Ngưu Bạo nói xong cũng nhìn không thấy sắc mặt Sở Mộ có chút sợ hãi nào, dường như không có gì phải sợ hãi.
Trong nội tâm tức giận đến cực điểm nhưng không dám ra tay, Ngưu Bạo chỉ lườm Sở Mộ sao đó quay người rời khỏi nơi này.
- Thất Kiếm Lâu...
Sở Mộ than thở, hắn mỉm cười và nói:
- Cao thủ như vậy, khi ta đạt tới Thần Ngưng Cảnh mới không tịch mịch.
Ngưu Bạo cũng tốt, Hoắc Lăng Quang cũng được, bọn họ chỉ mang lại chút rung động trong sinh hoạt của Sở Mộ, sau khi bộc phát còn lưu lại chút lăn tăn còn sót lại nhưng dần dần biến mất, cũng không thay đổi cái gì.
Sở Mộ cũng không cải biến cách sinh hoạt của bản thân.
Tu luyện Thiên Hoang kiếm nguyên, tu luyện Thiên Hoang Kiếm Thể tầng thứ ba, tẩm bổ địa tâm hoang viêm, tinh thần ý niệm phối hợp kiếm ý trùng kích Phong Thần Huyết Chú phong ấn áo nghĩa, tu luyện kiếm thuật, nghiên cứu lực lượng chấn động cường đại hơn... Sở Mộ xếp thời gian trong ngày rất kín.
Một khi hắn xuất hiện trên diễn võ trường ngoại cung sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đại bộ phận đệ tử ngoại cung sẽ vây quanh hắn chật như nêm cối, đây chính là một trong những chỗ hỏng khi hắn làm đệ nhất ngoại cung.
Sở Mộ dứt khoát không đi diễn võ trường, dù sao hiện tại cảnh giới kiếm thuật của hắn đã tăng lên, cho dù ở trong phòng cũng có thể tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật.
Trong gian phòng của mình không có người nào quấy rầy hắn, bởi vì không dám, sợ hãi đắc tội Sở Mộ.
Từ sau chuyện Ngưu Bạo và Hoắc Lăng Quang, đã không còn người nào tới quấy rầy Sở Mộ, có lẽ cảm thấy hắn cứng mềm không ăn, có lẽ cũng cảm thấy hắn không có tiến vào nội cung đã đắc tội đệ tử nội cung, trong đó có Hoắc Lăng Quang bài danh ba mươi mốt trong nội cung, tiền đồ đen tối
Đối với Sở Mộ mà nói đây là chuyện tốt.
Trừ tu luyện ra, Sở Mộ ngẫu nhiên cũng đi tới chỗ hối đoái ngoại xem xét có bảo vật thích hợp với mình hay không... Tám mươi vạn điểm cống hiến ngoại cung cũng không ít, một khi hắn đột phá đến Thần Ngưng Cảnh trở thành đệ tử nội cung, tám mươi vạn điểm cống hiến ngoại cung sẽ mất đi tác dụng.
Sở Mộ lại hối đối đan phương Băng Cực Đan, Băng Cực Đan là đan dược băng hệ, là phiên bản thăng cấp của Băng Linh Đan, dược hiệu vượt qua rất nhiều lần, bởi vì Băng Cực Đan chính là đan dược Nhân cấp, đối ứng Nguyên Cực Cảnh, là đan dược chỉ có luyện đan tông sư mới có thể luyện chế.
Vào lúc đổi đan phương Băng Cực Đan, Sở Mộ cũng hối đoái rất nhiều dược tài luyện chế Băng Cực Đan, hơn nữa còn bỏ ra mấy ngày nghiên cứu, thuê phòng luyện đan cao cấp trong ngoại cung tiến hành luyện chế.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ luyện chế đan dược Nhân cấp, tuy Băng Cực Đan là đan dược thấp giai trong Nhân cấp nhưng không dễ luyện.
Ngay từ đầu dịch tủy dược liệu tinh hoa không lý tưởng, chỉ đạt tới sáu thành, còn chưa đạt tới bảy thành, ý tưởng Sở Mộ bộc phát, địa tâm hoang viêm có thể rèn luyện Thiên Hoang kiếm nguyên, tăng độ tinh thuần của kiếm nguyên, từ đó có thể rèn luyện dược liệu tinh hoa hay không?
