái này giao cho lão ca xử lý.
Sở Mộ nói:
- Chỉ có điều không cần quá nhiều. Phẩm hạnh tốt là được.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm khắc lựa chọn.
Giang Bắc bảo đảm nói. Tốt nhất là có thể tìm được đệ tử thiên phú, phẩm hạnh tốt. Bằng không sẽ khiến cho Chấn Thiên Phong chướng khí mù mịt. Đây không phải là điều Sở Mộ muốn nhìn thấy.