“Cậu mơ thấy tôi thì tôi đương nhiên ở đây”, người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
“Mơ?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc trừng hai mắt: “Chúng ta đang ở trong mộng?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Vì thế tất cả những gì ở đây đều là giả, toàn bộ đều là do cậu mơ thấy, giống như đêm tối mà cậu vĩnh viễn không nhìn thấy được”.
Bạch Diệc Phi càng kinh ngạc: “Sao chú biết mắt tôi không nhìn thấy được đêm tối?”
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhìn anh nhưng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc vậy: “Những gì xuất hiện trong mộng của cậu đều là cậu tưởng tượng ra, tôi đương nhiên biết”.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Nhưng lần này Bạch Diệc Phi ngạc nhiên.
Ánh mắt người đàn ông trung niên sâu thẳm như chứa đựng cả vạn vật.
Mà điều khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhất là hai mắt ông ta khiến anh cảm thấy có loại cảm giác thân thiết khó nói thành lời.
Trong lúc anh ngây người, người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Nơi này là giấc mơ của cậu, vì thế tất cả đều là giả”.
“Mà trong hiện thực, cậu chỉ nhìn thấy ban ngày, không nhìn thấy đêm tối, đó cũng là giả”.
“Cậu hẳn cũng biết mình có vấn đề nhưng không phải giác quan của cậu có vấn đề mà là hệ thống thần kinh của cậu”.
“Cậu nghĩ thử xem, có phải có chuyện gì cậu nên đi làm nhưng vẫn chưa làm xong không?”
Loading...
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kinh ngạc.
Đúng là anh có chuyện chưa kịp làm.
Anh từng hứa sẽ báo thù cho Thập Vân, Thập Lỗ, cho cả thôn, anh còn muốn đưa Tùng Lệ Tư về nhà, còn muốn cứu Long Linh Linh bị bắt ra.
Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Đơn giản mà nói, giấc mơ này xuất hiện là vì tinh thần cậu bị phân liệt, hay còn gọi là bệnh thần kinh”.
“Một số người sau khi biết được nhược điểm này của cậu thì bỏ bùa cậu”.
Cái gì? Bỏ bùa?
Bạch Diệc Phi lại kinh ngạc.
Anh lại nhớ đến vua Nam Cương, cũng nhớ đến Sa Phi Dương từng nói ngoại trừ võ giả, còn có thầy phong thủy, phù thủy, thầy trận pháp.
Bỏ bùa là lĩnh vực của phù thủy.
Theo những gì anh biết, những phù thủy mạnh thật sự thì không cần tiếp xúc với người bị bỏ bùa, bọn họ chỉ cần máu tươi hoặc mùi của người đó là có thể bỏ bùa được.
Bạch Diệc Phi hơi hoảng mà hỏi: “Vậy rốt cuộc tôi mắc bệnh gì? Hay là bị…”
“Cậu vừa mắc bệnh vừa bị bỏ bùa”, người đàn ông trung niên bình thản nói: “Bùa này khiến bệnh của cậu lan rộng, hơn nữa có khi nó còn có tác dụng khác”.
“Tác dụng gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Người đàn ông trung niên đáp: “Có lẽ người bên cạnh cậu sẽ chết vì cậu hoặc cậu bị hành hạ cho sống không bằng chết”.
“Vậy tôi giải bùa này thế nào?”, Bạch Diệc Phi vội hỏi.
Nhưng anh vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đã đột nhiên biến mất.
Bạch Diệc Phi ngu người.
Anh chỉ thấy thanh kiếm gỗ mà người đàn ông trung niên vừa khắc rơi trên đất.
Vì thế anh mau chóng bước đến nhặt thanh kiếm lên.
Sau khi anh nhìn rõ thanh kiếm thì trợn mắt.
Bởi vì anh thấy trên thanh kiếm khắc một chữ.
Nguyệt.
Đây là người anh nghe nói rất đáng gờm, cũng là người mà ai cũng cho rằng đã chết.
Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc.
Ông ta là Nguyệt?
Tất cả chỉ là trùng hợp ư?
Bạch Diệc Phi rối như tơ vò.
Trong lúc anh đang rối rắm thì một trận gió đột nhiên thổi qua khiến anh không mở nổi mắt, anh lại cố gắng mở mắt ra.
