Hứa Xương lại gọi: “Người tiếp theo, Diệp Hoan!”
Mọi người nhìn về phía Diệp Hoan, gã mặc một bộ âu phục màu bạc, bước đi ổn trọng về phía khán đài.
Lúc đó mọi người đều âm thầm suy đoán: chủ tịch liên minh doanh nghiệp nhiệm kỳ này chắc hẳn là thuộc về gã rồi.
Phần giới thiệu của Diệp Hoan nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người, lúc gã đi xuống lại vang lên một tràng vỗ tay khác, xem chừng rất được ủng hộ.
Bạch Diệc Phi không có hứng thú, anh chỉ lạnh nhạt quan sát.
Lúc này Bạch Hổ quay lại.
“Tìm được rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ lắc đầu: "Không thấy!”
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Tiếp tục tìm”.
Thuyền đã ra đến giữa biển, không thể nào không thấy được, nhất định là đang ở đâu đó.
“Vâng!”
Bạch Hổ vừa ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng của Hứa Xương: "Người tiếp theo... Bạch Diệc Phi!"
Anh ta cũng phải nhìn cái tên này mất mấy giây rồi mới đọc lên, sau khi đọc xong thì bắt đầu quan sát mọi người trong phòng.
Lý Tuyết nghe đến tên của Bạch Diệc Phi thì hơi căng thẳng: "Đến lượt anh rồi!"
Bạch Diệc Phi cười, anh vỗ nhẹ tay cô an ủi: "Không sao đâu!”
“Anh thật sự phải làm như vậy sao? Người kia…", cái Lý Tuyết lo lắng là lời của người đó. Người đó không cho Bạch Diệc Phi tranh cử.
Bạch Diệc Phi biết cô lo lắng cho Chu Khúc Nhi nên an ủi: "Em yên tâm đi, dù anh đi tranh cử thì cũng không được chọn đâu, chỉ là lên đó nói hai câu thôi, hơn nữa như thế có thể khiến người đó đến tìm anh!”
Lý Tuyết hơi mím môi, lúc sau cũng gật đầu.
Thấy vậy thì Bạch Diệc Phi mới quay người đi về phía khán đài.
Mà lúc này Diệp Hoan ở phía dưới nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Bạch Diệc Phi đâu có tư cách ở trong này?”
Liễu Chiêu Phong ngồi bên cạnh Diệp Hoan hận đến nghiến răng: "Ai mà biết được hắn ta lấy giấy mời tham dự ở đâu ra?”
Diệp Hoan nhíu mày càng chặt, nhưng không lâu sau lại giãn ra: "Hừ, đến để tấu hài mà thôi!"
“Đúng thế?”, Liễu Chiêu Phong tán thành: "Cái gì cũng không có, lại còn đến tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đúng là chuyện cười mà!"
Diệp Hoan không đáp, gã nhìn Bạch Diệc Phi trên đài.
“Xin chào tất cả quý vị, tôi là Bạch Diệc Phi!”, Bạch Diệc Phi không chút lo lắng, anh từ tốn nói.
“Đó chính là Bạch Diệc Phi!”
"Là chủ tịch cũ của tập đoàn Hầu Tước!”
“Hắn ta không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, sao có thể tham gia tranh cử chứ?”
“Không biết...”
Lúc này có người đứng lên nói ra suy nghĩ của mọi người.
“Bây giờ mày không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, mày có tư cách gì tới đây tranh cử?”
Bạch Diệc Phi hướng về phía đó, phát hiện ra người đó cũng không phải ai xa lạ mà chính là Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong lớn tiếng nói: "Mọi người ở đây đều là chủ tịch của các công ty, chỉ mình mày không phải, vậy mà mày còn có mặt mũi đứng trên đó? Còn không mau đi xuống ngay!”
Mọi người âm thầm gật đầu, nhưng không nói hùa theo.
Bạch Diệc Phi thấy vậy chỉ cười lạnh nói: "Vậy mày dùng thân phận gì bắt tao đi xuống?”
Đến Hứa Xương cũng không kêu anh xuống, gã dựa vào cái gì bắt anh đi xuống?
Liễu Chiêu Phong quay đầu về phía Hứa Xương, gã chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: "Chủ tịch Hứa, mọi người ở đây đều biết Bạch Diệc Phi đã không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, hắn ta cũng không có gì cả, căn bản không có tư cách tham gia tranh cử!"
“Trước đó có thể bỏ qua việc hắn ta lấy giấy mời ở đâu ra, nhưng bây giờ hắn ta đứng trên đó tranh cử là không đúng quy tắc!”
Hứa Xương nhìn lướt qua Liễu Chiêu Phong rồi lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, anh ta dửng dưng nói.
“Bạch Diệc Phi, theo lời vị khách kia thì giấy mời của anh không được rõ ràng!”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Quả thật là không rõ ràng”.
“Xem đi, hắn ta cũng nói rồi, giấy mời của hắn ta không rõ ràng, chắc chắn là lấy trộm thiệp mời của người khác để mạo danh tới đây”, Liễu Chiêu Phong kích động nói.
Hứa Xương hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua vẻ không vui.
Bạch Diệc Phi vẫn lạnh nhạt đáp: "Giấy mời này không rõ ràng, nhưng cũng không phải không có khả năng là của tôi”.
“Mà không may giấy mời này chính xác là của tôi thật!"
“Mày đừng có nói dối”, Liễu Chiêu Phong chỉ vào anh nói: "Mày cho rằng người ở liên minh doanh nghiệp đều là kẻ ngốc chắc? Mày căn bản không có tư cách tham dự, liên minh doanh nghiệp nhất định sẽ không mời mày”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Ai nói tôi không có tư cách?”
“Ha ha…", Liễu Chiêu Phòng cười trào phúng nói: "Bạch Diệc Phi, mày bây giờ không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, mày nói mày có tư cách? Mọi người tới đây tham gia đều là những người có sản nghiệp nhất định, còn mày có cái gì?”
“Một người bình thường như vậy cũng muốn làm chủ tịch sao?”
Dứt lời có người phụ họa theo.
“Đúng đó, một người bình thường cũng có tư cách tham gia tranh cử à?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Một người bình thường cũng nhận được giấy mời sao?"
“Hắn ta chỉ là người bình thường, cho dù hắn ta có một công ty nhỏ thì cũng không đủ tư cách”.
“...”
Bạch Diệc Phi vẫn ung dung, đợi Liễu Chiêu Phong nói xong thì anh mới nói: "Tôi thấy mọi người vẫn chưa biết, ngoài tập đoàn Hầu Tước ra thì tôi còn có sản nghiệp tư nhân khác”.
“Cái gì?”
“Sản nghiệp tư nhân?”
Liễu Chiêu Phong không tin, gã phản bác lại: “Không thể nào!"
Dưới sự tò mò của mọi người, Bạch Diệc Phi thong thả nói: "Tôi vẫn chưa kịp giới thiệu thì đã bị người kia cắt ngang, bây giờ tôi xin giới thiệu lại”.
Liễu Chiêu Phong chỉ muốn lập tức lên đó đánh cho Bạch Diệc Phi một trận, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, gã chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
“Xin chào, tôi là Bạch Diệc Phi, là chủ tịch của bệnh viện tư nhân Ngọa Long và bệnh viện tư nhân Thiên Bắc”.
“Cái gì?”
Tất cả đều kinh ngạc
Hai mắt Liễu Chiêu Phong mở lớn.
Bệnh viện tư nhân Ngọa Long và bệnh viện tư nhân kia là của Bạch Diệc Phi.
Sao có thể chứ?
Liễu Chiêu Phong lại phản bác: "Không thể nào! Hai bệnh viện này đều là bệnh viện tư nhân, không thể là của mày được!”
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh: "Thông tin này có phải là giả hay không thì mọi người lên mạng tra thử là biết thôi”.
Dứt lời có mấy người lập tức lấy điện thoại ra tra, sau đó phát hiện ra thật sự là của Bạch Diệc Phi.
Sắc mặt Diệp Hoan không tốt, gã cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ có tập đoàn Hầu Tước thôi, không ngờ đối phương còn âm thầm mua lại hai bệnh viện tư nhân kia, nếu không phải do chính Bạch Diệc Phi nói thì chắc chắn không có ai chú ý tới điểm này.
