Mà nếu như vận dụng kỹ xảo tiết kiệm lực lượng, cùng với tăng tốc khôi phục lực lượng cho tốt, như vậy cũng là một trợ lực lớn.
Nhưng mà mặc kệ vận dụng tốt tới đâu, cũng không có khả năng để cho một Kiếm giả Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên kiên trì lâu hơn Kiếm giả cửu trọng thiên.
- Chỉ là thủ đoạn nhỏ, cũng muốn giấu diếm được ta?
Một Kiếm Vương cửu tinh chạy tới đầu tiên. Nhìn thấy bẫy rập nhỏ của Sở Mộ, hắn lập tức nhìn thấu. Hai mắt nhìn về phía phương hướng Sở Mộ rời đi, truy tung theo.
Nhìn thấy mấy Kiếm Vương cao giai đều nhìn thấu bẫy rập mà Sở Mộ lưu lại. Đám người Doanh trưởng đều phát ra tiếng cười vô lương.
- Hàn Quang, đội viên của ngươi sắp bị loại rồi.
- Cũng không nhất định.
Hàn Quang phản bác, kỳ thực trong lòng hắn cũng không rõ cho lắm.
Trong lòng Sở Mộ nổi lên cảm giác nguy cơ. Hắn cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm vào. Ngũ giác của hắn so với Kiếm giả khác cường đại hơn. Coi như là Kiếm Vương cửu tinh cũng khó có thể so với hắn được.
Cảm giác nguy cơ không ngừng tới gần, ngày càng mãnh liệt. Chỉ là Sở Mộ không có chút bối rối nào. Bởi vì hắn biết rõ, bối rối cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ có tỉnh táo, bình tĩnh mới có thể ứng đối tốt được.
Cảm giác nguy cơ không ngừng tới gần, Sở Mộ biết rõ những bẫy rập nhỏ mê hoặc ánh mắt mà hắn lưu lại không phát huy ra nổi tác dụng. Hoặc là nói, có phát huy ra được tác dụng, nhưng chỉ mê hoặc được một nhóm người, nhưng vẫn có người nhìn thấu.
Những người có thể nhìn thấu bẫy rập nhỏ kia hiển nhiên đều là người nắm giữ thuần thục các tiểu xảo trong lúc huấn luyện. Sở Mộ cũng không tự đại tới mức cho rằng, trong tất cả tân binh chỉ có một mình hắn nắm giữ.
Bất tri bất giác trong lòng Sở Mộ có chút hưng phấn. Đây là hưng phấn khi gặp được cường địch.
Nếu như đổi lại là một nơi khác, dưới tình huống một chọi một. Hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng mà dưới hoàn cảnh bị chế ngự này, đủ loại kỹ xảo có tác dụng rất lớn. Sở Mộ có lòng tin ganh đua cao thấp.
Trong đầu hiện lên đủ loại sở học, nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi cường địch truy kích.
Suy tư, đồng thời Sở Mộ cũng bố trí từng bẫy rập nhỏ xuống. Hắn đang thử, thử tăng tạo nghệ bố trí bẫy rập lên.
Dưới áp lực này, Sở Mộ bố trí bẫy rập ngày càng tinh diệu, tạo nghệ càng sâu.
Ngay sau đó vận dụng lực lượng thần niệm, thi triển ra tiểu xảo Niệm chi huyễn tưởng, lưu lại khí tức dẫn dắt về một hướng khác.
Kỹ xảo Niệm Chi không là vận dụng lực lượng thần niệm khiến cho bản thân giống như không khí, đương nhiên không phải là biến thành không khí thật. Dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được. Chỉ có điều nếu như dùng lực lượng thần niệm đảo qua, sẽ xuất hiện một loại ảo giác, cho rằng bản thân là không khí vậy.
Mà Niệm chi huyễn tưởng thì là một loại kỹ xảo có tính mê hoặc. Phân ra khí tức thần niệm, mê hoặc người truy tung, khiến cho bọn hắn sinh ra phán đoán sai lầm.
Đủ loại kỹ xảo đều không thể tăng cường lực lượng thần niệm, nhưng mà lại có thể tăng lực lượng sinh tồn lên.
Tên Kiếm Vương cửu tinh đuổi theo đầu tiên dừng lại. Bởi vì hắn phát hiện ra nhìn không thấu bẫy rập mà Sở Mộ bố trí. Tiêu chuẩn bố trí bẫy rập ngày càng cao. Hơn nữa khí tức lưu lại khiến cho hắn không rõ ràng lắm. Mục tiêu truy tung rốt cuộc đi theo phương hướng nào.
