Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyệt đối không phải, mà là hắn không muốn thi triển, bởi vì hắn là kiếm tu thuần túy, mà Sở Mộ cũng là kiếm tu cường đại, cùng thực lực, cảm giác kỳ phùng địch thủ, chỉ dùng kiếm đạo luận cao thấp, phân sinh tử.

Hành vi này nhiều người xem ra thật ngu ngốc, có bí pháp lại không thi triển vì vậy mà chết, quả thực quá ngu xuẩn, nhưng trong mắt Sở Mộ xem ra đây là thành kính với kiếm, thành kính với kiếm đạo của mình.

Thành tại kiếm, cực tại kiếm, nếu Kiếm Vương không chết, thành tựu ngày sau chắc chắn bất phàm, dùng kiếm đạo thành tựu Thánh Tôn là chuyện dễ dàng, nếu không phải đại đạo suy yếu, Thánh Hoàng không ra, hắn có khả năng trở thành Thánh Hoàng nhất.

- Kiếm Vương, thụ giáo.

Sở Mộ hành lễ về phía núi lửa.

Trong chiến đấu hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, cho tới bây giờ hắn hiểu ra, nội tâm rất cảm khái.

Danh tiếng Kiếm Vương là hoàn toàn xứng đáng.

Thu liễm tâm thần, hắn khắc hình ảnh Thánh Vương vào Truy Mệnh Bàn, hình ảnh nhanh chóng trở nên rõ ràng, trông rất sống động, tỏ vẻ Thánh Vương không có rời tầng thứ hai.

Bỗng nhiên Sở Mộ nao nao, bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh Thánh Vương trong Truy Mệnh Bàn còn nở nụ cười vui vẻ lóe lên tức thì, Sở Mộ cho rằng đó là ảo giác.

Hình ảnh trong Truy Mệnh Bàn là được truyền thâu vào, nó không có bất kỳ ý thức gì, bởi vậy căn bản không có tình huống dị thường xuất hiện.

Hắn đặt nghi vấn trong lòng, Sở Mộ dọc theo Truy Mệnh Bàn bay đi, thân ảnh hóa thành kiếm quang bay với tốc độ cực nhanh.

Thực lực không tăng lên nhưng tốc độ của Sở Mộ lại tăng lên.

Sau khi đánh với Kiếm Vương xong, hắn thật sự có thu hoạch không nhỏ.

- Thánh Vương đại nhân, chúng ta đã có đủ chìa khóa, có nên đi tới tầng ba hay không?

Thiên tướng của Thánh Vương cung kính nói.

- Không vội.

Thánh Vương nói rất tùy ý.

Hắn nói như vậy, đám thiên tướng của Thánh Vương cũng không nói gì, bởi vì bọn họ nghe lời Thánh Vương như thánh chỉ.

Nhưng bọn họ không rõ, nếu đã đạt đủ chìa khóa đi tầng ba, vì sao Thánh Vương không đi vào, phải biết rằng đi càng sớm, cơ hội càng lớn.

Nghi vấn chỉ có thể đặt trong lòng.

Cũng không cần bọn họ chờ bao lâu.

Qua chừng nửa canh giờ, bọn họ nhìn thấy một đạo kiếm quang tới gần.

Kiếm quang dừng lại cách Thánh Vương mấy ngàn thước, thân ảnh Sở Mộ xuất hiện.

- Bổn vương chờ ngươi đã lâu.

Thánh Vương không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn Sở Mộ cách mấy ngàn mét, ngữ khí chậm chạp và vô cùng bình tĩnh.

Thần thái và ngữ khí của Thánh Vương đều bị Sở Mộ lưu tâm, dường như hắn sớm biết rõ mình sẽ tới, hơn nữa thời gian sẽ không dài, không tự giác Sở Mộ liên tưởng tới dị tượng trong Truy Mệnh Bàn, hắn như có điều suy nghĩ, nếu thật sự là như thế, thủ đoạn của Thánh Vương này quá khó lường.

Hắn càng cảnh giác với Thánh Vương thêm một phần.

- Chỉ mong ngươi không làm ta thất vọng.

Sở Mộ cũng lên tiếng, hắn không am hiểu giao phong miệng lưỡi, cũng không thích, nhưng dù thế nào cũng không thể lâm vào hạ phong.

Thánh Vương lại lơ đễnh, hắn sống dài hơn Sở Mộ cả trăm lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tâm tính kiên định không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể bởi vì một câu của đối phương mà tức giận chứ.