Anh dồn sức, cuối cùng cũng mở được mắt.
Nhưng sau đó anh mới phát hiện bản thân đã nằm trong căn phòng không có ánh sáng.
Vì thế anh mau chóng đứng dậy định đi tìm người đàn ông trung niên.
Nhưng anh vừa nâng người dậy thì phát hiện Lưu Hà đang gục bên cạnh giường mà ngủ. Nhưng động tác của anh khiến cô ta tỉnh lại: “Anh Bạch, anh tỉnh rồi?”
Lưu Hà vui mừng nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh, anh làm tôi sợ chết đi được”.
“Anh Bạch, anh vẫn đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi, nếu anh tôi biết không ai chăm sóc cho anh thì sẽ đánh tôi mất”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi cô ta: “Bây giờ là buổi sáng hay buổi tối?”
“Coi như chạng vạng đi”, Lưu Hà nói.
Bạch Diệc Phi thầm giật mình, nếu bây giờ là chạng vạng vậy anh nằm mơ chưa được bao lâu, vì thế anh mau chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Hà gào lên: “Anh Bạch, anh đi làm gì đấy?”
“Đi tìm chú chủ nhà”.
Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang copy - hãy sống đừng hổ thẹn
“Có”, Lưu Hà đáp: “Anh Bạch, anh không nhớ à? Còn chưa được bao lâu mà”.
Bạch Diệc Phi nói: “Còn nhớ”.
Anh nhớ lại lúc Lưu đầu trọc đến, anh đúng là còn tỉnh táo, sau đó Lưu Hà đi mua bữa tối, anh định ra ngoài xem sao thì phát hiện ông chú chủ nhà.
Nếu ông chú chủ nhà là giả vậy thì ngay khi anh mở cửa ra thì đã ngất đi rồi.
Vì thế ông chú mà anh nhìn thấy lúc trước, rượu xanh, cùng thanh kiếm gỗ khắc chữ nguyệt.
Đều là giả.
Bạch Diệc Phi im lặng.
Lưu Hà lo lắng mà nhìn anh: “Anh Bạch, anh làm sao vậy?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không sao”.
Anh ngồi một lát rồi nói: “Tôi muốn đi làm một số chuyện”.
Lưu Hà định ngăn cản nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Cô đi cùng tôi”.
Lưu Hà vui vẻ: “Được, được”.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hà cùng ra ngoài, lái một chiếc xe Trường An bình thường.
Những chuyện lúc trước chỉ là suy nghĩ chủ quan của anh nhưng ông chú chủ nhà nói không sai.
Anh vẫn còn chuyện chưa làm xong.
Mặc dù hiện giờ anh không thể diệt Liên minh chính nghĩa, không thể giết đại công tước nhưng ít nhất anh có thể đưa được Tùng Lệ Tư về nhà.
Và anh còn phải cứu Long Linh Linh.
Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa nhìn giờ, đồng hồ hiển thị đã là bảy rưỡi tối.
Nhưng Bạch Diệc Phi nhìn thấy lại là mặt trời đang mọc ở đằng đông, dường như trời sáng chưa lâu.
Sau đó anh đột nhiên hỏi Lưu Hà: “Cô biết lái xe không?”
“Tôi biết chứ!”
“Vậy cô lái đi!”, hiện giờ Bạch Diệc Phi có chút sợ hãi. Nếu như hệ thần kinh của anh thật sự có vấn đề thì anh lái xe sẽ không an toàn.
Đợi sau khi đổi vị trí, Bạch Diệc Phi mới nói: “Đến khu biệt thự ở cảng Lam Ba”.
“Ok!”, Lưu Hà rất kích động, vui mừng chạm vào tay lái và cần số của xe.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì có chút lo lắng, hỏi: “Cô có biết lái xe thật không đấy?”
“Tất nhiên rồi!”, Lưu Hà đắc ý nói: “Tôi mới lấy bằng hai hôm trước”.
“Vút!”, nói xong Lưu Hà đạp mạnh ga rồi phóng vụt đi.
…
Nhưng Bạch Diệc Phi không biết rằng, sau khi anh rời đi thì một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi từ ngôi nhà phía bắc đi ra, trong tay cầm một cái ghế. Sau đó ông ta ngồi xuống, cúi đầu khắc cây kiếm gỗ nhỏ của mình.
