Thâm Lam thế giới, hắn không thể nào mở ra cho Nhân tộc Cổ Thần giới tiến vào. Mà xóa bỏ thiên tài các tộc tiến vào trong, lại hủy diệt hạm đội các tộc chính là một việc cuối cùng hắn làm cho Nhân tộc Cổ Thần giới. Dưới tình huống như vậy, nếu như Nhân tộc Cổ Thần giới vẫn không thể nào quật khởi được, như vậy chỉ có thể nói bọn họ quá phế vật. Như vậy cho dù có đạt được Thâm Lam thế giới thì cũng chỉ là một hồi tai nạn mà thôi.
Nói cho cùng giữa Sở Mộ và Nhân tộc Cổ thần giới chỉ coi như có ân bồi dưỡng, hôm nay hắn đã hoàn lại.
Dù sao Cổ Kiếm đại lục là Cổ Kiếm đại lục, thế giới Thái cổ là thế giới Thái cổ, mà Cổ Thần giới là Cổ Thần giới. Giữa ba nơi có lẽ có liên quan với nhau, nhưng không thể nào nhập làm một được.
Đợi cho hạm đội Nhân tộc biến mất trướca ắt, phân thân của Sở Mộ mới khẽ động, hóa thành một đám quang mang màu lam, dung nhập vào trong hư không Thâm Lam thế giới, nhanh chóng tiến về phía trước.
Tốc độ của hắn cực nhanh, phương hướng lựa chọn cũng khác với hạm đội Nhân tộc. Bởi vì Sở Mộ biết rõ trên hạm đội Nhân tộc có một Đại đế tọa trấn, nếu như hắn tới gần rất dễ bị phát hiện ra.
Tốc độ của Sở Mộ càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt bộc phát, siêu việt tốc độ ánh sáng. Phía trước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu xanh đậm, một mặt khác của vòng xoáy có thể mơ hồ nhìn thấy một đại lục.
Đây là vòng xoáy thời không.
Không chút do dự, phân thân của Sở Mộ trực tiếp chui vào trong vòng xoáy. Chợt, vòng xoáy thời không dần dần co rút lại, nhưng mà tốc độ co rút cũng không nhanh, bởi vì có lực luợng Sở Mộ đang đối kháng.
- Đại khái có thể duy trì một ngày nữa a.
Quay đầu lại nhìn vòng xoáy, Sở Mộ đã không còn bao nhiêu lực lượng, hắn nhanh chóng bay xuống phía dưới. Cảnh sắc của cả đại lục đều hiện lên trong mắt hắn, quan sát rõ ràng.
Nguyên khí thiên địa mỏng manh tới mức không thể nào tưởng tượng được, nơi này chính là khởi điểm Sở Mộ bước vào con đường kiếm đạo - Cổ Kiếm đại lục.
Dùng tầm mắt hiện tại của Sở Mộ mà nói, Cổ Kiếm đại lục quả thực là một nơi vô cùng cằn cỗi, loại địa phương này không chỉ cằn cỗi về điều kiện sinh hoạt mà còn cả hoàn cảnh tu luyện nữa.
Không có biện pháp, từ Cổ Kiếm đại lục cất bước, tiến vào thế giới Thái cổ, nguyên khí thiên địa so với Cổ Kiếm đại lục nồng đậm hơn rất nhiều. Rồi sau đó lại tiến vào Cổ Thần giới, nguyên khí thiên địa tiến thêm một bước, về sau Sở Mộ lại tiến vào Thâm Lam thế giới, cho dù đại đạo suy yêu,s nhưng mà trình độ nồng đậm của nguyên khí thiên địa còn hơn Cổ Thần giới một chút.
Hiện tại đứng trên độ cao nhất định, Sở Mộ nhìn ra được, Cổ Kiếm đại lục không chỉ là nguyên khí thiên địa thiếu thốn, ngay cả thiên đạo cũng không đủ hoàn thiện. Bởi vậy tu vi cao nhất chỉ có thể đạt tới Niết Bàn cảnh. Mà tu vi cao nhất ở thế giới Thái cổ chỉ có thể đạt tới Vạn Cổ cảnh, về phần Cổ Thần giới là Đại Đế cảnh.