Lần này Liễu Chiêu Phong hoàn toàn đứng hình.
Gã cũng tra được thông tin như vậy, trên đó viết rõ ràng tên của Bạch Diệc Phi.
Nhưng sao có thể chứ?
Hứa Xương cũng tra thử, anh ta nhìn Bạch Diệc Phi thật sâu, sau đó lạnh nhạt nói: "Đúng là của anh thật, anh có thể tiếp tục!”
Liễu Chiêu Phong bây giờ chỉ có thể ngậm mồm lại.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh tiếp tục nói: "Lời tôi muốn nói cũng không nhiều, chỉ còn...”
“Đợi đã”, lại có người đứng dậy phản đối Bạch Diệc Phi.
Chương 512: Vương Lâu tới
Hứa Xương lại gọi: “Người tiếp theo, Diệp Hoan!”
Mọi người nhìn về phía Diệp Hoan, gã mặc một bộ âu phục màu bạc, bước đi ổn trọng về phía khán đài.
Lúc đó mọi người đều âm thầm suy đoán: chủ tịch liên minh doanh nghiệp nhiệm kỳ này chắc hẳn là thuộc về gã rồi.
Phần giới thiệu của Diệp Hoan nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của mọi người, lúc gã đi xuống lại vang lên một tràng vỗ tay khác, xem chừng rất được ủng hộ.
Bạch Diệc Phi không có hứng thú, anh chỉ lạnh nhạt quan sát.
Lúc này Bạch Hổ quay lại.
“Tìm được rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ lắc đầu: "Không thấy!”
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Tiếp tục tìm”.
Thuyền đã ra đến giữa biển, không thể nào không thấy được, nhất định là đang ở đâu đó.
“Vâng!”
Bạch Hổ vừa ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng của Hứa Xương: "Người tiếp theo... Bạch Diệc Phi!"
Anh ta cũng phải nhìn cái tên này mất mấy giây rồi mới đọc lên, sau khi đọc xong thì bắt đầu quan sát mọi người trong phòng.
Lý Tuyết nghe đến tên của Bạch Diệc Phi thì hơi căng thẳng: "Đến lượt anh rồi!"
Bạch Diệc Phi cười, anh vỗ nhẹ tay cô an ủi: "Không sao đâu!”
“Anh thật sự phải làm như vậy sao? Người kia…", cái Lý Tuyết lo lắng là lời của người đó. Người đó không cho Bạch Diệc Phi tranh cử.
Bạch Diệc Phi biết cô lo lắng cho Chu Khúc Nhi nên an ủi: "Em yên tâm đi, dù anh đi tranh cử thì cũng không được chọn đâu, chỉ là lên đó nói hai câu thôi, hơn nữa như thế có thể khiến người đó đến tìm anh!”
Lý Tuyết hơi mím môi, lúc sau cũng gật đầu.
Thấy vậy thì Bạch Diệc Phi mới quay người đi về phía khán đài.
Mà lúc này Diệp Hoan ở phía dưới nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Bạch Diệc Phi đâu có tư cách ở trong này?”
Liễu Chiêu Phong ngồi bên cạnh Diệp Hoan hận đến nghiến răng: "Ai mà biết được hắn ta lấy giấy mời tham dự ở đâu ra?”
Diệp Hoan nhíu mày càng chặt, nhưng không lâu sau lại giãn ra: "Hừ, đến để tấu hài mà thôi!"
“Đúng thế?”, Liễu Chiêu Phong tán thành: "Cái gì cũng không có, lại còn đến tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đúng là chuyện cười mà!"
Diệp Hoan không đáp, gã nhìn Bạch Diệc Phi trên đài.
“Xin chào tất cả quý vị, tôi là Bạch Diệc Phi!”, Bạch Diệc Phi không chút lo lắng, anh từ tốn nói.
“Đó chính là Bạch Diệc Phi!”
"Là chủ tịch cũ của tập đoàn Hầu Tước!”
“Hắn ta không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, sao có thể tham gia tranh cử chứ?”
“Không biết...”
Lúc này có người đứng lên nói ra suy nghĩ của mọi người.
“Bây giờ mày không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, mày có tư cách gì tới đây tranh cử?”
Bạch Diệc Phi hướng về phía đó, phát hiện ra người đó cũng không phải ai xa lạ mà chính là Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong lớn tiếng nói: "Mọi người ở đây đều là chủ tịch của các công ty, chỉ mình mày không phải, vậy mà mày còn có mặt mũi đứng trên đó? Còn không mau đi xuống ngay!”
Mọi người âm thầm gật đầu, nhưng không nói hùa theo.
Bạch Diệc Phi thấy vậy chỉ cười lạnh nói: "Vậy mày dùng thân phận gì bắt tao đi xuống?”
Đến Hứa Xương cũng không kêu anh xuống, gã dựa vào cái gì bắt anh đi xuống?
Liễu Chiêu Phong quay đầu về phía Hứa Xương, gã chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: "Chủ tịch Hứa, mọi người ở đây đều biết Bạch Diệc Phi đã không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, hắn ta cũng không có gì cả, căn bản không có tư cách tham gia tranh cử!"
“Trước đó có thể bỏ qua việc hắn ta lấy giấy mời ở đâu ra, nhưng bây giờ hắn ta đứng trên đó tranh cử là không đúng quy tắc!”
Hứa Xương nhìn lướt qua Liễu Chiêu Phong rồi lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, anh ta dửng dưng nói.
“Bạch Diệc Phi, theo lời vị khách kia thì giấy mời của anh không được rõ ràng!”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Quả thật là không rõ ràng”.
“Xem đi, hắn ta cũng nói rồi, giấy mời của hắn ta không rõ ràng, chắc chắn là lấy trộm thiệp mời của người khác để mạo danh tới đây”, Liễu Chiêu Phong kích động nói.
Hứa Xương hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua vẻ không vui.
Bạch Diệc Phi vẫn lạnh nhạt đáp: "Giấy mời này không rõ ràng, nhưng cũng không phải không có khả năng là của tôi”.
“Mà không may giấy mời này chính xác là của tôi thật!"
“Mày đừng có nói dối”, Liễu Chiêu Phong chỉ vào anh nói: "Mày cho rằng người ở liên minh doanh nghiệp đều là kẻ ngốc chắc? Mày căn bản không có tư cách tham dự, liên minh doanh nghiệp nhất định sẽ không mời mày”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Ai nói tôi không có tư cách?”
“Ha ha…", Liễu Chiêu Phòng cười trào phúng nói: "Bạch Diệc Phi, mày bây giờ không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, mày nói mày có tư cách? Mọi người tới đây tham gia đều là những người có sản nghiệp nhất định, còn mày có cái gì?”
“Một người bình thường như vậy cũng muốn làm chủ tịch sao?”
Dứt lời có người phụ họa theo.
“Đúng đó, một người bình thường cũng có tư cách tham gia tranh cử à?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Một người bình thường cũng nhận được giấy mời sao?"
“Hắn ta chỉ là người bình thường, cho dù hắn ta có một công ty nhỏ thì cũng không đủ tư cách”.
“...”
Bạch Diệc Phi vẫn ung dung, đợi Liễu Chiêu Phong nói xong thì anh mới nói: "Tôi thấy mọi người vẫn chưa biết, ngoài tập đoàn Hầu Tước ra thì tôi còn có sản nghiệp tư nhân khác”.
“Cái gì?”
“Sản nghiệp tư nhân?”
Liễu Chiêu Phong không tin, gã phản bác lại: “Không thể nào!"
Dưới sự tò mò của mọi người, Bạch Diệc Phi thong thả nói: "Tôi vẫn chưa kịp giới thiệu thì đã bị người kia cắt ngang, bây giờ tôi xin giới thiệu lại”.
Liễu Chiêu Phong chỉ muốn lập tức lên đó đánh cho Bạch Diệc Phi một trận, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, gã chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
“Xin chào, tôi là Bạch Diệc Phi, là chủ tịch của bệnh viện tư nhân Ngọa Long và bệnh viện tư nhân Thiên Bắc”.
“Cái gì?”
Tất cả đều kinh ngạc
Hai mắt Liễu Chiêu Phong mở lớn.
Bệnh viện tư nhân Ngọa Long và bệnh viện tư nhân kia là của Bạch Diệc Phi.