Hiện giờ trời đã tối nhưng dường như ông ta vẫn có thể nhìn rõ tất cả. Ông ta khắc rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn cầm kiếm giơ lên trời rồi tìm đường trục của kiếm.
Lúc này, bà chủ nhà đang chuẩn bị ra ngoài. Bà ta dựa vào khung cửa ngôi nhà phía bắc. Bà ta châm điếu thuốc, sau khi hít một hơi thì nhả ra làn khói.
Bà ta cười mỉa, nói: “Không phải ông nói tài năng của người kia cao hơn sao? Sao lại lãng phí bảo vật vào cậu ta?”
Người đàn ông trung niên chỉ thản nhiên đáp: “Mọi việc phải công bằng”.
Bà ta lại cười khỉnh, nói: “Loại người như ông mà cũng để ý đến công bằng cơ à?”
Người đàn ông trung niên không để ý đến những lời châm biếm của bà ta, nói: “Nếu bà không ưa tôi thì chúng ta có thể ly hôn”.
“Xời!”, bà ta lườm một cái, hít một hơi thuốc cuối cùng, ném mẩu thuốc tàn về phía người đàn ông đó rồi mới xoay người quay về phòng.
Người đàn ông trung niên không hề nhúc nhích. Mẩu thuốc mà tưởng chừng sẽ rơi trên người ông ta nhưng hình như bị thứ gì đó ngăn lại, sau đó rơi trên đất.
Ông ta vẫn cúi đầu khắc kiếm, một lát sau lại giơ kiếm lên trời rồi cúi đầu nói: “Có lẽ vì cậu ta khác chúng ta chăng?”
“Trong mắt của tôi chỉ có đêm tối”.
…
Bạch Diệc Phi không biết trong ngôi nhà trọ xảy ra chuyện gì. Anh chỉ biết, hiện giờ mình rất hối hận.
Anh không kìm nổi mà nhắc nhở Lưu Hà: “Mới đi được 5km mà cô đã vi phạm 18 mục rồi. Có nhiều điểm hơn nữa thì cũng không đủ trừ cho cô đâu”.
Lúc này Lưu Hà không còn kích động nữa, trên trán đã toát đầy mồ hôi.
Bạch Diệc Phi biết hiện giờ cô ta rất căng thẳng nên vội nói: “Để tôi lái cho”.
“Đoạn đường tới tôi sẽ để anh lái”, Lưu Hà nói.
Nhưng qua mấy đoạn đường mà cô ta vẫn không có ý định thay người.
Cuối cùng thì đâm sầm vào lan can.
Bạch Diệc Phi: “…”.
Lúc này Lưu Hà mới ngại ngùng xuống xe.
Bạch Diệc Phi xuống xe nhìn thì phát hiện cản xe đã bị lõm vào nhưng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Trong lúc anh chuẩn bị lên lái thì có chiếc xe cảnh sát giao thông đến.
Sau khi cảnh sát xuống xe thì đưa cho Bạch Diệc Phi một cái bình và nói: “Phiền anh thổi vào đây”.
Đây chính là thiết bị chuyên đo nồng độ cồn.
Bạch Diệc Phi cũng phối hợp tích cực, thổi một hơi vào đó.
“Tít, tít…”, chuông báo lập tức vang lên.
Ba người có mặt tại hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.
Cảnh sát lập tức nói: “Được lắm! Đây không phải là uống rượu lái xe mà là say lái xe”.
Sau khi nói xong, cảnh sát nghiêm nghị nói: “Anh đã vi phạm điều lệ giao thông, mời anh xuống xe để nhận xử lý”.
Bạch Diệc Phi sốt sắng nói: “Đồng chí cảnh sát! Tôi không uống rượu”.
Lưu Hà xuống xe nói: “Chú cảnh sát! Chúng tôi thật sự không uống rượu”.
Cảnh sát nhìn hai người rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
“Anh Bạch! Chúng ta đến rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn, đã đến cảng Lam Ba.
Sau đó anh nói: “Cô ở đây đợi tôi”.
Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi liền đi về phía tòa biệt thự của Long Linh Linh.
Lúc đến cửa, anh ấn chuông nhưng không có ai ra mở.