Hắn nếm thử, ba lần trước dược liệu Băng Cực Đan bị địa tâm hoang viêm đốt hủy, lần thứ tư có thành công, dược liệu tinh hoa được rèn luyện tinh thuần đạt tới hơn chín thành.
Chỉ có điều vận dụng địa tâm hoang viêm sẽ làm kiếm nguyên của Sở Mộ tiêu hao rất lớn, không thể kéo dài.
Trải qua mấy canh giờ tẩm bổ, địa tâm hoang viêm cũng dần dần tăng nhiệt độ lên, nó biến thành đóa hỏa diễm nhỏ như quả trứng gà, màu sắc càng thâm thúy tiếp cận màu vàng, uy năng tăng nhiều.
Có địa tâm hoang viêm phụ trợ, dược liệu tinh hoa đạt tới hơn chín thành cũng dần dần tăng lên, sau khi rèn luyện tất cả dược liệu, độ tinh thuần của dược liệu tinh hoa đạt tới chín thành bảy.
Đồng thời bởi vì nhiều lần vận dụng địa tâm hoang viêm cho nên Sở Mộ khống chế địa tâm hoang viêm tiến thêm một bước, tiêu hao kiếm nguyên giảm bớt vài phần, thời gian có thể dùng cũng dài hơn.
Tất cả dược liệu cũng dễ dàng rèn luyện hơn trước, Sở Mộ hơi nghỉ ngơi sau đó bắt đầu luyện chế đan dược.
Dung luyện đan dược không cần dùng địa tâm hoang viêm nhưng lại có tác dụng trợ giúp với tinh thần ý niệm, dù sao cũng là đan dược Nhân cấp.
Sở Mộ hết sức nghiêm túc, hắn không phân tâ chút nào, chuyên chú dung luyện, khống chế mỗi một chi tiết, tiêu hao tinh lực còn nhiều hơn so với chiến đấu cường địch.
Lần thứ nhất Sở Mộ cũng cảm nhận được độ khó khi luyện chế đan dược Nhân cấp, đồng thời tinh thần ý niệm của hắn vững chắc hơn trước một ít.
Cuối cùng Sở Mộ rèn luyện tất ca dược liệu tinh hoa thành đan dược, hắn mệt mỏi không chịu nổi.
Hắn làm công tác thống kê, có một trăm ba mươi viên Băng Cực Đan phẩm chất bình thường, có sáu mươi viên Băng Cực Đan pâẩm chất hơi tốt, hai mươi viên Băng Cực Đan phẩm chất vô hạ.
Nếu kiếm giả Nguyên Cực Cảnh phục dụng một viên Băng Cực Đan thượng phẩm bình thường liền có thể nhẹ nhõm ra ra vào vào địa tâm hoang hỏa cốc, tiến vào sâu bên trong cũng không thành vấn đề, có thể thấy dược hiệu Băng Cực Đan cường đại còn hơn Băng Linh Đan vô hạ gấp đôi.
Sở dĩ Sở Mộ luyện chế Băng Cực Đan là vì tu luêện Băng Phách Hàn Sương Công.
Băng Phách Hàn Sương Công không có phẩm cấp, nó tu luyện ra băng phách chi lực cũng có phân chia mạnh yếu, ví dụ như trước kia Sở Mộ dùng Băng Linh Đan làm phụ trợ, hắn tu luyện băng phách chi lực có uy lực lớn hơn Băng Linh Đan một ít mà thôi.
Nếu phục dụng Băng Cực Đan chắt lọc áp súc lực lượng trong đó, cô đọng thành băng phách chi lực mạnh hơn, uy năng còn mạnh hơn trước gấp bội.
Tuy băng phách chi lực không có tính công kích nhưng dùng để phụ trợ sẽ có hiệu quả không tệ, sau khi tăng lên vài lần sẽ càng cường đại hơn trước.
Luyện chế Băng Cực Đan, Sở Mộ cảm giác tinh thần ý niệm của mình có tăng lên nhưng không nhiều lắm.
Tám mươi vạn điểm cống hiến ngoại cung còn thừa lại đại bộ phận, qua một thời gian Sở Mộ tiến hành tu luyện lại đi đổi dược liệu, hắn tiếp tục luyện chế Băng Cực Đan
Điểm cống hiến ngoại cung có thể đổi bảo vật đại đa số không được tốt lắm, tối thiểu trong mắt Sở Mộ không được tốt lắm, chỉ có dược liệu mới làm hắn động tâm.