Sao có thể chứ?
Liễu Chiêu Phong lại phản bác: "Không thể nào! Hai bệnh viện này đều là bệnh viện tư nhân, không thể là của mày được!”
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh: "Thông tin này có phải là giả hay không thì mọi người lên mạng tra thử là biết thôi”.
Dứt lời có mấy người lập tức lấy điện thoại ra tra, sau đó phát hiện ra thật sự là của Bạch Diệc Phi.
Sắc mặt Diệp Hoan không tốt, gã cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ có tập đoàn Hầu Tước thôi, không ngờ đối phương còn âm thầm mua lại hai bệnh viện tư nhân kia, nếu không phải do chính Bạch Diệc Phi nói thì chắc chắn không có ai chú ý tới điểm này.
Lần này Liễu Chiêu Phong hoàn toàn đứng hình.
Gã cũng tra được thông tin như vậy, trên đó viết rõ ràng tên của Bạch Diệc Phi.
Nhưng sao có thể chứ?
Hứa Xương cũng tra thử, anh ta nhìn Bạch Diệc Phi thật sâu, sau đó lạnh nhạt nói: "Đúng là của anh thật, anh có thể tiếp tục!”
Liễu Chiêu Phong bây giờ chỉ có thể ngậm mồm lại.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh tiếp tục nói: "Lời tôi muốn nói cũng không nhiều, chỉ còn...”
“Đợi đã”, lại có người đứng dậy phản đối Bạch Diệc Phi.
Chương 513: Lật ngược tình thế
Bạch Diệc Phi đứng sau lưng Vương Lâu, anh nhìn bóng lưng cậu bạn tốt này, đột nhiên anh hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thảo nào tập đoàn Thủy Tinh hết lần này tới lần khác dám cướp hết mối ngon từ tập đoàn Hầu Tước. Tất cả đều là vì trong mắt Vương Lâu, cho dù là tập đoàn Thủy Tinh hay tập đoàn Hầu Tước, thì cuối cùng cũng đều là của Bạch Diệc Phi cả.
Vương Lâu làm những chuyện nhìn thì giống như đang chống lại anh, nhưng thật ra lại đang giúp anh.
Hơn nữa anh nghĩ đến chuyện Vương Lâu đi đón Lý Tuyết lần trước, cậu ta cũng giúp anh lo trước một bước. Bởi vì cậu ta biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, vì thế đã bảo vệ Lý Tuyết trước một bước để anh không phải lo lắng.
Khó trách Lý Cường Đông lại thân thiết với Vương Lâu như vậy.
Sau khi nghe xong những lời này thì Liễu Chiêu Phong thật sự không thể nào chấp nhận nổi, gã cực khổ lên kế hoạch lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được kết quả thế này.
"Vương Lâu! Mày thật sự hèn hạ! Mày chính là một đứa ty tiện bỉ ổi!"
Vương Lâu thản nhiên nói: "Xin hỏi tao hèn hạ chỗ nào vậy?"
"Chúng ta đã lên kế hoạch tốt, mày quên rồi sao?", Liễu Chiêu Phong lớn tiếng hét lên: "Chúng ta đã nói mày chịu trách nhiệm từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước, giúp tao lấy được tập đoàn Hầu Tước, con mẹ nó những lời này mày vứt cho chó ăn rồi phải không?"
Vương Lâu cười nhạt: "Không phải chúng ta đang hợp tác rất tốt sao? Tao từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước, cũng đã giúp mày lấy được tập đoàn Hầu Tước, có vấn đề gì à?"
"Mày...", Liễu Chiêu Phong trợn to mắt, đột nhiên gã nhận ra mình đã bị lừa: "Mẹ kiếp! Vương Lâu, mày cố ý lừa tao!"
Vương Lâu vẫn luôn đứng bên phía Bạch Diệc Phi, cậu ta cũng đã đoán trước được tình huống hôm nay, thế nên mới không chút do dự mà hợp tác với gã. Cái gọi là từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước thực tế là chuyển tất cả tài nguyên của tập đoàn Hầu Tước sang tập đoàn Thủy Tinh mà thôi.
Khi Liễu Chiêu Phong lấy được tập đoàn Hầu Tước thì nó cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng!
Đến lúc này Liễu Chiêu Phong đã hiểu rõ mọi chuyện. Vương Lâu cố ý, bắt đầu từ lần hợp tác đầu tiên của bọn họ thì Vương Lâu đã cố ý dụ gã chủ động cắn câu!
Đến tận bây giờ gã mới phát hiện ra!
"Vương Lâu, con mẹ nó mày thật sự hèn hạ!", Liễu Chiêu Phong chỉ vào mặt Vương Lâu rồi chửi rủa: "Thư mời trong tay Bạch Diệc Phi cũng là của mày đúng không? Cả thành phố Thiên Bắc này cũng chỉ có mấy tấm thư mời, Bạch Diệc Phi tại sao lại có một tấm chứ?"
"Là mày cho hắn ta thư mời, là mày đứng sau lưng dựng lên mọi kế hoạch!"
Trong suốt quá trình Liễu Chiêu Phong chửi rủa, Vương Lâu chỉ nhạt nhẽo nhìn mà không có chút tức giận nào.
Thấy vậy thì mọi người đều rất khâm phục, khí chất này người bình thường không thể có được.
Liễu Chiêu Phong chửi rủa rất nhiều mới chợt nghĩ ra: "Mày còn hợp tác với nhà họ Diệp đúng không? Cũng là vì lót đường cho Bạch Diệc Phi sao?"
Nói xong thì không đợi Vương Lâu mở miệng đã xoay người nói với Diệp Hoan: "Chủ tịch Diệp, bộ mặt thật của Vương Lâu đã bị vạch trần, anh còn muốn hợp tác với anh ta sao?"
Diệp Hoan khẽ nhíu mày.
Vương Lâu lại nói: "Xin lỗi, có lẽ mày chưa hiểu lắm, đối tượng hợp tác với tao luôn là mày, không phải nhà họ Diệp".
"Mày!", Liễu Chiêu Phong trợn to mắt, không thể tin nổi.
Lúc này Diệp Hoan cũng nói: "Thật sự xin lỗi, anh Liễu, giữa chúng ta không có quan hệ hợp tác và hoàn toàn không liên quan đến tập đoàn nhà họ Diệp chút nào cả".
Liễu Chiêu Phong sững sờ.
Ngay cả Diệp Hoan cũng phủi sạch quan hệ với gã.
Giờ phút này Liễu Chiêu Phong đã thua hoàn toàn, không có sự hợp tác của Vương Lâu, cũng không còn sự hợp tác của Diệp Hoan. Trong tình huống không một ai ủng hộ thì Liễu Chiêu Phong chả là cái thá gì cả.
Còn tập đoàn Hầu Tước chẳng qua cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, không có chút tác dụng nào.
Trên sân khấu, Vương Lâu quay đầu nói với Bạch Diệc Phi: "Thông tin mới được duyệt hôm qua, lát nữa cậu đọc qua thử đi, có một số chỗ cần cậu ký tên".
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh nghiêm túc nói: "Cậu tiếp tục quản lý tập đoàn Thủy Tinh đi, tôi không muốn".
"Nó vốn là của cậu", Vương Lâu cũng lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, từ đầu đến cuối nó đều là của cậu".
Bạch Diệc Phi há mồm muốn nói gì đó, nhưng Vương Lâu đã đi xuống sân khấu.
Thấy vậy thì mọi người đều rối rít nhìn Bạch Diệc Phi trên sân khấu. Pha lật ngược tình huống vừa nãy thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Cũng vì vậy mà Bạch Diệc Phi lại trở thành chủ tịch của doanh nghiệp hàng đầu thành phố Thiên Bắc một lần nữa.
Bạch Diệc Phi biết không trả tập đoàn Thủy Tinh lại được nên vui vẻ tiếp nhận.
Giờ phút này Bạch Diệc Phi cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, cả thể chất lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái!
Bạch Diệc Phi lại đứng trước micro, anh ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp tự giới thiệu mình: "Xin chào mọi người, tôi tên là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh và bệnh viện Ngọa Long..."
Tiếp theo là một đoạn tự trần thuật về mình vô cùng dõng dạc hùng hồn.