Toàn thân Bạch Diệc Phi run rẩy, lẽ nào Long Linh Linh thật sự xảy ra chuyện rồi?
Anh xoay người định rời đi thì đúng lúc này cửa được mở ra.
Bạch Diệc Phi lập tức xoay người nhìn. Anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trên mặt người đó còn có những giọt nước mắt.
“Hiểu Anh?”
Người ra mở cửa là Lưu Hiểu Anh. Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, sau khi mở cửa nhìn thấy người trước mặt thì lập tức ngây người ra.
Hai người đều nhìn nhau mà không lên tiếng. Một lát sau, Lưu Hiểu Anh đột nhiên giơ tay ra, kéo Bạch Diệc Phi vào trong phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Đồng thời lúc này, cô ta còn ấn Bạch Diệc Phi vào vách cửa rồi hôn tới tấp.
Bạch Diệc Phi không phản ứng lại, cứ để mặc Lưu Hiểu Anh hôn mình.
Bạch Diệc Phi hoàn hồn, vội đẩy Lưu Hiểu Anh ra: “Hiểu Anh, em bình tĩnh đã”.
Kết quả, Lưu Hiểu Anh bị đẩy ra thì bật khóc nức nở.
Bạch Diệc Phi càng không biết làm sao.
“Em còn tưởng anh chết rồi, bọn em không tìm được anh, nghe nói anh chết rồi…”
“Anh không chết tại sao không gọi điện thoại cho em? Vì sao không nói với bọn em? Anh có biết em đau lòng thế nào không? Anh có biết Tuyết Nhi đau lòng thế nào không?”
Lưu Hiểu Anh khóc trong lòng Bạch Diệc Phi một lúc mới dừng lại, nhưng vẫn nghẹn ngào: “Em biết anh nhất định có kế hoạch riêng nên mới không nói với bọn em, nhưng sao anh không nói với Tuyết Nhi!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi căng thẳng: “Tuyết Nhi làm sao rồi?”
Lưu Hiểu Anh nghẹn ngào nói: “Sao khi bọn em biết anh chết, cô ấy rất bình tĩnh, chưa từng khóc, nhưng bọn em biết cô ấy rất buồn”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lòng đau xót, nhưng bây giờ anh còn chưa thể về nhà, nếu anh xuất hiện thì kế hoạch của anh sẽ đổ bể.
Vì thế Bạch Diệc Phi nói: “Để tối đi”.
Loading...
Nói đến đây, ánh mắt Lưu Hiểu Anh bắt đầu né tránh khiến Bạch Diệc Phi có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc làm sao rồi?”, Bạch Diệc Phi vội hỏi.
Bạch Diệc Phi không nghe cô ta nói hết mà đi thẳng về phía phòng ngủ của Long Linh Linh, anh định mở cửa ra thì phát hiện cửa đã bị khóa rồi.
“Linh Linh, là tôi, cô mau mở cửa ra”, Bạch Diệc Phi vội gõ cửa.
Không lâu sau, giọng nói của Long Linh Linh mới vang lên: “Chủ tịch Bạch, tôi đã từ chức rồi, đơn từ chức đã giao cho Vương Lâu”.
“Xin lỗi”.
Lưu Hiểu Anh đi tới nói: “Tối qua cô ấy đã trở lại rồi nhưng vừa về đã khóa mình trong phòng, em khuyên thế nào cô ấy cũng không mở cửa”.
Bạch Diệc Phi càng thêm lo lắng, gõ cửa nói: “Linh Linh, để tôi vào trước đã, tôi có việc cần nói với cô”.
Tay Bạch Diệc Phi khựng lại, hít sâu một hơi. Anh đã nghĩ đến kết quả xấu nhất nhưng anh không dám xác nhận với Long Linh Linh, anh sợ nhắc lại chuyện này sẽ khiến cô ta tổn thương.
Vì thế anh nói: “Chúng ta không lấy thân phận cấp trên cấp dưới mà là bạn bè để nói chuyện, lẽ nào mấy năm nay giữa chúng ta ngay cả tình bạn cũng không có ư?”
Long Linh Linh mặc một chiếc váy liền thân màu đen trông càng thêm vẻ thần bí, nhưng hai mắt cô ta vô hồn như thể một con rối gỗ.
