“Tôi không phải là hung thủ giết bố cô, nhưng ông ấy lại vì tôi mà chết, cô có thể oán hận tôi, bao gồm người của cả thôn này cũng vậy, đều có thể hận tôi”.
“Nhưng mà, trước đó, tôi buộc phải có một lời giải thích với toàn bộ thôn dân”.
“Tôi muốn báo thù cho ông ấy, muốn báo thù cho cả thôn này!”
“Đợi tôi trả thù xong, cô Thập Vân lại đến tìm tôi đòi nợ đi!”
“Còn về việc tôi là ai?”
“Tôi tên là Bạch Diệc Phi”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi bước chân đi về phía xa.
“Bạch Diệc Phi…”, Thập Vân lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, nhưng không hề biết người này là ai.
Di Trà thấy vậy liền có lòng giải thích cho cô ta một câu: “Anh ấy là người của đại lục phương Bắc, là một nhân vật lớn cực kỳ nổi tiếng”.
Thập Vân vẫn chẳng hiểu gì.
Bởi vì cô ta từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở trong thôn, nơi xa nhất cô ta từng đi chính là Minh Thành, cho nên cô ta gần như không biết được cái gì nhân vật lớn cực kỳ nổi tiếng ở đại lục phương Bắc.
Di Trà thấy vậy cũng không nói tiếp nữa, mà vội vàng đuổi theo Bạch Diệc Phi.
Sau khi đuổi theo Bạch Diệc Phi, Di Trà rất lo lắng hỏi: “Anh thực sự muốn đi?”
Bạch Diệc Phi lúc này là muốn đi tìm đại công tước báo thù, hơn nữa còn là kiểu nghênh ngang đi báo thù, đến lúc đó chắc chắn mọi việc sẽ bị làm ầm ĩ lên, như vậy tin tức về anh chắc chắn cũng sẽ truyền ra.
Sau khi người của Liên minh võ giả biết được, chắc chắn sẽ đến đây nhúng tay vào việc này.
Hơn nữa Di Trà còn lo lắng hơn là lúc đó khi người của Liên minh võ giả đến đây, thân phận của anh chắc chắn sẽ bại lộ.
Bạch Diệc Phi ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Di Trà, hờ hững nói: “Vậy nói cho tôi biết, tôi có lý do gì để không đi?”
Di Trà khẽ sững người, á khẩu.
Di Trà muốn nói là vì tính mạng người nhà của anh ta, nhưng anh ta lại nghĩ, Bạch Diệc Phi rất có khả năng sẽ không vì vậy mà từ bỏ, dù gì, tối hôm qua là cả một thôn làng bị thiêu rụi, người bị giết chết cũng là người của cả thôn.
Mà những điều này xảy ra đều là vì Bạch Diệc Phi, anh làm sao lại có thể vì thế mà từ bỏ việc báo thù?
Nhưng mặt của Di Trà mang theo vẻ do dự, dường như còn muốn thử một chút: “Nhưng…”.
Bạch Diệc Phi lập tức ngăn lại câu nói của Di Trà: “Anh lo lắng vì tôi đi tìm đại công tước, sẽ khiến cho Liên minh võ giả chú ý, bọn họ sẽ lập tức tới đây chi viện, đến lúc đó ai trong số chúng ta cũng không còn đường trốn đúng không?”
“Ừm”, Di Trà gật đầu.
Bạch Diệc Phi lại đột nhiên bật cười.
Nụ cười này khiến cho dây thần kinh trên người Di Trà căng hết cả lên.
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Di Trà, tôi cần sự giúp đỡ cua anh”.
Di Trà nghe xong câu này thì biến sắc mặt, ngữ điệu khẩn thiết van nài: “Anh Bạch, tôi xin anh, tôi còn chưa muốn chết”.
“Anh yên tâm, anh sẽ không chết”, Bạch Diệc Phi nói.
…
Bạch Diệc Phi và Di Trà đi bộ vào bên trong thành phố, bọn họ đi gần hai giờ đồng hò mới đến được chỗ con đường quốc lộ rộng rãi thoáng đãng, sau đó vừa đi vừa đợi xe.
Lại qua khoảng hơn nửa tiếng, mới gặp được một chiếc xe khách chuyến ngắn.
Xe khách đi từ Minh Thành đến một thành phố khác.
Di Trà vốn là muốn nhắc nhở Bạch Diệc Phi, nhưng lại nghĩ đến, Bạch Diệc Phi đi ngược đường rồi, vậy thì thời gian để trả thù đại công tước cũng kéo dài hơn rất nhiều.
Mà khoảng thời gian này, có lẽ anh ta có thể tìm ra cách để ngăn Bạch Diệc Phi lại.
Cho nên, Di Trà không nói gì cả, bọn họ trèo lên chiếc xe khách đi ngược hướng này.
Ngồi khoảng hơn nửa tiếng sau, bọn họ đến Mang Thành.
Mang Thành nhỏ hơn một chút so với Minh Thành, so với bọn họ mà nói thì thành phố này chỉ được coi như một cái huyện nhỏ.
Mà sau khi xuống xe, Di Trà bắt đầu cảm thấy chột dạ, dù gì thì anh ta cũng không hề nhắc nhở Bạch Diệc Phi, sợ Bạch Diệc Phi sẽ trách móc anh ta.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không nói gì cả, hơn nữa còn giống như chưa hề phát hiện ra điều gì.
Sau khi đi ra khỏi bến xe, Bạch Diệc Phi liền lấy điện thoại ra xem bản đồ.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Di Trà vọt lên đến tận cổ họng, lần này thì không tránh được nữa rồi.
