Thân phận của Sở Mộ hiện tại có quá nhiều người nịnh nọt, Sở Mộ muốn đạt được một ít đan dược lại là chuyện đơn giản, những đan dược này vô dụng với hắn, vừa vặn cho Lâm Bích Nhược phục dụng luyện hóa, có Sở Mộ ở đây, Lâm Bích Nhược luyện hóa đan dược sẽ không gặp nguy hiểm.
Hôm nay Lâm Bích Nhược không còn là tiểu thị nữ Vạn Cổ thất trọng thiên sơ kỳ nữa, tu vi đã đạt tới Vạn Cổ bát trọng thiên đỉnh phong, là thiên tài trong thanh niên.
- Chuyện gì?
Sở Mộ vừa luyện kiếm vừa hỏi, từ khi có tôn xưng Vô Song Vương truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có người tới bái phỏng hắn.
Có thể nói tất cả mọi người đều hướng tới vương giả mới, hơn nữa còn là vương giả trẻ tuổi, tin tưởng tiền đồ vô lượng còn trên cả thất vương.
Nhưng đại bộ phận người sẽ không gặp được Sở Mộ, mà là Lâm Bích Nhược hoặc là Tàn Nguyệt Kiếm Thánh Bàn Nham Kiếm Thánh tiếp đãi, dù sao vương giả có thân phận địa vị của vương giả, không phải muốn gặp là có thể gặp, cũng không phải là Sở Mộ sĩ diện, mà là không muốn lãng phí thời gian.
- Hắn nói hắn vừa đạt được một loại lực lượng thiên địa tinh hoa.
Lâm Bích Nhược nói, với tư cách thị nữ ưu tú, nàng biết rõ Sở Mộ muốn cái gì, đương nhiên, Sở Mộ đã từng lộ ra suy nghĩ, hắn từng nói với mọi người hắn cần thiên địa tinh hoa.
Đáng tiếc trong lưu vong chi địa thiếu thốn thiên địa tinh hoa, đến nay vẫn chưa có ai cầm ra.
- Bảo hắn vào đi.
Sở Mộ dừng luyện kiếm và nói ra.
- Vâng công tử.
Lâm Bích Nhược lui xuống.
Rất nhanh, Lâm Bích Nhược lại dẫn hai người đi vào, một là trung niên, thân thể cao lớn cường tráng, có chút khí thế, nếu ở trước mặt của người khác nhất định là một đời bá chủ, lúc nhìn thấy Sở Mộ lại như con mèo nhỏ, bên cạnh hắn là tiểu hài tử chừng mười tuổi, ánh mắt thanh tịnh.
- Trang chủ Phách Kiếm Sơn Trang Ngụy Vô Kỵ và tiểu nhi Ngụy Vô Đạo bái kiến Vô Song Vương.
Người tới vừa nhìn thấy Sở Mộ liền khom người hành lễ.
- Không cần đa lễ, ngươi nói ngươi có thiên địa tinh hoa, không biết là loại nào?
Sở Mộ hỏi, thiên địa tinh hoa cũng không có trân quý, đối với Sở Mộ hiện tại lại là thứ trân quý.
- Bẩm Vô Song Vương, là sương hàn chi linh.
Ngụy Vô Kỵ vội vàng trả lời, trong tay hắn có hàn khí màu trắng xoay tròn tỏa ra hàn ý kinh người, không khi chung quanh đông cứng lại, ánh mắt Sở Mộ tỏa sáng.
- Trao đổi thế nào?
Sở Mộ hỏi.
- Hi vọng tiểu nhi Ngụy Vô Đạo có thể bái nhập môn hạ Vô Song Vương học kiếm.
Ngụy Vô Kỵ nói, tiểu hài tử kia dùng ánh mắt chờ mong nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn Ngụy Vô Đạo, đáy mắt tỏa ra hào quang, âm thầm gật gật đầu, tiểu hài tử này rất có linh tính, có lẽ sẽ là hạt giống tốt, có một ít lời phải nói rõ ràng.
- Ta sẽ thu hắn làm đồ đệ và dạy hắn học kiếm, nhưng thời gian chỉ hơn hai năm.
Sở Mộ nói, bởi vì hơn hai năm sau là thời hạn ba mươi năm, khi đó hắn sẽ rời khỏi lưu vong chi địa quay về thế giới Thâm Lam.
- Sư phó tại thượng, xin nhận đồ nhi ba bái.
Ngụy Vô Đạo thập phần cơ linh, lập tức đi lên ba bước, hắn quỳ xuống trước mặt Sở Mộ và dập đầu ba cái, mỗi một dập đầu đều phát ra tiếng vang có lực.
- Vô Song Vương, tiểu nhi xin nhờ ngài.
Ngụy Vô Kỵ cảm khái, hắn dâng sương hàn chi linh lên.
Sở Mộ cũng không chút khách khí, trực tiếp thu sương hàn chi linh và nhìn sang Ngụy Vô Đạo:
- Đứng lên đi, tính toán, ngươi là nhị đệ tử của ta, có lẽ ngươi vĩnh viễn không có cơ hội gặp được đại sư huynh.
Nói xong, ngữ khí có vài phần cảm khái, nghĩ đến đại lục Cổ Kiếm.
Rất nhanh Ngụy Vô Đạo trở thành đệ tử Sở Mộ được truyền ra, Sở Mộ cũng có ý định tiến hành lễ bái sư và mời thất vương tham gia.
Rất nhiều người đều hâm mộ Ngụy Vô Đạo, cũng biết Ngụy Vô Đạo làm thế nào trở thành đệ tử Vô Song Vương, cho nên nhiều người càng nóng lòng tìm kiếm thiên địa tinh hoa.
Thời gian cực nhanh, hơn hai năm qua đi, thời gian ba mươi năm đã tới, Sở Mộ bàn giao một phen và khởi hành, hắn rời khỏi thành Đồ Huyết, phải rời khỏi lưu vong chi địa, chỉ lưu lại một truyền thuyết.
Ở khu vực biên giới Lưu Phóng chi địa, phía xa xa là một mảnh màu xám nồng đậm, đó chính là Hôi vụ chi cảnh tiếng tăm lừng lẫy.
- Chư vị tiền bối, tới đây thôi.
Sở Mộ quay người nhìn về phía sau, không nhanh không chậm nói.
- Vô Song vương, ngươi muốn đi thật sao?
Bốn phía, từng đạo thân ảnh hiện ra, đúng là Thất vương.
- Hai mươi chín năm trước ta bị rất nhiều cường giả đuổi giết, trong đó có không ít tuyệt thế cường giả. Dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể tiến vào Lưu Phóng chi địa tìm kiếm cơ duyên để tăng thực lực lên. Hiện tại ta đã có thực lực Tuyệt thế cường giả, là thời điểm nên trở về, kết thúc ân oán.
Sở Mộ dùng ngữ khí bình tĩnh nói, kỳ thực trừ kết thúc ân oán ra còn có chuyện khác, đó là thu thập mười tám khỏa Thâm Lam thần châu, tìm được nơi ở của Thế giới chi linh, được tán thành.
Trước kia hẳn có tâm mà không có lực, nhưng hiện tại đã có đủ thực lực sơ bộ.
Tại thời đại Thánh Hoàng không xuất, tuyệt thế cường giả mới là lực lượng đỉnh tiêm.
- Đnág tiếc, ở chỗ này mới xuất hiện vương thứ tám, hiện tại lại rời đi.
Thất vương tiếc hận không thôi, bọn hắn không có cưỡng cầu Sở Mộ ở lại, bởi vì làm như vậy không có một chút ý nghĩa nào mà còn rước lấy địch ý của Sở Mộ.
- Kỳ thực nếu như có thể ta cũng muốn đi Thâm Lam thế giới nhìn xem. Đáng tiếc ta không có cách nào rời đi được.
Điểm này cũng là một loại tiếc nuối.
- Vô Song vương, ngày sau nếu như ở Thâm Lam thế giới không có điểm nào dừng chân thì ngươi có thể lại tới đây nữa.
Đồ Huyết vương nói.
- Nếu như có cơ hội, ta sẽ lại tới luận bàn kiếm đạo với chư vị tiền bối.
Sở Mộ mỉm cười nói. Lần này trở về Thâm Lam thế giới chỉ có thể thành chứ không được bại, thua thì phải giao ra tính mạng của mình.
Thất vương gật đầu, không có nói gì mà quay người rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại có một mình Sở Mộ đứng ở bên ngoài Hôi vụ chi cảnh chờ đợi. Hắn đang chờ đợi ba người Cổ Loạn Không, Dương Chiến Thiên và Luyện Hồng Vân.