Đến khi nói xong thì tiếng vỗ tay phía dưới còn nhiệt liệt hơn cả lúc Diệp Hoan xuống sân khấu.
Bạch Diệc Phi kích động xuống sân khấu, trở về bên cạnh Lý Tuyết.
Mà sau khi Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên ngồi xuống thì sắc mặt đều rất âm u.
"Vương Lâu đáng chết! Không ngờ dám chơi chúng ta một vố!", Phùng Tiên Tiên không cam lòng gầm nhẹ.
Sắc mặt Diệp Hoan cũng không tốt, gã nhỏ giọng nói: "Bạch Diệc Phi cũng không sống được lâu nữa đâu!"
"Em muốn hắn ta chết ngay bây giờ!", đôi mắt Phùng Tiên Tiên chứa đầy thù hận điên cuồng, sắc mặt cô ta cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Diệp Hoan an ủi nói: "Đừng vội, không cần chờ lâu lắm đâu".
Liễu Chiêu Phong mờ mịt luống cuống ngồi xuống, đầu óc gã trống rỗng, gã không biết mình nên làm gì bây giờ? Không có Vương Lâu và Diệp Hoan thì gã còn có thể làm gì?
Ngồi tại chỗ hồi lâu nhưng Liễu Chiêu Phong vẫn chưa hoàn hồn được, ngược lại gã còn chìm sâu vào trong suy nghĩ của bản thân, gã đang nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
Gã không còn gì nữa thì Bạch Diệc Phi có thể dễ dàng trả thù gã, không những thế Bạch Diệc Phi còn muốn giết gã nữa!
Nghĩ đến đây Liễu Chiêu Phong bắt đầu vô thức run rẩy.
Nhưng mà không còn ai để ý đến một kẻ thất bại như gã nữa rồi.
…
Bạch Diệc Phi vẫn chưa kịp kiềm chế được tâm trạng của mình sau khi trải qua chuyện vừa rồi, anh nhớ lại cảnh đó.
Bạch Diệc Phi chưa nói hết thì Hứa Xương đã dùng khẩu hình miệng nhắc nhở anh một câu: cẩn thận.
Anh hiểu được hai chữ này, trong lòng anh lập vui vẻ, có phải Hứa Xương đã biết trước chuyện gì nên mới nhắc nhở anh không? Hay là...
Lúc này Vương Lâu ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì, ánh mắt cậu ta lóe lên như vừa hiểu rõ chuyện gì đó, một lát sau cậu ta thản nhiên nói:
"Bạch Diệc Phi, xin lỗi vì đã lừa cậu".
Bạch Diệc Phi dừng lại một lát, anh khó hiểu hỏi: "Hả?"
Vương Lâu lờ mờ nói: "Lần trước trong hôn lễ của Diệp Hoan tôi đã lừa cậu".
"Nếu như lúc đó cậu bị cảnh sát đưa đi thì cũng sẽ không có chuyện sau này nữa".
Bạch Diệc Phi sợ hãi, anh hiểu ý của Vương Lâu. Bọn họ sợ anh giống lần giết Tùng Vưu Duy lúc trước, được cảnh sát bảo vệ thì không có cách nào giết được anh.
“Nói như vậy nghĩa là cậu cũng biết hết mọi chuyện", đến lúc này rồi thì Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu tất cả. Lý Cường Đông biết chuyện vì ông hợp tác với Vương Lâu.
“Vì vậy cậu mới cố ý giúp tôi để không bị cảnh sát dẫn đi".
Vương Lâu cười khổ: “Đúng vậy".
Bạch Diệc Phi cười một tiếng: “Tất cả những chuyện này đều do bố tôi, không đúng, do bố vợ tôi nói cho cậu sao?”
Anh chỉ muốn xác nhận một chút, cũng muốn biết tại sao.
“Đúng vậy”, Vương Lâu gật đầu.
Bach Diệc Phi hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lại hợp tác với Lý Cường Đông? Tại sao hợp tác còn muốn lừa anh?
“Bởi vì mọi chuyện đều là kế hoạch", Vương Lâu lạnh nhạt trả lời: “Chỉ khi cậu cho rằng tôi phản bội cậu, thì vở kịch này mới giống như thật, kế hoạch mới có thể tiếp tục".
Chương 514: Nguyên nhân Bạch Khiếu bị từ bỏ
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?”, Bạch Diệc Phi có chút khó hiểu, một suy nghĩ khác loé lên trong đầu, anh lại hỏi: “Cậu quen Bạch Vân Bằng?”
“Đúng”, Vương Lâu gật đầu lần nữa: “Bố vợ cậu giới thiệu cho chúng tôi quen nhau”.
Trên thực tế, tất cả hành vi hiện tại của Vương Lâu đều đi theo kế hoạch của Bạch Vân Bằng, bởi vì chỉ khi bên cạnh Bạch Diệc Phi không còn bất cứ sự trợ giúp nào nữa thì đám người kia mới lộ diện.
Như vậy, nếu muốn tìm được kẻ đứng sau là ai cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nếu như trong quá trình này mà Bạch Diệc Phi thất bại thì trên thực tế anh vẫn còn có sự trợ giúp của Vương Lâu, chẳng qua là tất cả mọi người đều không ai biết mà thôi.
Bạch Diệc Phi nghe xong cúi đầu không nói gì.
Vương Lâu cũng không mở miệng nói thêm gì nữa mà đợi cho Bạch Diệc Phi từ từ tiêu hoá hết tất cả những thông tin này.
Lý Tuyết lại rất lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.
Một hồi lâu, Bạch Diệc Phi mới nở nụ cười tự giễu chính mình: “Tôi hiểu rồi, bất kể ra sao thì ông ấy cũng sẽ lôi tôi ra để làm mồi nhử, không phải sao? Nói thì nghe có vẻ đường đường chính chính, hừ…”.
“Không phải, chú thực ra rất để tâm đến cậu”, Vương Lâu thấy Bạch Diệc Phi như vậy, không kiềm được nói giúp cho Bạch Vân Bằng vài câu.
Bạch Diệc Phi ngước mắt lên, suy nghĩ hiện lên trong ánh mắt rất phức tạp: “Nếu ông ấy để tâm đến tôi, thì tại sao lại để tôi phải đi làm mồi nhử? Ông ấy không phải rất bản lĩnh à? Tự ông ấy không giải quyết được hay sao mà còn phải đưa mạng sống của con trai mình ra mới được?”
“Ông ấy có xứng đáng làm một người bố không? Ông ấy không xứng!”
Bạch Diệc Phi càng nói thì càng kích động, giọng nói cũng bất giác càng to hơn khiến cho những người xung quanh đó đều quay ra nhìn.
Vương Lâu thấy vậy lập tức tỏ vẻ xin lỗi rồi nói với mọi người: “Xin lỗi, làm phiền mọi người”.
Dứt lời, cậu ta quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Cậu bình tĩnh một chút, tình hình hiện tại rất gay go, việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
Bạch Diệc Phi bật cười: “Bất đắc dĩ? Vậy tại sao ông ấy không lôi Bạch Khiếu ra mà làm mồi nhử? Bạch Khiếu không phải cũng là con trai ông ấy à? Ha, con mẹ nó, bất công trắng trợn như vậy có ai không nhìn ra được chứ?”
Vương Lâu khựng lại, trầm giọng nói: “Bạch Khiếu không có tư cách này!”
“Tôi trước đây đã từng vô cùng khó hiểu, tôi cũng đã hỏi qua chú Lý, chú Lý nói Bạch Khiếu không xứng”.
“Nhà họ Bạch là một gia tộc lớn có nền tảng thâm sâu, bọn họ vô cùng chú trọng đến người thừa kế, nhưng Bạch Khiếu lại đánh mất tư cách này, cho nên hắn không xứng!”
“Cậu phải biết rằng, hắn trước đó đã gặp một tai nạn xe cộ, đã… mất đi khả năng sinh con rồi”.
“Một người như vậy thì không có tư cách để kế thừa nhà họ Bạch, gia tộc sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa, như vậy, nếu lấy hắn ta ra để làm mồi nhử thì ai sẽ tin?”
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên giật mình, hai mắt trừng lớn, cho nên cái tư cách được nói đến ở đây chính là khả năng nối dõi tông đường hay sao?