Xong, sau khi Bạch Diệc Phi xem bản đồ xong liền hỏi Di Trà: “Biết thế lực ngầm của Mang Thành tên là gì không?”
Di Trà ngẩn ra, ngay sau đó kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh biết đây là Mang Thành?”
Bạch Diệc Phi ngước mắt nhìn Di Trà, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
Di Trà bị nhìn đến co rúm người lại, lập tức hỏi: “Thế lực ngầm của Mang Thành tên là Liễu Môn Tông”.
“Ừm”, Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó dặn dò luôn Di Trà: “Chuẩn bị giúp tôi một ít thuốc nổ”.
“Cái gì?”, Di Trà sửng sốt.
Bạch Diệc Phi không giải thích nhiều, mà đưa Di Trà đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi không bao lâu, Di Trà liền đi tìm thuốc nổ.
Mặc dù đây chỉ là một thành phố nhỏ, nhưng trên khắp các con phố và ngõ nhỏ đều dán đầy ảnh truy nã của Bạch Diệc Phi.
May là Bạch Diệc Phi đội mũ đeo khẩu trang nên không bị nhận ra.
Sau khi Di Trà rời đi, Bạch Diệc Phi cũng rời khỏi khách sạn.
Bạch Diệc Phi tuỳ ý gọi một chiếc xe taxi.
Sau khi lên xe, vừa nhìn anh đã phát hiện ra tài xế là một cao thủ cấp ba cấp thấp.
Lập tức, trong lòng Bạch Diệc Phi rất cảm khái, phải biết là ở chỗ của anh, một cao thủ cấp ba sẽ có thể tìm được một công việc rất tốt, đồng thời mức lương cũng rất hậu hĩnh.
Cũng giống như Bạch Hổ ngày đó, chỉ là một cao thủ cấp ba cấp thấp, mà lúc đó, anh ta hầy như là vô địch ở thành phố Thiên Bắc
“Đi đâu?”, tài xế hỏi Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thì tiện tay đưa một điếu thuốc mời tài xế.
Sau khi nhận lấy điếu thuốc, tài xế liếc mắt một cái: “Ha, thuốc lá nước ngoài à! Chàng trai, là người đại lục phương Bắc?”
“Ừm”, Bạch Diệc Phi gật đầu thừa nhận, lại hỏi: “Biết Liễu Môn Tông không?”
“Làm gì có chuyện không biết?”, tài xế cười: “Ở Mang Thành của chúng tôi, có ai mà không biết Liễu Môn Tông chứ!”
“Tông chủ của Liễu Môn Tông là cao thủ cấp một!”
Bạch Diệc Phi gật đầu, hỏi: “Vậy bình thường bọn họ thích đi đến chỗ nào chơi?”
“Cái này tôi biết”, tài xế cười he he nói: “Bọn họ thường câu lạc bộ Minh Kim, tôi thường đi đến đó kéo khách, có lúc may mắn còn kéo được không ít nhân vật lớn của Tông Môn.
Bạch Diệc Phi mỉm cười gật đầu nói: “Vậy được, đi đến đó đi”.
“Không vấn đề!”, tài xế lập tức đáp lời sau đó vào số lái xe đi.
Đi được một đoạn đường, tài xế bắt đầu nói chuyện phiếm với Bạch Diệc Phi: “Haiz, người anh em, anh đi câu lạc bộ làm gì? Muốn đi tìm vận may, kết giao với đám nhân vật lớn đó à?”
“Không phải”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.
Tài xế có chút hiếu kỳ: “Vậy anh đến đó làm gì?”
Trong ánh mắt của Bạch Diệc Phi xẹt qua một ý niệm giết chóc, anh cười lạnh lùng nói: “Nhìn ngứa mắt, nên đi đập phá”.
“Ha ha… người anh em, biểu cảm này của anh đúng là tuyệt!”, tài xế chăng để tâm, cho rằng Bạch Diệc Phi đang đùa: “Nếu như đi đóng phim thì chắc chắn cũng phải cỡ ảnh đế rồi!”
Bạch Diệc Phi nhìn bộ dáng của tài xế liền biết anh ta không tin, nhưng mà anh cũng không muốn nói nhiều.
Sau khi đến nơi, Bạch Diệc Phi xuống xe, tài xế vẫn còn tốt bụng nhắc nhở anh một câu: “Người anh em, câu lạc bộ thường ban đêm mới mở cửa, nếu anh muốn chơi thì buổi tối hãy đến”.
“Ồ, đúng rồi, nếu bọn họ không cho anh vào thì anh có thể nói tên anh Cường của tôi”.
Bạch Diệc Phi bâng quơ gật đầu, sau đó đi thẳng về phía cửa vào.
Tài xế cười ha ha, nhìn Bạch Diệc Phi đi vào bên trong, không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Người này làm sao thế? Không phải đã nói là tối mới kinh doanh à?”
…
Bạch Diệc Phi đi đến cửa, đột nhiên cảm thấy bị làm khó.
Anh muốn đi vào bằng cách bá đạo nhất để đập phá chỗ này, nhưng cứ luôn cảm thấy nó không đủ đô, hình như vẫn thiếu một cái gì đó.
Anh nhìn trái ngó phải một hồi, vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ cách đó không xa, mà trên thùng xe tải đang đựng rất nhiều thanh sắt hình tam giác.
Cho nên Bạch Diệc Phi bước nhanh đến đó, tiện tay rút một thanh sắt ra, sau đó xoay người đi thẳng đến cửa của câu lạc bộ.
Mà tài xế của xe tải nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh này thì lập tức nhảy xuống: “Ê, tên trộm cắp kia, đứng lại cho tao!”