Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cho tới Thất trưởng lão, không ai mở miệng nói chuyện. Chứng tỏ bọn hắn không đặt đám người Sở Mộ vào trong mắt. Sau khi bát trưởng lão mở miệng, thập nhị trưởng lão, thập ngũ trưởng lão và thập thất trưởng lão lại đem ba người còn lại thu làm đệ tử ký danh. Tạm thời ở lại nội cung tu luyện.
Cuối cùng chỉ còn có một mình Sở Mộ đứng đó.
Không có một ai muốn thu Sở Mộ làm đệ tử, bởi vì vừa rồi lúc Nhâm Độc Hành tiến vào đã nói rõ tình huống của Sở Mộ cho các trưởng lão biết rõ.
Nhâm Độc Hành cũng không rõ lắm đó là cái gì. Chỉ nói đặc thù ra một lần, trong đầu Tam cung chủ và các vị trưởng lão lập tức hiện lên một loại thủ thuật tà ác: Minh Thần huyết chú.
Vừa rồi bọn hắn nhìn trộm Sở Mộ, quả thực cũng cảm nhận được trong thế giới tinh thần của Sở Mộ có khí tức của Phong Thần huyết chú. Đây quả thực là Phong Thần huyết chú không thể nghi ngờ. Chỉ có bọn hắn điều tra không sâu, cũng không kỹ càng. Bởi vậy cho nên không biết Phông Thần huyết chú của Sở Mộ là không hoàn chỉnh. Phong thần huyết chú trên kiếm ý, trong vòng một năm có thể tiêu trừ.
Với tư cách là cao tầng của Thiên Hoang địa cung, cung chủ và các trưởng lão Chân cung, bọn hắn đối với Phong Thần huyết chú cũng có chút hiểu biết. Biết rõ chỗ đáng sợ của nó. Trúng Phong thần huyết chú tương đương bị phế. Bọn hắn cũng không có cách nào phá giải. Coi như là Đại cung chủ khiến cho bọn hắn giật mình kia cũng không thể làm gì được.
Cho nên mới không có ai mở miệng thu Sở Mộ làm đệ tử.
- Các vị trưởng lão, còn có một người thừa kế Thiên Hoang kiếm lệnh, trong các vị ai muốn thu làm đệ tử đây?
Tam cung chủ lên tiếng, giống như muốn xác nhận việc này.
Mười tám vị trưởng lão, không ai có phản ứng.
Trong đại điện lập tức một mảnh im ắng, trừ Nhậm Độc Hành và nữ Kiếm giả ra, ánh mắt những người khác khi nhìn về phía Sở Mộ có chút hả hê. Nữ Kiếm giả thì có chút kinh ngạc, khó hiểu. Ánh mắt Nhâm Độc Hành thì có chút tiếc hận. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy Sở Mộ kỳ lạ. Nhưng mà hắn không có cách nào làm ảnh hưởng tới quyết định của các trưởng lão. Coi như Nhị trưởng lão là sư tôn của hắn cũng giống vậy.
- Đã không ai nguyện ý thu một đệ tử, vậy ngươi tạm thời ở lại bên ngoài, làm đệ tử ngoại cung đi. Tranh thủ tu luyện, mau chóng đề thăng làm đệ tử nội cung.
Tam cung chủ nói.
- Vâng.
Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có bất kỳ thất lạc nào. Hắn hạ kiếm lễ với tam cung chủ rồi lạnh nhạt trả lời.
Có được trưởng lão thu làm đệ tử hay không hắn không để ý một chút nào. Thậm chí Sở Mộ còn không muốn bái sư. Về phần trở thành đệ tử ngoại cung, mà không phải là đệ tử nội cung, hắn cũng không quá để ý. Kiếm giả là tranh giành với ông trời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân và kiếm trong tay. Tất cả những thứ khác đều là ngoại vật, có thể mượn được thì mượn, không mượn được cũng không sao.
Đương nhiên nếu như trực tiếp trở thành đệ tử nội cung, chỗ tốt lớn hơn. Nhưng mà Sở Mộ sẽ không đi cầu khẩn, huống chi làm như vậy cũng không có hiệu quả gì.
- Được rồi, các ngươi đi xuống đi.
Tam cung chủ nói, thân thể bị mây mù lấn át, biến mất không thấy gì nữa.
