Ngay từ đầu nếm thử tu luyện, Sở Mộ đã biết rõ muốn tu hành Tâm Kiếm đệ tam trọng thiên trong thời gian ngắn là rất khó!
Tâm Kiếm chi lực lột xác quá chậm, cần quá trình này cần thời gian vài nă,
Mặc dù như thế Sở Mộ cũng không buông tha tu luyện Tâm Kiếm chi lực, ngoài ra hắn còn rèn luyện áo nghĩa và kiếm thuật tu luyện, nhưng đây không phải trọng điểm.
Thời gian ba năm rưỡi, tính toán ra cũng không ngắn nhưng không dài.
Hắn không ngừng rèn luyện mộc chi áo nghĩa đã được như nguyện đạt tới chín chuyển cực hạn, trở thành áo nghĩa thứ ba đạt tới chín chuyển cực hạn, kế tiếp hắn muốn rèn luyện hỏa chi áo nghĩa.
Hỏa chi áo nghĩa phải rèn luyện, nó đã đạt tới sáu chuyển sơ kỳ, áo nghĩa nhiều cho nên rèn luyện kéo dài, kiếm ý đạt tới chín chuyển cực hạn, kim chi áo nghĩa thủy áo nghĩa và mộc chi áo nghĩa cũng đều đạt tới chín chuyển cực hạn, không chi áo nghĩa vẫn đang kẹt tại ba chuyển hậu kỳ, các áo nghĩa khác đều đạt tới sáu chuyển sơ kỳ, nói ra sẽ dọa không biết bao nhiêu người.
Phải biết rằng bao nhiêu kiếm giả tu hành kiếm ý áo nghĩa có thể đạt tới sáu chuyển cũng đã rất tốt, huống chi còn có nhiều loại đạt tới chín chuyển cực hạn.
Tu luyện như vậy vô cùng buông tẻ và cô tịch, nhưng Sở Mộ vẫn không biết mệt mỏi, mỗi thời mỗi khắc, hắn đều có thể cảm nhận mình tiến bộ, cho dù không phải rất nhanh nhưng cũng làm hắn vui vẻ và cao hứng.
Hắn rèn luyện hỏa chi áo nghĩa từ sáu chuyển sơ kỳ đến bảy chuyển cực hạn, một ngàn hai trăm tám mươi trời cũng đi qua.
- Bắt đầu khảo hạch thứ chín.
Giọng nói già nua nhắc nhở.
Hoàn cảnh chung quanh Sở Mộ biến ảo, dường như hắn đưa thân vào trong bóng tối hắc ám, trừ hắc ám ra không còn cái gì khác.
Tại nơi này thời gian đông cứng lại, sẽ không trôi qua, hết lần này tới lần khác lại làm Sở Mộ cảm thời gian nơi này quá dài.
Hắc ám và cô tịch, thường thường sẽ làm người ta khó có thể thừa nhận, sau một lúc lâu sẽ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng, không gian hắc ám còn ẩn chứa lực lượng kỳ dị, sẽ từ từ rót vào linh hồn tâm thần, ảnh hưởng tâm trí của người đang ở bên trong.
Trong bất tri bất giác, tâm thần Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng một ít, trong tình huống vô cùng nguy hiểm và không rõ, hắn dần dần cảm thấy nôn nóng không kiên nhẫn.
Thái độ của hắn bị ảnh hưởng trong vô hình, Sở Mộ cũng không biết, hắn chỉ nhắc nhở mình, ngàn vạn không thể nôn nóng bất an không kiên nhẫn nhưng hết lần này tới lần khác bàn tay của hắn đang quơ loạn không ngừng.
Đột nhiên Sở Mộ ý thức được, có lẽ đây chính là khảo hạch thứ chín.
Hắc ám và cô tịch, nội dung khảo hạch này mới là đáng sợ nhất.
Ý thức được điểm này, tâm tình nôn nóng bất an của Sở Mộ khôi phục, dần dần vượt qua, theo thời gian trôi qua, nôn nóng xuất hiện trong nội tâm, hắn hiện tại càng kiên định hơn trước.
Sở Mộ cảm giác rất không thoải mái, cảm giác tâm phiền khí muộn, cảm xúc trở nên không ổn định, nghẹn một hơi, rất muốn phát tiết nhưng không thể phát tiết.
Cảm giác này giống như giận mà không thể đánh, không thể không nghẹn lại, quả thực làm người ta nổi điên.
Hít thở dần dồn dập, bàn tay Sở Mộ thỉnh thoảng muốn rút kiếm ra chém giết một phen, phát tiết nôn nóng trong lòng, cũng xả một ngụm ác khí/
Hắn vươn tay lên lại buông xuống, Sở Mộ đang đối kháng trong nội tâm mình.
