Lời vừa dứt, má trái của Liễu Chiêu Phong nhận ngay một cú đấm của Bạch Diệc Phi.
Bốp!
Vì lực đấm quá mạnh, Liễu Chiêu Phong đứng không vững mà ngã xuống đất.
Gã lấy tay ôm mặt, từ trên đất nhảy phắt dậy: “Bạch Diệc Phi, mày dám đánh tao?”
“Tôi đã muốn đánh anh từ lâu rồi!”, Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nói: “Tuyết Nhi là vợ của tôi, bao nhiêu lần anh muốn cướp vợ ngay trước mặt tôi, tôi có thể nhịn được lâu như vậy đã là khá lắm rồi!”
Lưu Tử Vân đã ngầm công nhận Liễu Chiêu Phong là con rể, bà ta lập tức chống nạnh gào lên: “Giỏi lắm Bạch Diệc Phi, anh lại dám đánh người ta? Mau đi xin lỗi cậu chủ Liễu!”
Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì.
Lưu Tử Vân càng tức giận: “Bạch Diệc Phi! Cậu chủ Liễu là khách mời của nhà này mà anh lại vô duyên vô cớ đi đánh người ta à? Mau xin lỗi cậu ấy, nếu không anh lập tức ly hôn với Tuyết Nhi ngay!”
“Mẹ!”, Lý Tuyết bất lực giữ Lưu Tử Vân.
Lưu Tử Vân hất tay Lý Tuyết ra: “Đừng nói nữa! Hôm nay Bạch Diệc Phi nhất định phải xin lỗi!”
Bạch Diệc Phi nhìn sang mẹ vợ nói: “Bây giờ con đã là chồng của Tuyết Nhi, con đã nói sau này sẽ đối xử tốt với Tuyết Nhi, không để cô ấy chịu thiệt thòi. Hơn nữa, con và Tuyết Nhi sẽ không bao giờ ly hôn”.
Vừa dứt lời, Lý Tuyết gật đầu: “Mẹ, con sẽ không ly hôn đâu”.
Nghe xong Lưu Tử Vân nghiến răng nghiến lợi, vừa định nói gì đó đã bị Liễu Chiêu Phong ngăn lại.
“Không sao, Tuyết Nhi còn chưa hiểu rõ ai mới thực sự là chân mệnh thiên tử của cô ấy, cháu có thể đợi!”
Liễu Chiêu Phong lấy lưỡi đẩy vào má trái của mình, nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Bạch Diệc Phi, tao nói cho mày biết, Tuyết Nhi sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tao!”
Bạch Diệc Phi khó chịu nói: “Anh có đợi đến chết cũng không đợi được đến ngày đó đâu!”
“Mày!”, Liễu Chiêu Phong tức phát điên, chưa từng thấy người nào không biết điều như Bạch Diệc Phi.
Lưu Tử Vân sắc mặt cũng tối xầm lại: “Bạch Diệc Phi, tôi bảo anh xin lỗi ngay, anh không nghe thấy sao?”
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Con sẽ không xin lỗi!”
Sau đó, Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết lên chiếc BMW lái ra khỏi biệt thự.
“Bạch Diệc Phi!”, Lưu Tử Vân vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lên the thé.
Lý Cường Đông giữ lấy Lưu Tử Vân: “Thôi, con cháu có phúc phần riêng của mình, bà đừng quản nhiều như vậy.”
“Ông thì biết cái mẹ gì!”, Lưu Tử Vân tức giận: “Ông cũng giống như nó đều là loại bất tài vô dụng!”
Lý Cường Đông cụp mắt lại, im lặng không nói nữa.
Liễu Chiêu Phong cũng bị Bạch Diệc Phi làm cho bực bội, vốn dĩ muốn công kích anh kết quả lại bị anh khiêu khích ngược lại, còn bị nhận một đấm. Gã không thể nuốt trôi cục tức này được.
Nhưng đối mặt với Lưu Tử Vân, gã vẫn nở nụ cười mà nói: “Bác đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe thì thật không đáng đâu”.
Nghe thấy lời nói của Liễu Chiêu Phong, Lưu Tử Vân cảm thấy tốt hơn một chút, liền xin lỗi: “Thực xin lỗi, đã để cháu phải cười chê rồi”.
“Không có gì, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ là người nhà, đã là người nhà thì không cần phải nói lời khách sáo”, Liễu Chiêu Phong cười đáp.
