- Duy Ngã kiếm đạo, có chút thú vị, nhưng quá yếu.
Sở Mộ mỉm cười, Vô Hồi kiếm chém ra. Đánh tan kiếm quang của Vương Đạo. Dư thế không mất, kiếm quang gần tới mức tìm hiểu được Bất Diệt kiếm ý, lĩnh ngộ được một tia ảo diệu của Bất Diệt kiếm ý, khiến cho kiếm ý của hắn sau khi ly thể có thể tồn tại thời gian dài hơn. Mặc dù chỉ tìm hiểu được một tia ảo diệu, nhưng mà cũng khiến cho uy lực của kiếm quang giữ được lâu hơn.
Không có cách nào đối kháng, Vương Đạo trực tiếp bị đánh trúng, phun máu, bay ngực ra, rơi xuống đài cao.
Hai chi tiểu đội của Đồ Yêu chiến đội có thể nói là toàn quân thua.
- Quá mạnh mẽ.
Cả đám người xem trợn mắt há hốc mồm, Sở Mộ mạnh như vậy, phải làm thế nào mới có thể đối phó dược đây?
Đám người Vương đạo cùng với những người khác trong Đồ Yêu chiến đội trợn mắt há hốc mồm. Quá mạnh mẽ, một kiếm quét ngang bọn hắn, làm sao có thể cướp cờ được đây?
Một chỗ khác, trận đấu giữa hai chi tiểu đội của Đồ Yêu chiến đội và Chấn Thiên chiến đội cũng dần dần phân cao thấp.
Thiên Cực kiếm trận có nguồn gốc từ Thiên Cực kiếm thuật, có thể nói là nhất mạch tương thừa. Dùng Thiên Cực kiếm thuật thi triển Thiên Cực kiếm trận, uy năng càng thêm mạnh mẽ. Đồng thời trong lúc chiến đấu, mọi ngươi càng hiểu rõ, nắm giữ Thiên Cực kiếm trận sâu hơn. Dần dần chiếm thế thượng phong.
Cuối cùng Thiên Cực kiếm trận đánh tan kiếm trận của đối phương, thành công lấy được cờ xí, chiến thắng.
- Thực sự là một môn kiếm trận tinh diệu.
- Quả thực là vậy. Bất quá môn kiếm trận này ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.
- Kiếm trận này dường như nhất mạch tương thừa với kiếm thuật mà bọn họ tu luyện.
Ba vị tổng giáo tập âm thầm nói chuyện với nhau. Dùng tầm mắt của bọn hắn, đương nhiên có thể thấy được Thiên Cực kiếm trận bất phàm.
Trận chiến thứ hai chấm dứt, Chấn Thiên chiến đội chiến thắng, cũng sắp tiến tới trận thứ ba.
Đêm đó Trảm Ma chiến đội thương nghị, điều chỉnh. Mà Sở Mộ cũng chỉ ra chỗ chưa đủ của mọi người, nắm chặt thời gian cố gắng thay đổi.
Trận thứ ba, Chấn Thiên chiến đội đấu với Trảm Ma chiến đội.
Lúc người Trảm Ma chiến đội xuất động, cả đám người xem ngơ ngẩn.
Tổng đội trưởng Hải Vô Nhai, hai phó tổng đội trưởng, sáu trưởng lão, ngoài ra còn có ba mươi Kiếm giả Thần Ngưng cảnh. Có thể nói đây là lực lượng cường đại nhất của Trảm ma chiến đội. Những đội viên còn lại chỉ có tu vi Nguyên cực cảnh, chiến đấu cấp độ Thần Ngưng cảnh bọn hắn không nhúng tay vào được.
Mọi người không biết nên nói gì cho phải. Cách làm của Trảm ma chiến đội dường như có chút...
Bất quá đây là chiến đấu, lại không có quy định nhân số. Bởi vậy cũng không có ai dị nghị. Quan trọng nhất là Chấn Thiên chiến đội đối với chuyện này dường như cũng không quan tâm.
Địa hình lựa chọn trận này là sa mạc, giống như máu nhuộm trời chiều, gió thu đìu hiu, thiên địa bi tráng.
Chiến đấu bắt đầu, nhân mã của Trảm ma chiến đội hành động.
Tổng đội trưởng Hải Vô Nhai cùng với hai phó tổng đội trưởng không nhúc nhích ở lại đài cao. Ngoài ra, sáu trưởng lão thì mỗi người suất lĩnh năm Kiếm giả Thần Ngưng cảnh rơi xuống đài cao, chia ra làm sáu đường, đi về phía chỗ đài cao Sở Mộ đang đứng.