Liếc mắt, thu hết tất cả mọi thứ trên Cổ Kiếm đại lục vào trong mắt, thân thể Sở Mộ nhanh chóng rơi xuống, Cổ Kiếm đại lục nhanh chóng trở nên to lớn trước mắt hắn.
Một kích động ở sâu trong lòng hắn hiên lên, bất kể nói như thế nào nơi này thủy chung vẫn là khởi điểm khi hắn bước vào con đường kiếm đạo. Ở đây còn có song thân và huynh đệ kiếp này của hắn, có thân nhân, còn có đệ tử đầu tiên.
Cổ Kiếm đại lục là khởi điểm, cũng là nơi Sở Mộ nhớ lâu nhất. thế giới Thái cổ và Cổ Thần giới chỉ là một loại quá độ, Thâm Lam thế giới thì như là một giới hạn, ít nhất là giới hạn trước mắt của hắn.
Lần này Sở Mộ trở lại Cổ Kiếm đại lục là xuất phát từ một loại dự cảm trong lòng. Có lẽ lần này không trở lại, về sau sẽ không có cơ hội trở lại nữa. Có một điểm nữa là, hắn rời khỏi đã lâu, lại có năng lực, cũng nên trở lại nhìn gia tộc của mình một chút.
Ở trong mắt hắn, gia tộc ở Cổ Kiếm đại lục này chỉ như con sâu cái kiến, thậm chí còn không bằng con sâu cái kiến. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia lo lắng, bởi vì trong gia tộc này có song thân kiếp này của hắn.
Lúc Sở Mộ còn trẻ, Khai Dương thành tổng cộng có ba đại gia tộc. Đương nhiên Sở Mộ quật khởi, Khai Dương Thành đã biến thành nơi Sở gia độc đại. Rồi sau đó được Vương triều phong thưởng, đem một mảnh lớn thổ địa trong Khai Dương thành phân đất, phong hầu cho Sở gia.
Trước khi Sở Mộ rời đi cũng cấp cho Sở gia không ít công pháp và tài nguyên tu luyện. Hơn nữa còn huấn luyện một đám kiếm vệ cho Sở gia, bảo hộ an nguy của Sở gia. Như vậy Sở gia cũng có thể chậm rãi phát triển lớn mạnh.
Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên không trung Sở gia to lớn, thu hết toàn bộ Sở gia vào trong mắt. Ở bên trong Sở iga có một pho tượng cao khoảng chừng ba trượng, đứng sừng sững, đây rõ ràng là bộ dáng của Sở Mộ hơn trăm năm trước. Chỉ có điều dùng ánh mắt của Sở Mộ xem ra, pho tượng kia vừa khô cứng lại không đủ tinh xảo, đây cũng là bởi vì Sở Mộ có tầm mắt cực cao.
Cho dù hiện tại hắn đã có thực lực khủng bố, một kiếm đủ để chém nát Cổ Kiếm đại lục, nhưng mà càng gần cố hương càng e sợ, huống chi là đang ở ngay trên Sở gia.
Hơn một trăm năm đối với phàm nhân mà nói, đủ để khiến cho một người sinh ra và chết đi, thậm chí còn dư xài.
Hơn một trăm năm, kinh nghiệm của Sở Mộ rất nhiều, nhiều tới mức vượt qua tưởng tượng của hắn. Lần này trở lại, khiến cho hắn có cảm giác như là cách một thế hệ vậy.
Kích động, mong chờ, thậm chí còn có một tia mờ mịt.
Điều khiến cho hắn cảm thấy vui mừng đó là gia gia còn sống, phụ mẫu song thân cũng còn sống.
Tính ra gia gia Sở Đương Hùng, người được xưng là Hổ nhân của Sở gia hiện tại đã hơn hai trăm tuổi. Hai trăm tuổi, đối với con đường tính mạng của Sở Mộ mà nói, không coi vào đâu. Hắn đã từng gặp vô số người, rất nhiều người tuổi tác đều hơn ngàn.