Có thể nói năng lực thiên phú của Ngũ Linh tộc làm rất nhiều chủng tộc hâm mộ.
Đương nhiên, chủng tộc khác nhau có năng lực khác nhau, Nhân tộc nhìn như không có thiên phú gì, kì thực năng lực học tập chính là thiên phú của họ.
Dưới tình huống bình thường, người Ngũ Linh tộc khống chế lực lượng ngũ hành vượt qua Nhân tộc rất nhiều, nhưng trong nhân tộc cũng không thiếu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có thể so sánh thậm chí vượt qua cả Ngũ Linh tộc, đương nhiên là không nhiều.
Năm mạch linh tộc nắm giữ một loại năng lực ngũ hành bẩm sinh, cũng chỉ có thể nắm giữ một loại ngũ hành chi lực, thiên thiên, bẩm sinh, hậu thiên, chúng không thể cải biến, chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ.
Về phần Ngũ Linh Vương tộc nắm giữ ít nhất hai loại lực lượng ngũ hành.
Huyết mạch Ngũ Linh Vương tộc trời sinh đã nắm giữ hai loại lực lượng ngũ hành, mà năm mạch linh tộc khác nếu tiên thiên hoặc hậu thiên nắm giữ ít nhất hai chủng ngũ hành chi lực cũng liệt vào Vương tộc, tiến hành bồi dưỡng trọng điểm.
Đương nhiên, Sở Mộ chỗ không biết nếu như người có thiên phú hết sức xuất sắc của năm mạch linh tộc đạt tới trình độ nhất được cũng sẽ được Ngũ Linh Vương tộc coi trọng, trọng điểm bồi dưỡng, xếp vào hàng ngũ Ngũ Linh Vương tộc.
Nhưng đây là chuyện trong Ngũ Linh tộc, Sở Mộ chỉ hiếu kỳ mà thôi, sau khi hiểu sơ thì hắn không có ý định tìm hiểu quá sâu.
Có đôi khi, biết được càng nhiều sẽ trêu chọc phiền toái không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Mà Kim Linh tộc nhân dẫn đường chỉ nói chuyện người khác đều biết, chuyện Ngũ Linh tộc che giấu không nói với Sở Mộ..
Trong lúc nói chuyện phiếm với nhau, một ngọn núi cao màu đen xuất hiện trong mắt hai người, núi đen này rất cao, nó như thái cổ thần sơn đứng sững trên đại địa, tản mát ra khí tức cổ xưa.
Ngũ Linh Thần Sơn, nơi này là nơi nghỉ lại chân chính của Ngũ Linh tộc.
Một ngọn núi chính, năm ngọn núi phụ.
Ngọn núi chính cao một ngàn hai trăm trượng, năm ngọn núi còn lại cao tám trăm trượng, năm ngọn núi bao quanh núi chính, từ xa nhìn chúng là một thể, chỉ có ở khoảng cách gần mới có thể nhìn ra.
Sở Mộ tiến và là núi chính do Ngũ Linh Vương tộc nghỉ lại.
Trong ngọn núi chính có trụ sở người Ngũ Linh Vương tộc người, nó không phải cung điện, mà là một động phủ.
- Nhân tộc Thánh cấp, ngươi tới tộc ta có chuyện gì?
Một chấp sự của Ngũ Linh Vương tộc tiếp đãi Sở Mộ là Thánh cấp trung giai nói ra.
- Ta đến Ngũ Linh tộc có quan hệ với Ngũ Linh Kiếm Thánh.
Sở Mộ nói thẳng.
- Ngũ Linh Kiếm Thánh?
Chấp sự nghe xong liền nghi hoặc, sau ba giây ánh mắt hắn run run, sắc mặt biến thành khiếp sợ, ngữ khí và thân thể run rẩy và nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Ngươi nói... Chính là Ngũ Linh Kiếm Thánh...
- Ta không biết Ngũ Linh tộc các ngươi có bao nhiêu Kiếm Thánh, nhưng người này là Ngũ Linh Kiếm Thánh vài ngàn năm trước.
Sở Mộ nói.
- Tiểu hữu chờ một lát, ta đi mời trưởng lão đến đây.
Chấp sự biết rõ chuyện này vượt qua phạm vi hắn giải quyết, phải mời trưởng lão ra mới được.
Sở Mộ tự nhiên không dị nghị, hắn chờ đợi.
Chưa tới một phút sau, trừ chấp sự kia còn có một lão giả Ngũ Linh tộc đi tới.