Lưu Tử Vân bị lời nói của Liễu Chiêu Phong làm cho buồn cười: “Đúng, cậu chủ Liễu nói đúng, đi thôi, cậu chủ Liễu vẫn chưa ăn no đúng không? Chúng ta tiếp tục ăn đi?”
Liễu Chiêu Phong ăn cục tức no rồi, không còn tâm trạng nào tiếp tục ăn cơm: “Bác gái, cháu đã ăn no rồi, đúng lúc có chuyện phải làm, cháu không quấy rầy hai bác nữa”.
Vậy cũng được, bác không giữ cháu nữa, hôm khác lại đến chơi nhé!”
Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết trở về biệt thự của mình, Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi lại.
“Anh đừng giận, những lời mẹ em nói…”
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Anh không giận, anh hiểu mẹ em nghĩ gì, cũng là do trước đây anh quá vô dụng cho nên mới thế”.
Lý Tuyết vừa thương lại vừa thấy áy náy khi nghe những lời anh nói.
“Vừa rồi anh ăn chưa no đúng không? Hay là em đi làm cho anh một tô mì nhé?”
Bạch Diệc Phi cười gật đầu: “Được, nấu nhiều một chút chúng ta ăn chung”.
Sau khi ăn xong, mỗi người tự về phòng mình nghỉ ngơi.
“Hử?”
Lý Tuyết bước tới ôm lấy Bạch Diệc Phi, tim đập rộn ràng.
Trước đây việc tiếp xúc thân mật với Bạch Diệc Phi chỉ giới hạn ở nắm tay, phần lớn là nắm cổ tay, cái ôm lần này coi như là thân mật nhất.
Bạch Diệc Phi đứng hình.
Cảm nhận được thân thể mềm mại của Lý Tuyết, tim Bạch Diệc Phi cũng đập thình thịch.
Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn nói: “Tuyết Nhi…”
Lúc này, Lý Tuyết đẩy Bạch Diệc Phi ra: “Thấy anh không vui, em muốn an ủi anh một chút”.
Nói xong Lý Tuyết xoay người trở về phòng.
Cô biết những gì mẹ nói tối nay đã làm tổn thương đến anh, cô không muốn thấy Bạch Diệc Phi buồn, vì vậy mới không kiềm chế được mà ôm anh, muốn mang lại chút an ủi cho anh.
Ngoài cửa, Diệc Phi vẫn còn đang lâng lâng, bàn tay muốn đưa ra ôm lấy cô giờ đang cứng đờ trên không trung.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi mới phản ứng lại, cười ngốc nghếch.
…
Ngày hôm sau.
Bạch Diệc Phi vừa mới đến văn phòng, đúng lúc gặp được Vương Lâu.
Vương Lâu đưa cho anh một xấp tài liệu và nói: “Những công ty bị mua lại trước đây cũng không tệ, đã dần dần khôi phục lại. Và dự án ống thép liền khối của gia đình Hà Viên Viên cũng đang hoạt động tốt. Về mặt chất lượng, đều tốt hơn so với những công ty khác. Cho nên có rất nhiều đơn đặt hàng”.
“Những tài liệu này là do tôi dựa trên kết quả tăng trưởng lợi nhuận của các công ty đó để đưa vào báo cáo, cậu đọc đi”.
Bạch Diệc Phi ném trả lại tài liệu cho Vương Lâu: “Những việc này cậu tự có tính toán là được”.
“Đúng rồi, những công ty và nhà máy này sau khi điều chỉnh, cậu hãy đi đăng ký lại và để nó đứng tên cậu”.
Vương Lâu kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
“Đứng tên tôi?”
“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu: “Công ty này tôi chỉ tin tưởng mình cậu”.
“Anh em tốt, cậu yên tâm, những thứ này ở trong tay tôi, tôi nhất định sẽ điều hành nó thật tốt cho cậu!”
Vương Lâu biết rằng điều mà Bạch Diệc Phi muốn nhận lại không phải là sự cảm kích, mà là muốn anh phát triển công ty này, đó chính là sự báo đáp tốt nhất cho lòng tin của cậu ấy đối với mình.
Tính ra, Bạch Diệc Phi vẫn có suy tính riêng của mình.
Trước đó Bạch Vân Bằng nói rằng ông ta đã gặp phải một số vấn đề, cùng với sự xuất hiện của Bạch Hổ, anh mơ hồ cảm thấy những ngày yên bình của mình sẽ không còn được bao lâu nữa.
Để Vương Lâu phụ trách đối ngoại, còn bản thân mình lùi về hậu trường, có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Hai người trò chuyện với nhau về những chi tiết cụ thể, hai tiếng sau Vương Lâu rời đi.