Cô ta nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Chủ tịch Bạch, anh không có việc gì khiến tôi rất vui, tôi cũng không sao, anh đừng lo lắng”.
Bạch Diệc Phi không tin cô ta không xảy ra chuyện gì, anh nói: “Tôi từ chối cho cô từ chức”.
Long Linh Linh lại hờ hững nói: “Cho dù anh từ chối hay đồng ý tôi cũng sẽ không quay lại, hơn nữa tôi sắp kết hôn rồi”.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Cô kết hôn với ai? Vương Gia Tuấn?”
Long Linh Linh không phủ nhận mà chỉ nói: “Vì thế chủ tịch Bạch còn muốn tôi ở lại tập đoàn Phi Tuyết, tiếp tục làm chủ tịch Hầu Tước ư?”
Ngay sau đó, anh đột nhiên tức giận nói: “Hắn làm gì cô rồi?”
Long Linh Linh bật cười, nụ g làm gì tôi cả, là tôi đồng ý lấy anh ấy”.
“Không, tôi tình nguyện”, Long Linh Linh nói.
Bạch Diệc Phi lại ngây ra.
Long Linh Linh lại nói: “Dựa vào đâu?”
Bạch Diệc Phi sững lại.
Long Linh Linh cười khổ: “Chúng ta không hơn kém nhau bao tuổi, anh đã kết hôn sinh con rồi, Hiểu Anh cũng đi theo anh, có được sự chấp thuận của Tuyết Nhi”.
“Bạn học, bạn bè tôi cũng đều kết hôn sinh con rồi, chỉ có tôi vẫn một mình”.
“Tôi và anh chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi, hơn nữa bây giờ cũng không phải nữa rồi, vì thế anh dựa vào đâu mà không đồng ý?”
Bạch Diệc Phi hốt hoảng.
Bạch Diệc Phi không hiểu vì sao Long Linh Linh đột nhiên thay đổi, chỉ đành vội nói: “Không phải tôi không cho cô kết hôn, chỉ là không đồng ý cô lấy Vương Gia Tuấn, cô tìm ai cũng được, nhưng không thể là hắn!”
Long Linh Linh gượng cười: “Ai cũng được? Tôi là một người tùy tiện như vậy ư?”
Lưu Hiểu Anh lại vội nói: “Linh Linh, Bạch Diệc Phi không có ý đó”.
“Vậy anh ta có ý gì?”, Long Linh Linh cười gằn: “Vương Gia Tuấn vừa đẹp trai lại vừa giàu, anh ấy cũng yêu tôi, cần tôi. Anh ấy tốt như vậy, vì sao tôi không thể lấy anh ấy?”
Nhưng anh hiểu rõ, trong một ngày một đêm Long Linh Linh mất tích nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà hiện tại, cho dù anh nói gì với cô ta cũng vô dụng, vì thế anh không ở đây nữa mà trấn an Lưu Hiểu Anh rồi rời đi.
Lúc anh lên xe, Lưu Hà đã ngủ mất.
Mặc dù anh có rất nhiều ân oán với nhà họ Tùng nhưng đây là chuyện anh nên làm, bởi vì anh đã hứa với Tùng Lệ Tư là sẽ đưa cô ta về nhà.
Nhưng trước khi đến thủ đô, anh muốn thăm Lý Tuyết.
Anh lén lút về nhà nhưng không gặp được Lý Tuyết mà chỉ thấy hai con của mình.
Anh đứng bên chiếc giường cho trẻ em, nhìn hai đứa nhóc ngủ ngon lành, từ khuôn mặt bụ bẫm có thể thấy chúng được bảo mẫu chăm sóc rất tốt.
Trong tủ, anh nghe thấy bảo mẫu gọi điện cho Lý Tuyết, thì ra cô đút sữa cho đám nhóc rồi mới đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc, muộn vậy rồi cô còn đi đâu?
Gần đó còn rất nhiều thuyền, rất nhiều người đang cứu vớt chính mình.
Bạch Diệc Phi giảm tốc độ xe, men theo con đường quốc lộ đi thẳng về phía trước muốn nhìn xem Lý Tuyết đang ở đâu.
Cho đến tận khi sắp ra khỏi thánh phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi mới nhìn thấy Lý Tuyết.