- Tiểu hữu, đây là Vương tộc Thất trường lão.
Chấp sự giới thiệu nói.
- Tiểu bối Nhân tộc, ngươi tới bổn tộc thật sự có quan hệ với Ngũ Linh Kiếm Thánh?
Thất trường lão mới mở miệng hỏi trực tiếp, thập phần trực tiếp, ngữ khí sẳng giọng, bộ dáng kia có ý nếu Sở Mộ quấy rối sẽ ra tay đánh gục.
Ngũ Linh Vương tộc Thất trường lão là một cường giả Thánh cấp cửu tinh, một thân khí tức không tận lực phát ra nhưng thập phần cường hoành, hơn nữa trên người hắn có ba loại ngũ hành chi lực chấn động, thập phần cường hoành, thập phần tinh thuần.
Có thể trở thành trưởng lão một tộc cũng không đơn giản.
Nhưng Sở Mộ không có chút sợ hãi nào, cũng không quan tâm khí thế của đối phương.
- Ta cũng không biết Ngũ Linh Kiếm Thánh ta nói và Ngũ Linh Kiếm Thánh của các ngươi có phải một người hay không.
Sở Mộ nói ra.
- Trong tộc ta chỉ có một người là Ngũ Linh Kiếm Thánh, chỉ có một mà thôi.
Thất trường lão nói.
- Đúng hắn là được..
Sở Mộ nói:
- Trước kia ta từng tiến vào một bí cảnh, đạt được sở học Ngũ Linh Kiếm Thánh truyền thừa, hắn cũng lưu lại một nguyện vọng, hi vọng người thừa kế có thể mang sở học của hắn về Ngũ Linh tộc, giao cho người Ngũ Linh tộc.
Hắn hơi dừng lại, Thất trường lão và chấp sự hít thở dồn dập, Sở Mộ tiếp tục nói:
- Trước kia ta có việc quấn thân, không cách nào đi xa, hôm nay cơ duyên xảo hợp tới nơi này, vừa vặn giao sở học của Ngũ Linh Kiếm Thánh lưu lại đưa cho Ngũ Linh tộc các ngươi.
- Như vậy ta đại biểu Ngũ Linh tộc cảm tạ tiểu hữu.
Ngữ khí và thái độ của Thất trường lão tốt hơn rất nhiều.
Sở Mộ cũng không có kéo dài, hắn cũng không có ý định gì đó, hắn trực tiếp cầm truyền công thạch ra sau chép toàn bộ sở học của Ngũ Linh Kiếm Thánh vào bên trong.
Dựa theo ý của Ngũ Linh Kiếm Thánh, mệnh danh truyền thừa là Ngũ Linh Kiếm Điển, trong đó có mấy môn kiếm pháp và tuyệt học của Ngũ Linh Kiếm Thánh, hơn nữa còn có lý giải về kiếm pháp của hắn.
Nguyên tư nguyên vị, Sở Mộ không có thêm hay xóa bất cứ thứ gì.
Trên thực tế dùng tạo nghệ và cảnh giới kiếm đạo của Sở Mộ hiện tại đã sớm vượt qua cấp độ của Ngũ Linh Kiếm Thánh, phải biết rằng cảnh giới kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất đỉnh phong mà thôi, hắn chỉ hơn Sở Mộ ở thời gian tìm hiểu kiếm đạo mà thôi, cho nên hắn giải thích càng xâm nhập và nhiều hơn Sở Mộ.
Sở Mộ hiện tại cũng không phải Sở Mộ lúc đạt được Ngũ Linh Kiếm Thánh truyền thừa, hắn hiện tại đã đạt tới cảnh giới trong lòng có kiếm trung kỳ, kiếm nghiệm chiến đấu và kiếm pháp đạt tới cấp độ mới, cũng không thua kém, thậm chí còn vượt qua.
Nếu như Sở Mộ nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể lưu lại cảm ngộ kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh và hoàn thiện hơn, thậm chí còn tăng lên, nhưng hắn không có làm như vậy, có thể giao Ngũ Linh Kiếm Điển cho Ngũ Linh tộc đã không tệ rồi, bảo hắn hoàn thiện cho bọn họ là không thể nào, loại chuyện này cũng không có chỗ tốt gì với Sở Mộ, cho dù hắn làm, Ngũ Linh tộc cũng sẽ không biết.
Giao ngọc thạch cho Thất trường lão, đối phương cầm vào trong tay, nhanh chóng kiểm tra một phen sau đó vô cùng kích động.