Giờ khắc này, Bạch Diệc Phi không hề cảm thấy có gì đáng để vui vẻ cả, anh chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ trong tâm hồn.
Đây chính là cái được gọi là đại gia tộc hay sao?
Chỉ bởi vì mất đi khả năng sinh con thôi mà đã không còn chút giá trị nào nữa, thậm chí đến tư cách để trở thành một quân cờ cũng không còn nữa.
Ha, tình thân đối với bọn họ mà nói, có lẽ còn chẳng bằng một chút xíu lợi ích của bọn họ.
Bạch Diệc Phi cười khổ: “Tôi chẳng thà trở thành Bạch Khiếu”.
Bị gia tộc chối bỏ, đối với anh mà nói thực ra là một việc tốt, ít nhất thì anh có thể sống cuộc sống của mình, sẽ không bởi vì lợi ích của một gia tộc như vậy mà bị ép buộc phải đi làm những việc mà anh hoàn toàn không muốn làm, giống như bây giờ.
Vương Lâu giật mình kinh hãi nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?”
Bạch Diệc Phi bật cười: “Tôi không phải là Bạch Khiếu, tôi không muốn thừa kế nhà họ Bạch, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên với vợ của mình”.
Lý Tuyết nghe thấy câu này thì bất giác run lên.
Nhà họ Bạch chỉ cần một người thừa kế có thể nối dõi tông đường, Bạch Khiếu không được, Bạch Diệc Phi thì được.
Nhưng mà, cô đã không thể sinh con rồi.
Lý Tuyết không dám nghĩ sâu xa thêm nữa, hoảng hốt cúi thấp đầu xuống để che dấu đi cảm xúc trong mắt mình.
Vương Lâu nghe thấy câu nói của Bạch Diệc Phi thì than nhẹ, là một người bạn đã nhiều năm của Bạch Diệc Phi, làm sao mà cậu ta không hiểu được suy nghĩ của anh ấy, nhưng mà: “Bây giờ ván đã đóng thuyền, nếu như từ bỏ thì tất cả những gì đã làm trước đây chẳng phải sẽ mất công toi hay sao?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhìn sâu vào mắt Vương Lâu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tuyết, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, bình tĩnh một chút”.
"Cậu… đi một mình không an toàn”, Vương Lâu lập tức kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì, chỉ nói: “Không phải là mồi nhử à? An toàn thì con mẹ đứa nào dám cắn câu nữa?”
Vương Lâu nghẹn lời, nuốt lại câu nói để Bạch Hổ và Từ Lãng đi theo.
Bạch Diệc Phi nói xong thì một mình đi ra ngoài.
…
Một mình Bạch Diệc Phi đi lên boong tàu, được nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm cùng với mặt biển mênh mông bao la không thấy bến bờ một lần nữa, anh không khỏi hít sâu một hơi, sự bất bình lúc nãy cũng dần tan đi, liền sau đó là sự kiên định đang dâng lên trong lòng.
Nếu như mọi việc đã đến bước này, anh có muốn rút lui an toàn, muốn có được cuộc sống mà bản thân mong muốn thì bắt buộc phải sống sót, anh phải sống sót từ cuộc chiến đấu này đồng thời phải là người đứng vững đến cuối cùng, đứng ở vị trí cao nhất.
Sau khi Bạch Diệc Phi điều chỉnh lại suy nghĩ và cảm xúc xong thì lại đi đến cái góc kia, cái góc mà anh đã gặp phải người đàn ông trung niên.
Đáng tiếc, ở nơi đó đã không còn một bóng người.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không sốt ruột mà ngồi xuống chỗ đó nhìn ngắm mặt biển, từ từ chờ đợi.
Mấy phút sau, phía sau xuất hiện một người phụ nữ, người phụ nữ này đeo mắt kính màu đen, làn da trắng nõn, nếu như không phải đã từng đánh nhau trước đó thì ấn tượng đầu tiên khi gặp cô ta là kiểu nhỏ nhắn dễ thương.
“Bạch Diệc Phi!”, người phụ nữ đứng phía sau lưng anh, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh không nghe lời! Anh không muốn gặp lại người phụ nữ kia nữa à?”
Bạch Diệc Phi nghe tiếng nhưng không quay người lại mà chỉ nói nhàn nhạt: “Ngồi không?”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nhưng không hề có phản ứng gì.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng để ý, hỏi: “Không biết phải xưng hô thế nào?”
“Từ Văn”.
Bạch Diệc Phi ồ một tiếng nhưng chẳng nói tiếp.
Từ Văn hơi chau mày: “Ý anh là gì? Không phải nói với anh là đừng tham gia tranh cử à? Không phải anh rất để tâm đến người phụ nữ kia à? Anh đi tham gia tranh cử không sợ chúng tôi giết cô ta à?”
Bạch Diệc Phi vẫn nhìn về phía mặt biển, thần sắc nhàn nhạt, giọng điệu lại có chút vô lại: “Tôi đã tham gia rồi, cô có thể làm được gì?”
“Anh!”, ánh mắt Từ Văn tối lại, nghiêm giọng nói: “Có tin ngay bây giờ tôi sẽ đi giết người phụ nữ kia không?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhún vai, chậm rãi đứng dậy: “Cô nói không sai, tôi đúng là rất quan tâm, dù gì thì đó cũng là bạn thân của vợ tôi cũng là vợ của anh tôi, cho nên…”.
“Anh muốn làm cái gì?”, Từ Văn nhìn thấy một tia tàn nhẫn trong ánh mắt Bạch Diệc Phi, cô ta không ngờ mình đã bất giác lùi lại một bước.
Bạch Diệc Phi cong môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Đương nhiên là… khiến cô phải nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi ở đâu”.
Trái tim Từ Văn giật thót nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh không nghe lời, đi tham gia tranh cử còn muốn tôi nói cho anh tung tích của cô ta, anh…”.
Lời còn chưa nói hết thì Bạch Diệc Phi đã ra tay rồi.
Bạch Diệc Phi ra tay trong tích tắc, anh nắm lấy cổ tay của Từ Văn, nhân lúc cô ta chưa chuẩn bị liền xoay một vòng bẻ gãy tay của cô ta.
“A!”
Từ Văn kêu lên thảm thiết, tức khắc cả người túa mồ hôi lạnh, tuy nhiên ý chí sinh tồn khiến cô ta phải đưa ra hành động phản ứng lại, dùng cánh tay còn lại rút con dao mang theo bên mình ra đâm mạnh về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng tránh đi, sau đó lại tóm lấy tay kia của cô ta bẻ tiếp.
“A!”, cánh tay này cũng gãy luôn rồi.
Chương 515: Trần Hạo giả
Hai tay của Từ Văn đều bị Bạch Diệc Phi bẻ gãy buông thõng xuống bên người, sau đó lại bị Bạch Diệc Phi ép dính vào tường từ phía sau lưng khiến cô ta không thể động đậy được.
“Bạch Diệc Phi! Anh… có muốn biết tung tích của cô ta nữa hay không?”, Từ Văn dùng điều này để uy hiếp Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến cô phải nói cho tôi biết!”
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi dùng sức cướp lấy con dao của Từ Văn rồi dí nó lên cổ cô ta: “Nói, ở đâu?”
Từ Văn sợ đến mức bắt đầu phát run nhưng vẫn cảm thấy không phục: “Tôi cứ không nói đấy! Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Không, tôi không giết cô, giết cô thì đơn giản quá rồi, tôi cảm thấy, hành hạ một người mới là cách tốt nhất”.
“Phụ nữ ấy mà, đều quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình đúng không?”, nói xong, Bạch Diệc Phi chầm chậm di chuyển con dao từ cổ lên đến trên mặt của cô ta.
Trong ánh mắt của Từ Văn tràn ngập nỗi sợ hãi, cô ta gắng hết sức giãy dụa: “Anh dám!”
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến cô ta mà cầm con dao rạch luôn một đường lên khuôn mặt trắng nõn của cô ta, ngay lập tức máu me tuôn trào.
“A!”
Từ Văn kêu thảm thiết, không phải bởi vì đau đớn mà là bởi vì vết dao trên mặt này, chỉ cần nghĩ đến sau này trên mặt sẽ có một vết sẹo do bị dao rạch thì Từ Văn liền không kiềm được sự sợ hãi.
