Đối thủ thứ hai mươi xuất hiện.
- Nếu như đúng theo phỏng đoán của ta, đối thủ này có lẽ đã nắm giữ lĩnh vực kiếm thuật. Bất quá không biết nắm giữ tới cấp độ gì mà thôi.
Sở Mộ rốt cuộc cũng có chút hứng thú, trong lòng xuất hiện lửa nóng.
Hắn ở trong kiếm điện của Thiên Long Kiếm Thánh, đã từng giao thủ một phen với Thiên Long Kiếm Thánh. Kiếm thuật đột phá tới cấp độ lĩnh vực, rồi sau đó tinh tu, vững chắc đặt chân lên tầng thứ nhất của lĩnh vực kiếm thuật. Tạo nghệ kiếm thuật đột nhiên tăng mạnh. Từ đó về sau, theo tu luyện, tìm hiểu, kiếm thuật của hắn không ngừng tinh thâm. Nhưng mà bởi vì thiếu đi đối thủ thực chiến, cho tới bây giờ Sở Mộ cũng không biết tạo nghệ kiếm thuật của mình rốt cuộc đang ở cấp độ nào.
Cổ Kiếm đạo, không ngừng gặp các dodoiso thủ, mỗi một đối thủ đều sử dụng kiếm thuật, hơn nữa càng đi sâu, tạo nghệ kiếm thuật của đối thủ càng cao thâm. Hơn nữa ở đây bị chém giết cũng không phải là tử vong. Hoàn toàn có thể buông tay buông chân, toàn lực chiến một trận.
Cơ hội như thế này hiếm có, Sở Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha.
Bước chân bỗng nhiên nhanh hơn, rút kiếm ra khỏi vỏ. Từng kiếm đánh ra, rút kiếm cũng là một loại công kích.
Kiếm như tia chớp xé rách không trung, thân thể đối thủ lóe lên, bằng tốc độ thân thể tránh đi một kiếm của Sở Mộ. Đồng thời còn đánh ra một kiếm phản kích, một cỗ lực lượng kỳ lạ quấn quanh bốn phía kiếm, ảnh hưởng tới không gian chung quanh. Khiến cho một kiếm đánh ra của Sở Mộ bị dẫn dắt.
- Lực lượng lĩnh vực kiếm thuật.
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, tay nhẹ nhàng chấn động. Quỹ tích kiếm đánh ra phát sinh biến hóa, theo phương hướng lực lượng lĩnh vực kiếm thuật đối phương dẫn dắt, tạo thành một đường vòng cung rất nhỏ, lập tức xẹt qua cổ đối thủ.
Nguy hiểm không thôi, cổ đối thủ bị một kiếm của Sở Mộ cắt đứt da, cũng không có bị thương nặng.
Nếu như một kiếm này còn có thể mang theo kiếm ý, kiếm nguyên, đủ để miểu sát đối thủ. Đáng tiếc chỉ là kiếm thuật thuần túy, lại không sử dụng lực lượng lĩnh vực kiếm thuật, không có cách nào tuyệt sát được đối thủ.
Phản ứng của đối thủ cực nhanh, khiến cho Sở Mộ có chút kinh ngạc. Kiếm, tay không ngừng chấn động. Mũi kiếm run rẩy, trong nháy mắt đánh ra từng đạo kiếm ảnh, không có cách nào phán đoán ra được mũi kiếm rốt cuộc sẽ rơi xuống ở vị trí nào.
Đối thủ không nhanh không chậm vung một kiếm ra, lực lượng lĩnh vực kiếm thuật lại lần nữa dẫn dắt kiếm của Sở Mộ, khiến cho mũi kiếm rời đi.
- Chết đi.
Sở Mộ quát nhẹ một tiếng, thân thể thuận thế nghiêng đi, truong lúc đối thủ lại một lần nữa tránh đi kiếm của hắn. Hắn bước về phía trước, kiếm xuyên qua cổ họng đối thủ, giết chết đối thủ.
Không có lập tức tiến lên, Sở Mộ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đang suy nghĩ lại tình cảnh chiến đấu vừa rồi.
- Kiếm thuật của đối thủ này quả thực đạt tới cảnh giới lĩnh vực. Nhưng mà chỉ là mới vào, còn không có đạt tới tầng kia. Lực lượng lĩnh vực mỏng manh, lực chưa đủ, không có cách nào tạo thành tổn thương với ta.
- Nếu ta vận dụng lực lượng lĩnh vực, có thể miểu sát được đối phương.
Cổ Kiếm đạo, lúc này chỉ còn lại một mình Sở Mộ.