Dày vò, vô cùng dày vò, thật sự rất khó chịu nổi, Sở Mộ cảm giác mình cũng sắp nổi điên, nếu như trước mắt xuất hiện một địch nhân, hắn sẽ không do dự rút kiếm ra chém giết.
Hắn đang ở cửa ải thứ chín cuối cùng, nếu như thất bại tại đây là quá đáng tiếc, cho dù như thế nào nhất định phải chịu đựng, thẳng tới khi thông qua khảo hạch mới thôi..
Không cảm nhận thời gian trôi qua, nội tâm nôn nóng, càng ngày càng mãnh liệt, không ngừng tích lũy giống như núi lửa phun trào.
Rốt cuộc hắn sắp không chịu nổi thì giọng nói già nua vang lên.
- Chúc mừng ngươi, nhân loại, ngươi thông qua khảo hạch thứ chín.
Trong nháy mắt giọng nói vang lên liền có cơn gió mát thổi tan buồn bực trong lòng Sở Mộ.
Thông qua, hắn đã vượt qua.
Hắn sẽ đạt được truyền thừa.
Trong đầu xuất hiện suy nghĩ như vậy, bóng tối chung quanh tan rã như băng tuyết tan, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cung điện vàng son lộng lẫy, cung điện thập phần hoa lệ, cung điện không lớn nhưng vách tường chung quanh có điêu khắc vô số phù văn, chính giữa còn có chỗ ngồi thật lớn, chỗ ngồi khảm vàng nạm ngọc đang triệu hoán Sở Mộ.
Âm thanh này đang gọi hắn ngồi vào ghế này, lúc đó hắn sẽ nhận được thần hoang truyền thừa.
Triệu hoán xuất hiện trong lòng, Sở Mộ bước nhanh tới gần cái ghế trước mặt, cẩn thận đánh giá cái ghế, nó rất sống động, nó tinh xảo tới mức làm người ta trầm mê vào trong đó.
Nội tâm kêu gọi càng ngày càng mạnh, bàn tay Sở Mộ vuốt ve ghế ngồi, cảm xúc lạnh buốt bao phủ bàn tay, toàn thân Sở Mộ rung động, tinh thần chấn động.
Thần hoang truyền thừa!
Thở ra một hơi, Sở Mộ xoay người ngồi lên ghế, bỗng nhiên hắn dừng lại, đột nhiên không biết vì sao sâu trong linh hồn có một tia kháng cự.
- Vì cái ghế trên ghế không có khí tức man hoang?
Ý niệm xuất hiện trong đầu, nghi vấn thứ hai sinh ra.
- Vì cái gì trong cung điện không có khí tức man hoang?
Hai nghi vấn vừa xuất hiện, nội tâm vui sướng trong lòng Sở Mộ biến mất, khôi phục bình tĩnh, cảm giác không tốt càng ngày càng mạnh.
Ý niệm của hắn trở nên rõ ràng, đủ loại nghi vấn được cởi bỏ, Sở Mộ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra khảo hạch thứ chín đang tiếp tục.
- Nhân loại, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch thứ chín.
Giọng nói già nua vang lên lần nữa, Sở Mộ tĩnh tâm nghiên cứu chấn động trong lời nói này, nó khác với lúc trước, hiện tại cẩn thận nhớ lại, giọng nói nhắc nhở khảo hạch chấm dứt lúc trước có phần khô khan.
Hiện tại hắn mới thật sự thông qua khảo hạch thứ chín.
Suy nghĩ một lúc hắn nghĩ mà sợ.
Khảo hạch thứ chín khác với tám khảo hạch lúc trước, tám cửa ải trước là chiến đấu, không ngừng chiến đấu, độ khó càng ngày càng cao, đến cửa ải thứ chín là hắc ám cùng cô tịch.
Hắc ám và cô tịch không thể ảnh hưởng tới tinh thần Sở Mộ.
Trong bóng tối xuất hiện lực lượng kỳ lạ thay đổi hắn trong vô hình, dần dần ảnh hưởng tâm thần Sở Mộ, hắn cũng ảnh hưởng từ từ, sâu trong nội tâm cảm thấy nôn nóng, cảm thấy bất an, cảm thấy không kiên nhẫn.
Cho dù hắn không ngừng nhắc nhở mình tỉnh táo, không ngừng khống chế cảm xúc bản thân, khắc chế nội tâm xao động và không kiên nhẫn, tất cả tích lũy từng chút một và chờ thời cơ bộc phát.