“Đừng mà…”, Từ Văn không chịu đựng được nữa: “Tôi nói…”.
Bạch Diệc Phi hừ nhẹ, quả nhiên, phụ nữ đều thích đẹp, so với việc giết chết cô ta hoặc làm cô ta bị thương thì cách làm này có hiệu quả hơn nhiều.
“Dẫn đường!”, Bạch Diệc Phi thả Từ Văn ra.
Từ Văn run rẩy gật đầu sau đó cúi thấp đầu đi trước dẫn đường.
Bạch Diệc Phi đi theo phía sau Từ Văn, dí con dao nhỏ vào lưng cô ta, nếu như cô ta dám dở chiêu trò gì thì chắc chắn sẽ phải chết.
…
Từ Văn dẫn theo bạch Diệc phi đến một căn phòng nghỉ trong khoang thuyền, cửa vừa được mở ra thì phía sau đột nhiên xuất hiện một người.
Bạch Diệc Phi quay phắt đầu lại đang định ra tay thì phát hiện ra người đến là Trần Hạo cho nên kịp thời dừng tay lại.
Trần Hạo chạy thẳng đến đây, thần sắc hoảng hốt hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
Trần Hạo vô cùng lo lắng nói: “Sếp, không xong rồi, không biết vợ sếp bị làm sao mà đột nhiên ngất rồi”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi giật mình sợ hãi, trong lòng anh vô cùng lo lắng.
Trần Hạo nhìn sang Từ Văn sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Sếp, anh mau qua bên kia xem sao đi!”
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhưng mà vẫn nhắc nhở nói: “Chuột nhắt, cậu trông chừng cô ta cẩn thận cho tôi, tôi quay lại ngay”.
Trần Hạo lập tức bước lên một bước: “Vâng, sếp yên tâm”.
Bạch Diệc Phi tiện tay đưa con dao nhỏ cho Trần Hạo, Trần Hạo rất tự nhiên đưa tay định nhận con dao từ Bạch Diệc Phi.
Sau đó, ai cũng không ngờ đến, khi con dao trong tay Bạch Diệc Phi cách bàn tay của Trần Hạo vài milimet thì anh lại đột nhiên quay ngược con dao mà đâm thẳng nó vào ngực của Từ Văn.
Hai mắt Từ Văn trọn trừng không thể tin nổi nhìn chằm chằm con dao đang cắm trên ngực mình, dường như không hề cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng con dao kia quả thực đang cắm chặt trên ngực cô ta.
Gương mặt của Trần Hạo đều là sự kinh hãi: “Anh…”.
Bạch Diệc Phi nhìn Trần Hạo cười lạnh nói: “Rất ngạc nhiên đúng không?”
Trần Hạo không biết nên nói cái gì, Bạch Diệc Phi rút con dao ra rồi nhấc chân đạp cho Từ Văn ngã lăn ra đất, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Trần Hạo thấy vậy thì bất giác lùi về phía sau một bước: “Sếp, sao thế?”
Đôi mắt của Bạch Diệc Phi u ám nhìn chằm chằm Trần Hạo, con dao thì đặt ở trước ngực dường như muốn ra tay với Trần Hạo.
“Sếp, anh làm sao vậy?”, Trần Hạo tỏ vẻ sợ hãi trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười lạnh, cũng không nói gì mà ra tay luôn.
Trần Hạo thấy vậy thì vội vàng xoay người chạy đi.
Bạch Diệc Phi lập tức đuổi theo, một tay tóm được bả vai của Trần Hạo kéo về phía sau, Trần Hạo bị lực kéo ngửa người về phía sau, cùng lúc đó tay của Trần Hạo cũng vươn ra phía sau túm lấy tay Bạch Diệc Phi, ý đồ muốn làm một cú quật người qua vai.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống, đứng vững thân dưới sau đó nhấc chân đạp về phía kheo chân của của Trần Hạo, Trần hạo nhất thời đứng không vững ngã quỳ trên nền đất.
Cùng lúc đó, tay kia cầm dao của Bạch Diệc Phi vòng qua dí vào cổ của Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức không dám động đậy nữa, sợ sệt nói: “Sếp, anh đang làm cái gì vậy?”
“Đừng giả bộ nữa, mày không phải là Trần Hạo”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói, trên tay thì tăng thêm lực ấn vào con dao, khiến cho cổ của Trần Hạo rỉ máu.
Trần Hạo khựng lại, ngay sau đó thì sự sợ hãi trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng ung dung: “Làm sao mà mày nhận ra được?”
Kỳ thực ‘Trần Hạo' này rất giống với Trần Hạo thật, cho dù là giọng nói hay vóc dáng đều rất giống, đáng tiếc, chỉ duy có một điểm.
Từ khi Bạch Diệc Phi để Trần Hạo gọi mình bằng “anh” thì Trần Hạo đã không còn gọi Bạch Diệc Phi là ‘sếp’ nữa rồi, đây cũng chính là sơ hở duy nhất và cũng là sơ hở trí mạng.
“Mày đã đánh giá sai mối quan hệ giữa chúng tao rồi”, Bạch Diệc Phi tử tế nhắc nhở hắn một câu, sau đó nghiêm giọng hỏi: “Mày là ai?”
'Trần Hạo' cười lạnh: “Mày đoán xem!”
Lời vừa dứt, con dao trong tay Bạch Diệc Phi lập tức đâm vào cổ ‘Trần Hạo’: “Có nói không?”
“A!”
Cảm giác con dao đâm xuyên qua làn da khiến cho ‘Trần Hạo’ cảm nhận được sự sợ hãi từ cái chết: “Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút…”.
Bạch Diệc Phi chẳng thèm quan tâm, chỉ hỏi: “Mày là ai? Ai phái mày đến?”
Ánh mắt ‘Trần Hạo’ loé lên: “Tao nói, tao nói…”.
‘Trần Hạo’ thở ra một hơi sau đó hơi mở miệng, đột nhiên, ‘Trần Hạo’ vòng tay lấy ra con dao trên người đâm về phía Bạch Diệc Phi đang đứng phía sau.
Bạch Diệc Phi giật mình nhanh chóng ngửa đầu ra sau tránh được con dao này, nhưng cũng bởi vậy mà ‘Trần Hạo’ tránh thoát được kìm kẹp của Bạch Diệc Phi sau đó co chân chạy.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức đuổi theo, hai người đuổi nhau lên đến khoang thuyền.
Khoang thuyền vốn vẫn có bảo vệ đi tuần tra chỉ là vừa rồi hai người may mắn không gặp phải bọn họ, lần này chạy ra vừa hay gặp được một nhân viên bảo vệ đang tuần tra ngang qua.
Nhân viên bảo vệ thấy tình hình như vậy thì lập tức lấy bộ đàm ra gọi đồng nghiệp của mình tới hỗ trợ, đồng thời chạy đuổi theo hai người: “Mấy người phía trước, đứng lại, làm gì đấy?”
‘Trần Hạo’ chạy như điên, đến chỗ góc thuyền lúc nãy, nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng đã chạy đến nơi, hắn nhanh như chớp tung ra một gói bột màu trắng.
Bạch Diệc Phi vội lấy một tay che mũi mình, tay còn lại thì phủi bớt đám bột trong không khí đi rồi chạy xuyên qua đuổi theo ‘Trần Hạo’.
‘Trần Hạo’ nhìn thấy bột này không có tác dụng gì với Bạch Diệc Phi thì hơi kinh ngạc, không phải lúc nãy có tác dụng sao? Sao bây giờ lại mất tác dụng rồi?
Bạch Diệc Phi đã uống viên thuốc giải độc nên đương nhiên là không sao.
Ánh mắt ‘Trần Hạo’ tối sầm, đúng vào lúc mà Bạch Diệc Phi cho rằng hắn sẽ tiếp tục chạy nữa thì đột nhiên hắn dừng phắt lại sau đó xông về phía anh.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, lập tức phản ứng lại, nhấc chân lên tung một đòn đạp văng ‘Trần Hạo’ ra ngoài.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi bước nhanh hai bước về phía hắn sau đó khống chế giữ chặt hắn trên đất: “Mày chạy không thoát đâu!”