Đất trống bên ngoài Cổ Kiếm đạo, có chín ngàn chín trăm chín mươi chín Kiếm Tôn hội tụ.
- Còn ai chưa đi ra vậy?
- Dường như còn có một người.
- Là ai? Kiếm thuật lợi hại như vậy sao? Không ngờ lại có thể trụ được tới bây giờ.
Sắc mặt Đào Phương có chút âm trầm, hắn từng khổ tu kiếm thuật, đồng thời còn từng đạt được kỳ ngộ về kiếm thuật. Bởi vậy một tay kiếm thuật cao thâm mạt trắc, không gì sánh nổi.
Sau khi kiếm thuật hắn thành công, luận kiếm thuật, còn không có Kiếm giả nào có thể ganh đua cao thấp với hắn. Cho dù là Kiếm giả bối phận cao hơn hắn, luận kiếm thuật cũng không có cách nào so với hắn được.
Lần này hắn mơ hồ được chụp cho cái mũ đệ nhất nhân kiếm thuật trẻ tuổi, sau khi đánh bại càng nhiều đối thủ, Đào Phương càng cảm thấy kiếm thuật của mình trong đám Kiếm Tôn này là đệ nhất nhân.
Tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, vốn Đào Phương cũng biết dùng thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm của mình rất khó có thể đạt được thứ tự tốt. Không ngờ Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội lại có ba cửa, mà cửa ải đầu tiên lại trùng hợp là kiếm thuật.
Cổ Kiếm đạo, kiếm thuật vinh quang vô song.
Theo Đào Phương thấy, đây là thứ trong lòng bàn tay hắn, hắn tin chắc rằng trong một vạn Kiếm Tôn, Kiếm giả có thực lực mạnh mẽ hơn hắn không ít. Nhưng mà Kiếm giả có trình độ kiếm thuật có thể so với hắn thì không có, chứ đừng nói là Kiếm giả xếp trên hắn.
Coi như là Kế Thành Ngọc, được công nhận là một trong Kiếm Tôn thập đại cường giả, chỉ cần dưới tình huống chỉ sử dụng kiếm thuật, đối phương cũng không phải là địch của hắn trong vòng mười kiếm.
Nhưng mà vượt quá dự đoán của Đào Phương là lại có người kiên trì được lâu hơn hắn trong Cổ Kiếm đao.
- Tên này rất có thể đứng nguyên tại chỗ không tiến lên, dùng cách này kéo dài thời gian.
Đào Phương thầm suy nghĩ, cảm thấy chỉ có loại khả năng này. Nếu không trong đám đồng lứa, không có khả năng có người trên phương diện kiếm thuật vượt qua hắn.
Còn một người chưa rời khỏi Cổ Kiếm đạo, đám Kiếm Tôn bên ngoài cũng chỉ có thể chờ đợi.
..
Trong Cổ Kiêm đạo mông lung, kiếm quang lập lòe, rét lạnh kinh người, giống như bên trong tràn ngập hàn khí tới từ cửu u, thâm uyên. Lạnh lẽo mà sắc bén, lợi hại vô song.
Song kiếm va chạm, lĩnh vực kiếm thuật đối kháng, vô thanh vô tức triệt tiêu. Mỗi một kiếm đều là hồn nhiên thiên thành, như là thiên mã hanfhh không, không thể nhìn ra quỹ tích, ẩn chứa đạo lý to lớn.
Không gian bốn phía chịu ảnh hưởng, bị dẫn dắt, chấn động, vặn vẹo.
Hai đạo thân ảnh trong thông đạo hẹp giao thoa, lại lập tức quya đầu, xuất kiếm.
Đây là đối thủ thứ hai mươi hai của Sở Mộ.
Đối thủ thứ hai mươi mốt có lĩnh vực kiếm thuật, mới vào tầng một, không phải là đối thủ của Sở Mộ, bị Sở Mộ chém giết.
Lĩnh vực kiếm thuật của đối thủ thứ hai mươi hai này đứng vững ở tầng một, gần tới tầng hai. Luận cấp độ, còn trên Sở Mộ, lực lượng lĩnh vực kiếm thuật so với Sở Mộ còn hùng hậu hơn một ít.
Nhưng mà Sở Mộ lại dựa vao ý thức của bản thân và kiếm thuật được diễn hóa từ Tê Liệt Áo nghĩa dung hợp vào trong kiếm thuật, đấu ngang tay với đối phương.
Kiếm của Sở Mộ vô cùng sắc bén, lạnh lẽo. Một một kiếm trừ kiếm quang lạnh lẽo ra dường như còn ẩn chứa một chút màu vàng.