Sáng sớm hôm sau, Lý Tuyết đi đến tập đoàn Thủy Tinh tìm Vương Lâu.
Vương Lâu dẫn Lý Tuyết đi vào văn phòng, nói: “Tôi biết là chị muốn tôi cứu Bạch Diệc Phi nhưng tôi không cứu nổi”.
Lý Tuyết ngưng lại một lúc, nói: “Chẳng phải cậu là bạn của anh ấy sao? Hiện giờ anh ấy gặp khó khăn…”.
“Tôi cũng muốn thế lắm chứ…”, Vương Lâu cười khổ một tiếng, nói: “Nhưng chị phải biết là không có cách nào giúp được. Nếu tôi giúp được thì đâu cần chị phải đích thân đến tìm tôi?”
Lý Tuyết đột nhiên thấy thất vọng, lẽ nào không còn cách nào sao?
Vương Lâu thấy thế, đột nhiên nói: “Chị à, hay là chị đi thủ đô một chuyến, tìm bố mẹ đẻ của Bạch Diệc Phi. Có lẽ họ sẽ có cách cứu Bạch Diệc Phi”.
Lý Tuyết nghe thấy thế thì ánh mắt sáng bừng lên. Đúng thế, bố mẹ đẻ của Bạch Diệc Phi ở nhà họ Bạch- một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô. Đến tìm họ thì có lẽ họ sẽ có cách cứu anh ấy.
…
Về đến nhà, Lý Tuyết tắm rửa rồi chọn bộ quần áo mà Bạch Diệc Phi mua cho cô rồi trang điểm một chút. Đợi sau khi chuẩn bị xong xuôi cô mới xuất phát.
Trước đây đều là Bạch Diệc Phi giúp cô, lần này cô nhất định phải giúp được anh. Hơn nữa cô cũng không thể gạt bản thân nữa. Kể cả là mất trí nhưng người cô quan tâm nhất vẫn là Bạch Diệc Phi. Vị trí của Bạch Diệc Phi trong lòng cô quan trọng hơn cô tưởng nhiều.
Lý Tuyết ngồi trên taxi, vừa mới xuất phát không lâu thì bị người ta chặn lại.
“Chuyện gì vậy?”, phanh gấp nên khiến Lý Tuyết không kìm được mà nhìn về phía trước.
Lái xe thở phù một cái, nói: “Mẹ kiếp! Tên nào lái xe vậy? Có biết lái không thế?”
Ở đây cách trung tâm thành phố khá xa, khá ít xe, nhưng chiếc xe màu đen này lại chắn trước mặt xe của họ và chắn đường đi luôn.
Không bao lâu có người xuống xe, tổng cộng có ba người đàn ông với thân hình vạm vỡ.
Lý Tuyết thấy thế thì cảm giác có gì không ổn. Cô định xuống xe bỏ chạy nhưng bị một tên râu ria nắm chặt lại: “Định chạy à, đừng mơ”.
Lái xe thấy thế thì sợ vô cùng, nói: “Đại ca, các người muốn làm gì? Trên người tôi không có tiền đâu…”.
Ba người đàn ông không để ý gì đến lái xe mà kéo Lý Tuyết vào trong xe.
“Các người buông tôi ra, buông ra”, Lý Tuyết không ngừng giãy dụa, nói.
Người đàn ông râu ria không nhẫn nại được, nói: “Ngồi nguyên cho tao, không tao đánh chết mày đấy”.