Ba người Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Từ Lãng đều giống nhau.
Mặc dù trước đó anh đã kịp thời lùi lại phía sau nhưng vẫn hít phải một ít, cho nên tác dụng của thuốc đến chậm hơn một chút so với những người khác.
Diệp Ngải đứng phía trước mặt Bạch Diệc Phi, trên gương mặt cô ta đã không còn biểu cảm hồi nãy mà thay vào đó là vẻ thích thú, nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
Một lúc sau, Diệp Ngải ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt Bạch Diệc Phi rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Diệc Phi, rốt cuộc thì anh là người như thế nào?”
"Người khác đều nghĩ anh vô dụng, nhưng anh không hề vô dụng, vậy vì sao anh lại che dấu thân phận thật sự của mình?”
"Người đẹp tự đưa đến cửa mà anh lại từ chối thẳng thừng, thật sự là rất thú vị".
Nhìn một hồi, Diệp Ngải liền lấy điện thoại ra.
"Phòng hát riêng số 123 tại KTV Huy Hoàng".
Nửa giờ sau, ba người phụ nữ ăn mặc loè loẹt xuất hiện trong phòng hát.
Khuôn mặt Diệp Ngải vô cảm nói: "Bắt đầu thôi!"
Nửa tiếng trước cô ta tốn bao công sức mới kéo được Bạch Hổ và Từ Lãng ra khỏi ghế sô pha, chỉ để lại mình Bạch Diệc Phi nằm trên đó tiện cho việc sẽ làm tiếp theo sau đây.
Ba người phụ nữ cười nhẹ rồi bắt đầu cởi dần quần áo trên người.
Tiếp đó, ba người phụ nữ vây xung quanh Bạch Diệc Phi, một người nằm ở trên người anh, một người ngồi dưới chân anh, người cuối cùng thì đặt đầu anh lên cặp đùi trắng nõn nà của mình.
Diệp Ngải đứng bên cạnh, cầm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh.
Năm phút sau, Diệp Ngải cất điện thoại đi nói: “Được rồi”.
Vừa dứt lời, người phụ nữ ngồi ở phía đầu của Bạch Diệc Phi tỏ vẻ ngượng ngùng nhìn Diệp Ngải nói: “Bà chủ, có được hôn môi không?”
Diệp Ngải nghe thấy vậy thì gương mặt bỗng lạnh đi: “Xong việc rồi! Ra khỏi đây ngay lập tức!”
Người phụ nữ nghe vậy thì bĩu môi rồi cùng hai người còn lại đứng dậy mặc quần áo và rời khỏi phòng hát.
Diệp Ngải không biết tại sao, vừa rồi khi người đó nói muốn hôn môi Bạch Diệc Phi thì cô ta lại có cảm giác tức giận như vậy, giống như là người nào đó đã cướp hết tất cả đồ của cô ta vậy.
Mãi đến sáng hôm sau Bạch Diệc Phi mới tỉnh lại, Bạch Hổ và Từ Lãng thì vẫn còn chưa tỉnh.
Khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì đầu vẫn còn rất choáng váng, mất một lúc anh dường như không còn nhớ nổi là mình đang ở đâu, phải đến khi cảm giác này dịu bớt lại thì anh mới nhận ra là mình đang ở trong phòng KTV.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua, giờ không thấy Diệp Ngải đâu anh tưởng là sau khi mình hôn mê thì Diệp Ngải đã bỏ đi rồi nên cũng không có để ý.
Mãi đến 9 giờ hơn, Bạch Hổ và Từ Lãng mới lần lượt tỉnh dậy.
Gương mặt Bạch Hổ vô cảm nói: "Bất cẩn quá".
Bạch Diệc Phi cảm thấy đau đầu: "Lần này không tóm được lần sau muốn bắt lại càng khó hơn rồi, nói không chừng người ở đâu chúng ta còn không biết!”
Khi ba người đi ra khỏi KTV, Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc rồi nói với Từ Lãng: "Hay là anh về cùng chúng tôi đi!”
Từ Lãng nhìn sang Diệc Phi: "Tôi là sát thủ muốn giết anh".