Sáu tiểu đội, có thể tạo thành sáu kiếm trận. Mà Hải Vô Nhai và hai phó tổng đội trưởng thực lực mạnh hơn, lưu lại đài cao, trấn thủ cờ xí.
- Hải Vô Nhai tự mình ở lại sao?
Mọi người liên tục cả kinh. Thực lực Hải Vô Nhai cường đại là chuyện không thể nghi ngờ. Cho dù hắn ta từng thua dưới kiếm của Sở Mộ cũng là bởi vì Sở Mộ quá mạnh mẽ.
Người Chấn Thiên chiến đội dưới tình huống Sở Mộ không ra tay, có thể cướp lấy cờ xí dưới kiếm của Hải Vô Nhai sao?
Không có ai biết, chỉ có tiếp tục xem tiếp.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt, đứng bên cạnh cờ xí màu xanh của Chấn Thiên chiến đội, đón gió chính diện thổi tới. Quan sát ánh trời chiều trong sa mạc.
- Sở Mộ không tới, các ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hai mắt Hải Vô Nhai như có điện mang, đảo qua mọi người rồi nói.
Trả lời hắn là Thiên Cực kiếm trận, chín người liên thủ tạo thành Thiên Cực kiếm trận.
Hai phó tổng đội trưởng không có động thủ, chỉ lẳng lặng đứng cạnh cờ xí, để một mình Hải Vô Nhai đối kháng với Thiên Cực kiếm trận, đây là mệnh lệnh của Hải Vô NHai. Kỳ thực bản chất của người này là một kẻ tự phụ.
Ở bên kia, sáu tiểu đội của Trảm ma chiến đội cũng liên tục xông lên đài cao của Chấn Thiên chiến đội, phân bố ở sáu phía, bao vây Sở Mộ và cờ xí vào giữa.
- Không ngờ lại là trận trong trận.
Liếc mắt một cái Sở Mộ đã nhìn ra ảo diệu bên trong.
Sáu trưởng lão ucra Trảm ma chiến đội phân biệt suất lĩnh năm Kiếm giả Thần Ngưng cảnh, tạo thành một môn kiếm trận. Sau đó sáu kiếm trận lại một lần nữa tổ hợp tạo thành một kiếm trận lớn hơn.
Uy lực càng cường đại hơn, biến hóa thêm...
Môn kiếm trận này vận chuyển, sáu kiếm trận nhỏ bên trong cũng vận chuyển. Kiếm quang bay lượn, kiếm ảnh vờn quanh bốn phương tám hướng, không chỗ nào không có.
Đủ loại lực lượng áo nghĩa phóng thích, hỗ trợ lẫn nhau, kiếm ý dâng trào, kinh thiên động địa, giống như muốn phá vỡ mây xanh, khiến cho khuôn mặt Sở Mộ khẽ động.
- có lẽ ta nên nghiên cứu ảo diệu trận trong trận này, bổ sung vào Thiên Cực kiếm trận.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn không có lập tức xuất kiếm đánh tan trận trong trận của Trảm ma chiến đội mà quần nhau với đối phương.
Một màn này rơi vào trong mắt người khác, là Sở Mộ không có cách nào nhẹ nhõm một kiếm phá trận như trước nữa.
Chỉ có ba vị tổng giáo tập mới có thể nhìn thấy rõ, không phải là Sở Mộ không thể một kiếm phá vỡ kiếm trận, mà dường như đang lĩnh ngộ ảo diệu của trận trong trận.
- Quả nhiên là kỳ tài a.
- Yêu nghiệt.
Đám tổng giáo tập liên tục thở dài, khuôn mặt Lăng Vân tổng giáo tập thì tràn ngập tự hào.
Bên này, Sở Mộ đối kháng trận trong trận. bên kia Hải Vô nhai đối kháng với Thiên Cực kiếm trận. Vừa mới tiếp xúc, Hải Vô Nhai đã kinh ngạc, hắn biết rõ kiếm trận của Chấn Thiên chiến đội bất phàm. Nhưng mà lúc tự mình cảm nhận hắn mới nhận thức được chỗ bất phàm bên trong.
Mặc dù dùng thực lực cường đại của hắn, dưới tình huống không sử dụng Thương Hải kiếm đạo đối kháng, cũng rất khó giải quyết.
Cuối cùng, Hải Vô Nhai chỉ có thể bất đắc dĩ sử dụng Thương Hải kiếm đạo. Sau lưng của hắn hiển hiện một mảnh biển rộng, bành trướng, gầm thét, vô cùng mênh mông.