Hai chọn một, chọn đúng, tiếp tục đuổi theo đối thủ. Đánh bại đối thủ có thể đoạt được hai kiện binh khí. Đuổi sai, vậy thì thảm, đành phải buông tha.
Không có thời gian do dự, một khi do dự mục tiêu sẽ chạy xa hơn.
Tên Kiếm Vương cửu tinh này lập tức đưa ra lựa chọn. Kết quả hắn chọn sai.
Sở Mộ cảm giác nguy cơ sau lưng chậm rãi yếu bớt cho tới khi dần dần biến mất. Hắn âm thầm thở dài một hơi, vội vàng dừng bước lại. Liên tục chạy trốn, lại dùng phương pháp tiềm hành, tiêu trừ dấu vết, lại còn bố trí mê hoặc... Tiêu hao lực lượng không nhỏ. Mặc dù có kỹ xảo tiết kiệm và tăng tốc độ khôi phục. Nhưng mà vẫn tiêu hao một bộ phận.
- Không bằng ẩn nấp trước, sau một khoảng thời gian lại ra tay vậy.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Nghĩ như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
Người tiến vào rừng rậm có một ngàn người. Trong thời gian ngắn nhất định không có cách nào chấm dứt. Thời gian dài, lực lượng mọi người đều tiêu hao không còn. Đến lúc đó sẽ càng thêm gian nan. Đã như vậy còn không bằng tiết kiệm lực lượng, để dành tới cuối cùng thì hơn.
Sở Mộ cũng biết yếu điểm của mình là tu vi quá thấp. Cho nên tiết kiệm lực lượng càng thêm quan trọng.
Hắn cũng biết nhất định cũng có những người khác cũng ôm suy nghĩ này. Bất quá thời gian hạn chế là năm ngày thì không thể vượt quá năm ngày. Cho nên thời gian ẩn nấp phải tính kỹ. Bằng không một khi bỏ qua, không có đủ số binh khí tiến vào top ba thì cũng vẫn bị loại.
Người có suy nghĩ giống như Sở Mộ quả thực có một bộ phận. Thậm chí là vừa mới tiến vào rừng rậm đã có chủ ý này, ẩn nấp, lăng lẽ tính toán thời gian.
Nhưng đại bộ phận người lại không làm như vậy. Bọn hắn thi triển phương pháp tiềm hành, không ngừng tìm kiếm dấu vết để lại, truy tung mục tiêu. Nhưng mà nếu như đợi sau này hạ thủ, đánh bại mục tiêu đoạt được binh khí. Đương nhiên cũng có khả năng bị đối phương đánh bại, đoạt đi binh khí.
Đầy đủ mọi thứ đều lộ ra, toàn bộ đều lọt vào trong mắt Doanh trưởng và các đội trưởng, để cho bọn hắn nhìn thấy người nào càng thêm ưu tú hơn.
Một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên ngoài chỗ Sở Mộ ẩn nấp chừng vài rượng. Sở Mộ không chút sứt mẻ, giống như dung hợp vào làm một thể với bụi cỏ.
Chỉ bằng vào một chút khí tức tiết lộ ra bên ngoài làm cho Sở Mộ biết rõ, đó là một Kiếm Vương cao giai. Coi như đánh lén hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc. Đã như vậy còn không bằng ẩn nấp thì hơn.
Mà lúc này từ một chỗ khác đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện...
Ngay trước mắt Sở Mộ, một trận đánh lén và phản kích diễn ra.
Hai người này một là Kiếm Vương thất tinh, một là Kiếm Vương bát tinh. Người ra tay tập kích là Kiếm Vương thất tinh, phản kích là Kiếm Vương bát tinh.
Phương tập kích đương nhiên chiếm ưu thế. Nhưng mà Kiếm Vương bát tinh này có phản ứng hết sức nhanh chóng, lập tức xuất kiếm phản kích.
Cả hai người tiến vào trong rừng rậm đã được một khoảng thời gian ngắn, tăng thêm lại tiềm hành, truy tung... lực lượng đã tiêu hao một bộ phận. Trong lúc ra tay không có mạnh mẽ như thời kỳ toàn thịnh. Nhưng mà vẫn không thể coi thường.