Tài hoá trang của ‘Trần Hạo’ quả thực rất giỏi, nếu như không phải là người rất quen thuộc thì thực sự sẽ không thể nhìn ra được sơ hở, nhưng bởi vậy nên khả năng đánh nhau của ‘Trần Hạo’ cũng không cao.
‘Trần Hạo’ biết mình không thể chạy thoát được nên cũng không giãy dụa nữa, hắn dùng ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi: “Tao không thoát được thì mày cũng đừng mong thoát được!”
Bạch Diệc Phi khựng lại, chau mày, không biết ý của ‘Trần Hạo’ là gì.
Tiếp theo đó, anh liền hiểu được.
‘Trần Hạo’ đột nhiên phá ra cười: “Ha ha… nếu phải chết thì mọi người cùng nhau chết chung!”
“Tao đã buộc thuốc nổ trên người, mày cũng đừng mong sống sót!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì con ngươi co lại, thuốc nổ? Lại là thuốc nổ!
Bạch Diệc Phi vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với vấn đề này, không hẳn là tin vào câu nói của ‘Trần Hạo’, sau đó thì hắn đã mở miệng chứng thực: “Ở ngay trên người tao, không tin thì mày tự nhìn xem”.
“Im mồm!”, Bạch Diệc Phi cho ‘Trần Hạo’ một đấm, đồng thời, để đảm bảo an toàn, anh vẫn mở áo của hắn ra xem sau đó trông thấy quả bom chằng chịt dây xanh dây đỏ được quấn trên người hắn.
“Mẹ kiếp!”, Bạch Diệc Phi chửi bậy: “Con mẹ nó chứ!”
“Ha ha…”, Trần Hạo dường như đã phát điên: “Ông mà chết thì cũng phải lôi theo chúng mày đệm lưng cho ông, ha ha…”.
Lúc này, nhân viên bảo vệ đuổi theo ở phía sau cũng đuổi kịp bọn họ, đồng thời những nhân viên bảo vệ khác cũng đang chạy tới vây xung quanh hai người.
Chương 516: Ném xuống biển
Bảo vệ bao vây xung quanh hai người hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhìn bảo vệ một chút, tay anh vẫn đang giữ chặt 'Trần Hạo', nét mặt tràn ngập vẻ nghiêm trọng: "Trên người hắn ta có bom".
"Cái gì?"
Đám bảo vệ biến sắc, bọn họ đồng thời lui về phía sau mấy bước.
'Trần Hạo' cười to, vẻ mặt dữ tợn: "Sợ rồi chứ hả? Không muốn chết thì mau thả tao ra, bằng không chúng ta sẽ mạng đổi mạng!"
Đám bảo vệ lui về phía sau lần nữa: "Mau đi thông báo cho chủ tịch!"
Gặp chuyện như thế này thì đám bảo vệ này không thể tự xử lý được, bọn họ chỉ có thể thông báo cho người phía trên, như thế may ra mới còn cơ hội giải quyết.
Bạch Diệc Phi khống chế 'Trần Hạo', chỉ cần không để cho hắn ta thoát ra thì thuốc nổ sẽ không bị kích hoạt, bọn họ còn có cơ hội lấy thuốc nổ xuống.
Một lát sau bảo vệ đã dẫn theo một đám người đến.
Đi đầu là chủ tịch, phía sau là đám Diệp Hoan, Liễu Chiêu Phong. Lý Tuyết cũng ở trong đó, lúc cô thấy Bạch Diệc Phi đang khống chế 'Trần Hạo' thì lập tức bối rối.
"Chồng à!", Lý Tuyết muốn xông tới, nhưng lại bị bảo vệ kéo lại.
"Cô gái, nguy hiểm lắm, đừng lại gần!"
Lý Tuyết giùng giằng: "Buông tôi ra!"
"Đó là chồng tôi!", Lý Tuyết kêu lên, cô muốn đi lại đó.
Hứa Xương đi tới nói với Lý Tuyết: "Cô Lý, tình huống nguy cấp, không nên manh động".
Lúc này Trần Hạo thật đi tới: "Chị dâu, anh!"
"Mẹ kiếp!"
Mọi người đương nhiên biết được Trần Hạo đang bị Bạch Diệc Phi khống chế là giả, nhưng khi nhìn thấy Trần Hạo thật thì vẫn khiếp sợ không thôi.
"Hai người này giống nhau như đúc!"
"Mẹ kiếp, đây là tình huống gì vậy?"
"Hai người này như sinh đôi vậy?"
Trong lúc nhất thời mọi người đều bị hai Trần Hạo thu hút chú ý, ngược lại không hề để ý đến chuyện thuốc nổ.
Lý Tuyết cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, Trần Hạo bị Bạch Diệc Phi khống chế là giả, người ở bên cạnh bọn họ mới là thật.
"Chồng...", Lý Tuyết càng lo lắng cho Bạch Diệc Phi, anh ở gần Trần Hạo như vậy, nhỡ Trần Hạo giả nhân lúc Bạch Diệc Phi không chú ý kích hoạt thuốc nổ, vậy Bạch Diệc Phi…
Bạch Diệc Phi biết Lý Tuyết lo lắng cho mình, nhưng anh cũng không có cách nào, vì không để cho thuốc nổ kích hoạt nên anh chỉ có thể khống chế Trần Hạo giả.
Hứa Xương thấy vậy cau mày hỏi: "Có ai biết về thuốc nổ không? Có thể gỡ được không?"
Dứt lời mọi người rối rít lắc đầu, mọi người đều là giám đốc và thư ký của các doanh nghiệp, làm sao có thể biết về thuốc nổ được? Bọn họ chưa từng thấy qua thuốc nổ, hôm nay mới là lần đầu tiên!
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời Hứa Xương nói thì định mở miệng, nhưng Trần Hạo giả đang bị anh khống chế bỗng cười to: "Một đám vô dụng! Muốn bắt tao hả? Đây chính là giá khi chúng mày bắt tao!"
"Tao khuyên chúng mày tốt nhất nên thả tao ra, như thế tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho chúng mày, nếu không chúng ta cùng chết với nhau!"
"Bố mày không sợ chết! Nhưng chúng mày..."
"Một đám tham sống sợ chết nhát gan! Ha ha..."
Mọi người nghe thấy vậy thì vẻ mặt đều trở nên khó coi, điều hắn ta nói đúng là thật, nhưng bị nói thẳng mặt như thế vẫn khiến bọn họ tức giận.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không nhịn được nữa, nhân lúc Trần Hạo giả còn muốn mở miệng thì anh đã nhanh chóng đánh hắn ta một cái, Trần Hạo giả lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau khi thấy hắn ta ngất đi thì Hứa Xương thở phào nhẹ nhõm: "Hắn ta chưa kích hoạt chứ?"
"Chưa", Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Nhưng phải giải quyết, nếu không..."
Không cần nhiều lời cũng biết là ý gì.
Hứa Xương rất phiền não: "Không có người nào biết cả, không thể tùy tiện ra tay, việc này..."
Bạch Diệc Phi đề nghị: "Cứ ném thẳng xuống biển".
Anh không quan tâm đến sống chết của người này, dù sao hắn ta cũng đáng chết.
Sau khi Bạch Diệc Phi nói xong thì đi tới bên cạnh đám người Lý Tuyết, Bạch Hổ, Từ Lãng.
Hứa Xương nghe thấy Bạch Diệc Phi nói thế thì nhìn sang, anh ta cũng không kinh ngạc lắm, nhưng vẫn nói: "Chuyện này sợ rằng không ổn?"
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Vậy anh giữ lại đi, sau đó chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc thuyền".
"Gì cơ…", lúc đầu Hứa Xương chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi nghe hết câu thì đã hiểu ý của Bạch Diệc Phi. Nếu như anh ta không muốn ném Trần Hạo giả xuống biển thì phải chuẩn bị thuyền cứu hộ cho bọn họ rời đi. Như vậy khi chờ tên này tỉnh dậy bọn họ cũng không phải chịu nguy hiểm.
Những người khác thấy vậy thì đều nhìn về phía Hứa Xương.
"Tuy là một mạng người thật, nhưng chúng ta ở đây cũng có mấy trăm người lận!"
"Đúng vậy, đổi một mạng của tên đó với mấy trăm mạng người thì không thua thiệt đâu!"