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, biết đối phương đã hiểu sai ý mình, mới nói: "Ý của tôi là, sự cố tối qua khiến mọi người bị trúng thuốc mê, bây giờ tỉnh lại rồi nhưng sức khoẻ vẫn còn chưa ổn định, ý của tôi muốn hỏi anh có cần đi về chỗ tôi nghỉ ngơi một lát không, đợi khi nào anh cảm thấy đỡ hơn rồi nói tiếp".
"Anh chắc không?"
Từ Lãng chính là người muốn giết Bạch Diệc Phi, vậy mà Bạch Diệc Phi lại to gan dám đưa hắn về nhà như thế.
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Kỳ thật Bạch Diệc Phi có thể cảm giác được, ánh mắt bây giờ của Từ Lãng đã không còn sự thù địch giết chóc như lúc ban đầu.
Mà Bạch Hổ từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào.
Cuối cùng, cả ba người cùng nhau quay trở về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi sắp xếp cho Từ Lãng một căn phòng: “Anh nghỉ ngơi đi, khi nào muốn đi thì tự đi là được”.
Từ Lãng “Ừ” một tiếng rồi ngập ngừng nói: "Thực ra anh có cơ hội để giết tôi khi chúng ta còn ở trong phòng hát”.
Khoé miêng Bạch Diệc Phi khẽ giật: "Giết người là phạm pháp đó!”
Nghe câu này Từ Lãng bật cười: "Đó chỉ dành cho những người bình thường mà thôi”.
Đúng vậy, trên đời này, chỉ cần anh có tiền và có quyền, thì dù có giết người, anh cũng vẫn có thể sống tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Bạch Diệc Phi cũng không phản bác.
Từ Lãng lại nói: "Tôi đoán người hạ thuốc là do cùng một người thuê tôi đến”.
Bạch Diệc Phi hơi suy tư: "Ý của anh là ngoài việc thuê anh thì người đó còn thuê người hạ thuốc chúng ta?"
“Hẳn là như vậy”, Từ Lãng hờ hững nói.
Bạch Diệc Phi suy tư một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: "Anh có thể nói là ai muốn giết tôi không?”
"Không thể", thái độ của Từ Lãng vẫn như trước: "Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp".
"Nhưng tôi có thể nhắc nhở anh một câu, sau đó anh hãy lần theo dấu vết này để tìm”.
...
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi đi đến Hầu Tước.
Vừa mới ngồi xuống, Long Linh Linh đã vội vàng đến báo cáo: “Chủ tịch, công ty của Lý Thị đang có động thái chèn ép những công ty bên dưới của Hầu Tước”.
“Lý Thị?”, Bạch Diệc Phi cảm thấy khó hiểu: “Có chắc là Lý Thị không?”
Long Linh Linh gật đầu: "Mà tôi còn tra được, hình như Lý Thị vừa mới khởi động một dự án mới’.
Lúc này, di động của Bạch Diệc Phi vang lên.
Trong điện thoại, Lý Tuyết cười hỏi: "Anh ở đâu vậy? Em về rồi”.
“Anh sẽ tới ngay!”, gương mặt của Bạch Diệc Phi vui mừng, anh vừa nói vừa đứng dậy, lướt qua người của Long Linh Linh rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi, trong lòng Long Linh Linh cảm thấy chua xót.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi lái xe về thẳng biệt thự cảng Lam Ba.
Về đến biệt thự, Bạch Diệc Phi có chút lo lắng, không biết là Từ Lãng đã đi chưa, nếu như để Lý Tuyết nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị doạ, nhỡ xúc động lên lại ngất nữa thì sao?
Sau khi vào cửa, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng trong phòng khách, trên người mặc một chiếc váy liền màu trắng hoa nhỏ, kết hợp với vẻ ngoài thanh thuần sạch sẽ càng làm nổi bật khí chất của Lý Tuyết.
"Tuyết Nhi!"
Lý Tuyết nghe tiếng quay đầu lại nở nụ cười với anh: "Anh về rồi à? Mau lại đây".
Bạch Diệc Phi không tự chủ được bản thân bước tới, còn nhìn thấy trên tay Lý Tuyết đang cầm một chiếc cà vạt màu bạc.
"Lại đây thử xem, em mua nó ở thủ đô đó".