Lý Tuyết đứng bên bờ sông, ánh mắt vọng về phía đội trục vớt ở phía xa xa ngoài lòng sông, gió đêm thổi bay tà áo của cô nhưng lại không thể khiến cô rời đi sự chú ý.
Bạch Diệc Phi dừng xe lại, từ cửa sổ xe nhìn về phía người vợ của mình từ phía xa xa.
Nhìn thấy cô cứ đứng mãi ở đó, trong lòng không khỏi nhói đau, đã muộn thế này rồi, gió đêm lại thổi mạnh, cô ấy chắc hẳn đang rất lạnh đúng không?
Bạch Diệc Phi còn nhìn thấy Trần Hạo cứ thỉnh thoảng lại đi đến nói một câu gì đó, có lẽ là khuyên Lý Tuyết trở về nhà nghỉ ngơi, mà lần nào Lý Tuyết cũng lắc đầu sau đó tiếp tục đứng ở đó.
Ngoài Trần Hạo còn có những người khác cũng đều thỉnh thoảng đi qua khuyên cô, nhưng vẫn không thể thuyết phục được cô, sau vài lần biết rằng không thể khuyên được thì không còn ai đến nữa.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trong lòng lại càng thương Lý Tuyết hơn, cơ thể của cô vốn yếu đuối, hầu như không thể chịu đựng được nổi sự giày vò thế này.
Cho nên, sau vài lần do dự, anh vẫn không kiềm chế được mà nhắn cho Lý Tuyết một tin.
“Con đói rồi, mau về đi”.
Sau khi Lý Tuyết nhìn thấy tin nhắn này thì cơ thể run mạnh.
Sau đó cô không chút do dự mà quay người đi thẳng về phía chiếc xe của mình rồi lái về nhà.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng lái xe đi theo.
Loading...
Lúc đi đến giữa đường, Bạch Diệc Phi mới chặn xe của Lý Tuyết lại.
Lý Tuyết đột nhiên bị một chiếc xe Trường An chặn lại thì phản ứng đầu tiên là nghĩ đến có người muốn gây bất lợi cho cô, cho nên cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lý Cường Đông.
“Bố, con bây giờ…”.
Nhưng khi cô vừa mới cất lời thì đã nhìn thấy một bóng người bước từ trong xe xuống.
Cho dù người đó có đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang thì cô vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.
Anh ấy là Bạch Diệc Phi.
Cho nên, Lý Tuyết bỗng im bặt.
Lý Cường Đông bên kia đầu dây nên không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, ông rất lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Lý Tuyết hầu như không còn để tâm đến việc trả lời điện thoại nữa, cô hoảng hốt mở cửa xe ô tô ra, bước chân lảo đảo chạy đến trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dang hai tay ra, Lý Tuyết chạy thật nhanh, nhào vào lòng Bạch Diệc Phi.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Bạch Diệc Phi khẽ nói: “Anh còn sống”.
Lý Tuyết ôm chặt Bạch Diệc Phi, cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được tiếng khóc của mình nữa mà khóc nấc lên.
Bạch Diệc Phi không khuyên cô ngừng khóc, chỉ để cô dựa vào lòng mình mà mặc sức khóc.
Lý Tuyết khóc đến ướt hết cả vạt áo trước ngực anh, Bạch Diệc Phi cũng không để ý, anh chỉ ôm Lý Tuyết chặt hơn, trong lòng thương sót vô cùng.
Đợi đến khi Lý Tuyết khóc hết, Bạch Diệc Phi mới nói: “Bây giờ anh còn có việc phải làm, tạm thời không thể lộ diện, em đừng nói cho bất cứ ai về việc này”.
“Ừm”.
…
Cùng lúc đó, ở trong một căn biệt thự nào đó ở thành phố Bắc Hải.
Bên trong căn biệt thự có rất nhiều người đang bận bịu chạy tới chạy lui, bọn họ đang mải trang trí lại căn biệt thự, dán hết tất cả các chữ song hỷ lên tường, lên cửa kính, còn treo cả bóng bay ở ngoài cửa ra vào.
Rất rõ ràng, bọn họ đang bận rộn trang trí phòng tân hôn.