- Hoàng đình cửu vương đều chết dưới kiếm của ngươi.

Thánh Vương giống như đang nói chuyện phiếm đơn giản.

- Có thể truy kích chín người kia, còn tìm đến bổn vương, bổn vương nghe nói trong tay ngươi có bảo vật truy tung, có lẽ là Truy Mệnh Bàn của Thiên tộc, người Thiên tộc dùng Truy Mệnh Bàn đuổi giết ngươi, bị ngươi giết chết, trong tay ngươi có phỏng chế Truy Mệnh Bàn.

Sau một phen nói chuyện, ngữ khí giống như đang hỏi thăm nhưng lại thập phần chắc chắc, giống như Thánh Vương quan sát toàn bộ quá trình, giống như tận mắt nhìn thấy, Sở Mộ không thay đổi, nội tâm lại kinh ngạc vài phần, càng ý thức được Thánh Vương khó đối phó hơn chín người khác.

Nhưng nếu giết đối thủ như vậy mới có cảm giác thành tựu.

Nếu như đấu với Kiếm Vương là kiếm tu quyết đấu thuần túy, như vậy đấu với Thánh Vương là đấu với cường giả.

Trên hư không, Sở Mộ đối mặt với Thánh Vương.

Khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, cho dù thời không khác nhau cũng khó ngăn cản, huống chi chỉ có khoảng cách vài ngàn thước, đương nhiên, dùng thực lực của Sở Mộ và Thánh Vương hiện tại còn chưa có năng lực vượt qua thời không khác nhau.

- Hoàng đình thập vương, trừ bổn vương ra, trong chín người khác cũng chỉ có Kiếm Vương lọt vào mắt của ta.

Bỗng nhiên Thánh Vương nói ra, nội dung làm Sở Mộ kinh ngạc không thôi.

Hoàng đình thập vương, cũng chỉ có Kiếm Vương còn nằm trong tầm mắt của Thánh Vương mà thôi, không ngờ hắn còn biết những chuyện khác.

Rốt cuộc phải hung hăng càn quấy rỡ nào mới làm tự tin của mình không gì sánh nổi?

Trừ Kiếm Vương ra, tám người khác trong lời Thánh Vương giống như con chó con mèo, hoàn toàn không quan tâm tới.

Nhưng đây là việc của hoàng đình, không quan hệ với Sở Mộ, hắn cũng không muốn biết, huống chi chín người kia đã chết.

- Mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng bổn vương vẫn muốn đề cập tới.

Ánh mắt Thánh nhìn chằm chằm vào mặt Sở Mộ, không sắc bén cũng không mang theo địch ý gì, trái lại ánh mắt lạnh nhạt giống như đối đãi với bằng hữu, nhưng Sở Mộ cảm giác được lời nói của đối phương trực chỉ nhân tâm, có sức mê hoặc đáng sợ.

- Gia nhập hoàng đình ta, hứa cho ngươi vị trí Kiếm Vương, dùng thiên phú của ngươi, địa vị không kém ta trong hoàng đình.

Thánh Vương nói một câu làm Sở Mộ kinh ngạc.

Hoàng đình đệ nhất vương giả, người sáng lập hoàng đình, đệ tử thân truyền của Bất Tử Thánh Hoàng lại mời mình gia nhập hoàng đình, còn hứa dùng trọng vị, nghe qua là việc không thể tưởng tượng nổi, dù sao Sở Mộ có thù hận không chết không thôi với hoàng đình.

Nhìn ánh mắt của Thánh Vương cực kỳ chân thành, hoàn toàn không phải nói đùa, nói cách khác, chín người khác đã chết cũng không ảnh hưởng tới tâm tính của hắn.

Hắn mời như thế trong mắt người khác là thập phần thành ý.

Ngay cả tử thù của chín vương giả khác cũng không so đo thành ý mời ngươi gia nhập hoàng đình, hứa cho vị trí Kiếm Vương, hơn nữa còn hứa hẹn địa vị không kém gì hắn, điểm này đã vượt qua Kiếm Vương lúc trước.

Thành ý như thế, đa số địch nhân cho dù không đáp ứng, hơn phân nửa cũng có một ít cảm động, cho dù động thủ cũng nương tay một chút.

Sở Mộ không có chút cảm động nào, hắn càng nghe càng tức giận.

Đúng, Thánh Vương nói câu này làm nội tâm hắn phát lạnh, hắn cũng tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK