- Một đám người không thể leo lên Thăng Long đài đúng là không đánh lại Sở huynh, các vị tộc lão không cần quan tâm.
Long Tôn là thái tử của Chân Long hoàng triều, thiên tài số một Chân Long hoàng triều từ xưa đến nay, có địa vị rất cao, lời gã nói đủ nặng ký.
Long Tôn nhìn hướng Sở Mộ, đôi mắt bá đạo lóa tia sáng như điện:
- Sở huynh, không ngờ từ biệt trên Tạo Hóa thiên thai lại gặp nhau tại đây. Khi đó Sở huynh khiến ta khuất ở hạng hai, lần này ta sẽ dùng kiếm nói cho huynh biết ai mới là đệ nhất!
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Tùy thời chờ.
Những người khác xoe tròn mắt, không ngờ Kiếm Vương nhị tinh chẳng nghe tên tuổi lại quen Long Tôn thái tử của họ. Nghe lời Long Tôn thái tử nói dường như lúc trước họ có phân ra cao thấp.
Trong phút chốc nhiều người có hứng thú với Sở Mộ.
- Tạo Hóa thiên thai... Ta nhớ ra rồi! Tạo Hóa thiên thai ở Tây Hổ đại vực, mấy năm trước Long Tôn thái tử của chúng ta chưa đột phá Tạo Hóa cảnh từng đi Tây Hổ đại vực!
- Thì ra là vậy, xem ra lúc đó Long Tôn thái tử của chúng ta xếp hạng hai trên Tạo Hóa thiên thai, hạng nhất là Kiếm Vương nhị tinh kia.
- Chuyện ngày xưa là xưa, bây giờ là bây giờ, cảnh giới tu vi càng tăng thì huyết mạch chân long sẽ ngày càng lớn mạnh, huống chi tu vi của Long Tôn thái tử là Tạo Hóa tam trọng thiên, cao hơn đối phương một trọng thiên. Hai người ai mạnh ai yếu nhìn liền biết.
Sở Mộ cảm giác Chân Long đế vương nhìn mình chằm chằm, gây áp lực lớn cho hắn. Ánh mắt kia sắc bén sâu thẳm như muốn nhìn thấu Sở Mộ.
Hết cách, năm xưa Long Tôn từ Tây Hổ đại vực quay về đã kể chuyện xảy ra ở Tạo Hóa thiên thai cho Chân Long đế vương nghe. Chân Long đế vương có ấn tượng với cái tên Sở Mộ, có chút tò mò, giờ thấy người thật nên muốn nhìn xem là loại thiên tài gì mà khiến nhi tử gã tự hào phải khuất mình.
Nhưng Chân Long đế vương không nhìn ra được gì.
Chân Long đế vương nói:
- Tiếp tục Thăng Long hội đi.
Chân Long đế vương đã mở miệng, những Kiếm Vương cấp thấp la ó không phục chẳng dám hó hé nữa, xám xịt rời khỏi, làm khán giả.
Ba lão nhân chủ trì ba Thăng Long đài.
Lão nhân nói:
- Các vị dự thi, xin các người rời khỏi Thăng Long đài trước chờ so tài.
Đám người Sở Mộ rời khỏi Thăng Long đài, phong cấm trong suốt dâng lên bao phủ Thăng Long đài. Phong cấm ở Thăng Long đài cấp thấp có thể ngăn cản Kiếm Vương trung giai công kích, phong cấm của Thăng Long đài trung giai ngăn được Kiếm Vương cao giai công kích. Phong cấm của Thăng Long đài cao giai thì ngăn được Kiếm Giả Niết Bàn cảnh công kích.
Kiếm Vương cấp thấp gồm ba trăm sáu mươi ba người, danh sách nằm trong tay lão nhân lơ lửng trên trời. lão nhân nhanh chóng lật xem, sắp xếp đối thủ.
Kiếm Vương mặt búp bê đứng bên cạnh Sở Mộ, nói:
- Vị đại ca này, ta tên là Phó Siêu Trần, đại ca xưng hô thế nào?
Sở Mộ trả lời:
- Sở Mộ.
Sở Mộ cảm nhận trên người Phó Siêu Trần có hơi thở kỳ lạ.
- Ta gọi ca là Sở đại ca đi.
Bộ dạng Phó Siêu Trần như ngây thơ không hiểu mùi đời, nhưng Sở Mộ không xem thường y. Kiếm Vương nhị tinh mà nổi bật trong một đám Kiếm Vương cấp thấp thì rất đáng để chú trọng.
Thoạt trông Phó Siêu Trần còn rất trẻ, Sở Mộ phỏng chừng tuổi của y không hơn bốn mươi.
Kiếm Vương nhị tinh gần bốn mươi tuổi, thiên phú tu luyện như vậy kinh người biết bao, chưa từng nghe nói.
Như Long Tôn có thiên phú xuất sắc lkắm rồi nhưng gã hơn năm mươi tuổi mới thành Kiếm Vương.
Thật ra Sở Mộ rất tò mò về Phó Siêu Trần, tò mò lai lịch của y.
Phó Siêu Trần khen thật lòng:
- Tu vi của Sở đại ca mới chỉ là Tạo Hóa nhị trọng thiên sơ kỳ mà lực công kích kiếm thuật lợi hại hơn Kiếm Vương tam tinh khác, rất ghê gớm.
Sở Mộ nói thật:
- Ngươi càng ghê gớm hơn.
- Không, ta không giống Sở đại ca.
Phó Siêu Trần lắc đầu nói:
- Nếu Sở đại ca có xuất thân giống như ta thì chắc chắn càng lợi hại nữa.
Sở Mộ cười cười, hắn không hỏi xuất thân của Phó Siêu Trần, y cũng không định kể.
Lúc này lão nhân tuyên bố các quy tắc như không được sử dụng bí pháp, sau đó đọc hai cái tên. Hai Kiếm Vương cấp thấp bay lên Thăng Long đài, bọn họ làm đối thủ chuẩn bị quyết đấu phân cao thấp. Người thắng tiếp tục tham gia Thăng Long hội, người thua thì bị đào thải làm khán giả.
Chiến đấu bắt đầu, hai bên đều là Kiếm Vương tam tinh, hơn nữa không phải Kiếm Vương tam tinh tầm thường, vừa rút kiếm đòn công kích đã cực kỳ sắc bén. Dù là tạo nghệ kiếm thuật hay uy năng kiếm kỹ đều ghê gớm, trong phút chốc khó phân cao thấp.
Phó Siêu Trần nhìn một lúc rồi chỉ vào một Kiếm Vương tam tinh:
- Ta cảm thấy người kia sẽ thắng, Sở đại ca thì sao?
Sở Mộ gật đầu đồng ý phán đoán của y:
- Ừm!
Cơ thể phán đoán ai thắng cuối cùng trong thời gian ngắn ngủi, ánh mắt của Phó Siêu Trần sắc bén làm Sở Mộ ngạc nhiên.
Thiên phú tu luyện, uy lực kiếm thuật, ánh mắt, Phó Siêu Trần đều phô bày ra. Thắng Kiếm Vương tam tinh thì chắc có uy lực kiếm kỹ không nhỏ, nhưng cuối cùng thế nào còn phải xem Phó Siêu Trần chiến đấu.
Thắng thua đã phân ra, quả nhiên bên thắng là Kiếm Vương tam tinh được Phó Siêu Trần chỉ.
Tiếp theo là mấy trận so tài, nhìn một lúc Phó Siêu Trần đều chỉ ra ai sẽ thắng, giống y như Sở Mộ nghĩ. Kết quả là một vài Kiếm Vương tam tinh đứng bên cạnh nhìn kỹ Phó Siêu Trần.
Trận thứ sáu Phó Siêu Trần bị kêu tên, đến lượt y lên sân.
Phó Siêu Trần cười tươi đáp xuống Thăng Long đài.
Đối thủ của Phó Siêu Trần là nam nhân cao to vạm vỡ, mặt thô kệch, nhe răng cười với Phó Siêu Trần:
- Nhãi ranh, ngươi ngoan ngoãn nhận thua đi, nếu bị thương đổ máu sẽ xấu.
Hết cách, khuôn mặt búp bê của Phó Siêu Trần trông chưa đến hai mươi tuổi, bị gọi là nhãi ranh cũng không lạ.
Phó Siêu Trần có vẻ để bụng người khác gọi mình là gì, hết cười, nhăn mày bực bội.
Phó Siêu Trần không đợi nghe đối phương nói gì thêm, kiếm bén ra khỏi vỏ, kiếm quang màu vàng sắc bén đến tột cùng, trong khoảnh khắc vượt qua tốc độ con mắt bắt giữ. Kiếm quang rạch không gian Thăng Long đài chớp mắt bay xa mấy chục thước.
Mắt Kiếm Vương tam tinh chỉ thấy một vệt sáng vàng sắc bén từ xa đến gần, tràn ngập trong con ngươi, thế giới trước mắt dường như biến mất chỉ còn lại kiếm quang màu vàng nhanh chóng biến to, khiến gã có cảm giác không né tránh được. Mũi nhọn đáng sợ ập đến, Kiếm Vương tam tinh da đầu tê dại.
Khó thể tưởng tượng một Kiếm Vương nhị tinh bình thường rút kiếm mà gây ra cảm giác như vậy cho gã.