Vương Gia Tuấn vừa đi vào trong biệt thự vừa nhìn đám người làm đang trang trí nhà cửa, tâm trạng của hắn rất là vui vẻ.
Ngay sau đó hắn liền đi vào trong một căn phòng nhỏ nằm trên tầng ba, nhìn ông lão đang nằm trên giường, mỉm cười hỏi han: “Chú Dương, khoẻ hơn chút nào chưa?”
Bên trong phòng ngoài chú Dương ra còn có một người đàn ông trung niên với vẻ mặt uy nghiêm đang ngồi, phía sau lưng ông ta còn có một người đeo mặt nạ đang đứng.
Đôi chân của chú Dương đã bị tàn phế, nhưng khi nhìn thấy Vương Gia Tuấn đã đến, theo phản xạ muốn đứng dậy: “Cậu chủ đừng lo, cái mạng già của tôi đã giữ lại được rồi”.
Người đàn ông trung niên đưa tay ra ngăn cho chú Dương đứng dậy: “Chú Dương đừng động đậy”.
“Bố”.
Vương Gia Tuấn nhìn người đàn ông trung niên rồi gọi một tiếng.
Người đàn ông trung niên lại coi như không trông thấy Vương Gia Tuấn, chỉ hờ hững hỏi một câu: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Vương Gia Tuấn mỉm cười đáp: “Đã chuẩn bị gần xong rồi, hôn lễ vào ba ngày sau sẽ không xảy ra bất cứ sai sót gì”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng chú Dương lại rất ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, tối hôm đó đã thành công chưa?”
Vừa nói tới đây, mặt Vương Gia Tuấn liền đỏ ửng: “Chú Dương, việc này nói đến có chút kỳ lạ”.
“Kỳ lạ cái gì?”
Vương Gia Tuấn nhíu mày nói: “Cụ thể tôi cũng không biết phải nói thế nào, nói chung là cảm giác giống như nằm mơ vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc là mình có thành công hay không”.
“Nếu như nói là đã thành công, thì tôi lại chẳng cảm thấy gì, nhưng nếu như nói là chưa thành công thì tôi lại nhớ cả quá trình trải qua thế nào”.
“Tối hôm đó xảy ra một trận hoả hoạn, nhưng sau đó cũng không có ai đến gây rối”.
“Haiz, tôi cũng không biết chuyện là thế nào, nói chung là có chút mơ hồ”.
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Vô dụng!”
Sắc mặt Vương Gia Tuấn lập tức không tốt, cũng mặc kệ người đàn ông trung niên mà nói với chú Dương: “Không sao, dù gì thì ba ngày sau cô ta cũng phải gả cho cháu, đến lúc đó có rất nhiều cơ hội”.
Chú Dương gật đầu nói: “Vậy cậu chủ nhất định phải nhớ rõ, đừng bao giờ thật lòng với cô ta, dù gì thì số mệnh của cô ta là phải hiến cho cậu chủ”.
Vương Gia Tuấn mỉm cười gật đầu: “Hiểu rồi, chú Dương yên tâm”.
Ngay sau đó như nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Bố mẹ và em trai của cô ta, có cần tôi sai người đi giết bọn họ bây giờ không?”
Chú Dương không dám quyết định mà nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên gằn giọng nói: “Vội cái gì? Sau khi đắc thủ rồi hãy giết!”
Vương Gia Tuấn bất mãn nói: “Con cũng chẳng vội, là do thằng em trai và mẹ cô ta, hai ngày nay cứ bắt con phải sắp xếp công việc cho em trai cô ta, lại còn muốn để hắn vào công ty của con để làm giám đốc, cái loại đầu đất đó mà cũng đòi làm giám đốc?”
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi chỉ cảm thấy cô ta đẹp mà thôi, không thể so được với Lý Tuyết trong lòng anh.
Chỉ là bọn họ đã từng đồng cam cộng khổ khi còn ở Nam Môn, mà Tùng Lệ Tư cũng còn rất trẻ nhưng lại chết quá thê thảm, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy khá tiếc thương cho cô ta.
Đến nay anh vẫn còn nhớ đến cái chết thảm khốc của Tùng Lệ Tư, mà cô ta như thể không hề phát hiện ra, chỉ nói với anh: đau quá.
Ba giờ sau, Bạch Diệc Phi đi đến bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Tùng.