Bốn người Nhâm Độc Hành rời khỏi đại điện, năm người Sở Mộ cũng lục tục đi ra khỏi đại điện. Cửa đại điện tự động đóng lại, Sở Mộ mới phát hiện ra, trên cửa đại điện có điêu khắc một đầu cự thú. Có chút quen mắt, hắn nghĩ lại một chút, mới nhớ tới. Năm đó khi còn ở Cổ Kiếm đại lục, hắn từng gặp qua nhiều loại Man Hoan cự thú, trong đó có một đầu có chút giống như bức điêu khắc này.
- Sở Mộ, ta mang ngươi đi ngoại cung.
Nhâm Độc Hành nói rồi mang theo Sở Mộ rời đi.
- Sở Mộ... Hắn quả nhiên là Sở Mộ...
Vị Kiếm giả được Bát trưởng lão thu làm đệ tử ký danh kia toàn thân chấn động, tiếp đó kích động nói.
Sở Mộ nhận được một khối kiếm lệnh đệ tử ngoại cung, đây là biểu tượng thân phận của hắn. Cũng là thứ đồ vật không thể thiếu trên người đệ tử ngoại cung Thiên Hoang địa cung. Trong kiếm lệnh có tên tuổi hắn, còn có Thiên Hoang điểm, là thứ cùng loại với điểm cống hiến hay tích lũy săn bắn gì đó. Hẳn là rất quan trọng.
Là đệ tử ngoại cung, đãi ngộ đương nhiên không tốt bao nhiêu.
Điều kiện ăn ở tương đối đơn giản. Mỗi người một căn phồng nhỏ, giống như ký túc xá trên địa cầu vậy. Muốn luyện kiếm thì tới diễn võ trường của ngoại cung.
Trừ nhận được một khối kiếm lệnh chứng minh thân phận đệ tử ngoại cung ra còn có mấy bình Chân Hoang đan hạ phẩm tổng cộng có mười hạt. Sở Mộ kiểm tra một chút đã có thể xác định. Chân Hoang đan này cùng loại với Thiên Hoang đan thượng cổ mà hắn đạt được năm đó, chỉ có điều cấp độ khá thấp.
Ngoài ra còn có một thanh Thiên Hoang kiếm vương phẩm cùng với một kiện trường bào màu vàng nâu. Đồng thời còn có một bản sổ tay và ba bản bí tịch của đệ tử ngoại cung.
Bí tịch là pháp môn tu luyện tầng thứ nhất và thứ hai của Thiên Hoang kiếm thể, bí tịch là pháp môn tu luyện Thiên Hoang kiếm khí và Thiên Hoang kiếm nguyên. Bí tịch còn lại là một môn kiếm thuật, gọi là Thiên Hoang kiếm thuật.
Tất cả đều rất quen thuộc, giống như đủ loại môn phái, thế lực trước đó Sở Mộ từng tiến vào. Khác biệt ở chỗ đây là Thiên Hoang địa cung, còn cường đại hơn những thế lực kia rất nhiều.
Kiếm giả Nguyên cực cảnh mới có thể trở thành đệ tử ngoại cung.
Sau khi trở thành đệ tử ngoại cung, Sở Mộ mới phát hiện ra, đệ tử ngoại cung Thiên Hoang địa cung đúng là không ít. Đều tuyển chọn từ tứ đại thành của Thiên Hoang giới. Mỗi trăm năm chọn một lần, tổng số hơn vạn. Mà trong phạm vi của Thiên Hoang địa cung, trừ Thiên Hoang thần sơn ra còn có một ít thôn trang, thành trì... Cũng giống như bên ngoài, có người trở thành đệ tử của Thiên Hoang địa cung.
Theo như lời Nhâm Độc Hành nói, trước mắt, đệ tử ngoại cung của Thiên Hoang địa cung có khoảng chừng hơn ba vạn.
Nhoáng một cái, thời gian ba ngày trôi qua, trừ thông qua sổ tay của đệ tử ngoại cung hiểu biết về ngoại cung ra, trước đó hắn cũng được Nhâm Độc Hành nói qua một ít tình huống bên trong.
Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm điển cùng với Thiên Hoang kiếm thể đều là tuyệt học độc môn của Thiên Hoang địa cung. Không truyền ra ngoài, cũng không cho phép đệ tử truyền ra ngoài. Chỉ có trở thành đệ tử Thiên Hoang địa cung mới có thể tu luyện.