"Hơn nữa thuốc nổ này là của hắn ta, hắn ta tự mình tìm chỗ chết, đừng trách chúng ta!"
Mọi người ông một câu tôi một câu, rõ ràng không ai muốn chết cả, bọn họ muốn Hứa Xương ném người xuống.
Hứa Xương đảo mắt nhìn mọi người một cái, anh ta hiểu ý của những người này, bọn họ cũng là vì bảo vệ tính mạng mà thôi, cuối cùng anh ta hừ lạnh một tiếng: "Ném người này xuống!"
Bảo vệ thấy vậy thì lập tức đi tới nhấc Trần Hạo giả lên, đặt ở lan can, sau đó đẩy xuống.
"Bõm!"
Trần Hạo giả rơi xuống biển, không thấy tung tích.
Lúc này cuối cùng cũng vượt qua nguy hiểm.
Thấy không còn nguy hiểm nữa nên mọi người lại trở về đại sảnh, tiếp tục vòng tranh cử thứ nhất.
Còn Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết dẫn theo mấy người Bạch Hổ đi tìm Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi đang ở trong khoang nghỉ ngơi.
Trần Hạo đi phía trước, thấy Từ Văn đang nằm dưới đất thì lập tức bị dọa sợ hết hồn: "Mẹ kiếp!"
Từ Lãng tiến lên dùng hai chân đá Từ Văn qua một bên, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Ném xuống!"
"Vâng".
Từ Lãng cúi xuống khiêng người lên, sau đó đi ra ngoài khoang thuyền.
Trần Hạo mở cửa khoang nghỉ ngơi ra.
Trong khoang nghỉ ngơi tối mịt, Chu Khúc Nhi bị dây thừng to bằng ngón cái trói lại, lúc này cô ta đang hôn mê, không biết mình đã được cứu.
"Khúc Nhi!", Lý Tuyết bước tới, sau đó Trần Hạo đỡ Chu Khúc Nhi đang ngã dưới đất lên.
May không có gì đáng lo ngại.
Sau khi đi ra Bạch Diệc Phi không đi theo Trần Hạo mà kéo Lý Tuyết trở lại đại sảnh.
…
Cuộc tranh cử vẫn tiếp tục.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không khỏi cười nhạt, những người này đúng là bạo gan, xảy ra chuyện như vậy mà không điều tra kỹ càng, vẫn tiếp tục bắt đầu tranh cử...
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, đến giờ nghỉ trưa mọi người đều đi tới phòng ăn.
Chương 517: Lý Phàm
Phòng ăn ở tầng trên rất rộng, trông như một sảnh tổ chức tiệc.
Để thỏa mãn khách khứa nên ngoài các món ăn địa phương, còn có cả đồ ăn phương Tây, đúng là thương nhân thủ đô có khác, rất bạo tay.
Mấy người Lý Tuyết không thích đồ Tây, nên chỉ gọi vài món rồi ngồi ăn chung một chỗ.
"Anh, vòng thứ nhất bao giờ mới kết thúc vậy?", Trần Hạo vừa và cơm vừa nói.
Bạch Diệc Phi tính toán thời gian một chút: "Chắc có thể kết thúc trong hôm nay".
"Vâng, em thấy bây giờ anh có khả năng được chọn rất lớn đấy!", Trần Hạo nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lập tức vui vẻ, Bạch Diệc Phi có tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu, lại cộng thêm hai bệnh viện kia nữa, không có mấy người có thể so sánh được với tài sản của anh.
Lý Tuyết bên cạnh nghe thấy vậy cũng mở miệng nói: "Hay em cũng chuyển công ty Phúc Thụy cho anh?"
"Không cần đâu", Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh khẽ mỉm cười: "Bây giờ chuyển cũng không kịp, hơn nữa anh có tập đoàn Thủy Tinh là đủ rồi".
Lý Tuyết gật đầu, cô tiếp tục ăn cơm.
Lúc này trong phòng ăn xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn, gã ta nhìn quanh phòng ăn một lượt, sau khi thấy được bàn Bạch Diệc Phi ngồi thì tự mình đẩy xe lăn đi tới.
"Bạch Diệc Phi! Lý Tuyết!"
Gã ta kêu lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của không ít người.
"Lý Phàm?"
Lý Tuyết ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc không thôi: "Sao anh lại ở đây?"
Lý Phàm khinh thường nhìn qua, sau đó khinh miệt nói: "Đương nhiên là tới tham gia tranh cử rồi! Sao mấy người lại tới đây? Một lũ rác rưởi mà cũng dám tới nơi này hả".
Sau khi Lý Phàm lên thuyền thì luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, vì biết mình xếp sau cho nên gã ta chưa ra, cũng không biết chuyện xảy ra buổi sáng nay.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Lý Phàm, chuyện lúc trước chắc anh quên rồi phải không? Tôi đã cảnh cáo anh lần cuối cùng rồi đấy!"
Lần trước Lý Phàm liên kết với Diệp Ngải cùng nhau đối phó với tập đoàn Hầu Tước, anh nể tình ông cụ Lý mới bỏ qua cho Lý Phàm, lần này nếu như gã ta còn muốn tự mình tìm chỗ chết thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Lý Phàm không thèm để ý, gã ta giễu cợt Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày cho rằng mày là ai hả? Không có tập đoàn Hầu Tước thì mày cũng chẳng là cái mẹ gì!"
"Không đúng, sao chúng mày lại tới đây?", Lý Phàm đột nhiên phát hiện ra vấn đề này, không có tập đoàn Hầu Tước thì Bạch Diệc Phi không đủ tư cách đến đây.
"Đương nhiên là có thư mời rồi!", Trần Hạo cắt ngang một tiếng: "Ngu ngốc!"
Lý Phàm ba lần bốn lượt đối đầu với Bạch Diệc Phi, Trần Hạo sớm đã không ưa gã ta rồi.
Sắc mặt Lý Phàm tái xanh, gã ta chỉ vào Trần Hạo cả giận nói: "Mày là ai? Dám nói chuyện như vậy với tao? Biết tao là ai không hả? Có tin tao lập tức đuổi mày ra ngoài không!"
Những người vây quanh xem cuộc vui nghe được lời của Lý Phàm thì lập tức nhìn Lý Phàm như thằng ngốc, không nói tới chuyện Bạch Diệc Phi nhận được tập đoàn Thủy Tinh sáng nay, mà cho dù bây giờ Bạch Diệc Phi tay trắng không có gì cả, thì Lý Phàm cũng không có tư cách đuổi người.
Mọi người không thèm che giấu biểu cảm, Lý Phàm nhất thời lúng túng, vẻ phách lối kiêu căng vừa rồi cũng không còn nữa, nhưng gã ta vẫn nhắm vào Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày biết điều một chút đi, chống mắt lên mà xem thử chủ tịch Diệp giành được chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp này thế nào".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Sao lại thành chó của Diệp Hoan rồi?"
Trước Lý Phàm theo Diệp Ngải đối phó với tập đoàn Hầu Tước, là người của Diệp Ngải, bây giờ lại trở thành người của Diệp Hoan, nói cho cùng thì chỉ cần ai có thể đánh bại Bạch Diệc Phi, thì gã ta có thể cun cút theo đuôi luôn, bất kể đối phương là ai.
"Mẹ kiếp, mày chửi tao hả?", Lý Phàm hằm hằm nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày có tư cách gì mắng tao? Thằng vô dụng! Thằng..."
"Đủ rồi!", Lý Tuyết nghe không nổi nữa: "Lý Phàm, anh ấy là chồng tôi, cũng là em rể anh, sao anh có thể nói anh ấy như vậy?"
"Tao khinh!", Lý Phàm khinh thường phỉ nhổ một cái: "Mẹ kiếp ai cần một thằng em rể như vậy? Còn mày, tao có nhận là anh mày hả? Đừng tưởng ông nội nhận chúng mày thì tao cũng phải nhận theo!"
"Ông mày cả đời này cũng sẽ không nhận! Chết cũng không!"
Lý Phàm càng nói càng kích động, gã ta vốn là người thừa kế của nhà họ Lý, cũng là cháu trai mà ông nội yêu thương nhất, kết quả chỉ vì Bạch Diệc Phi mà giờ gã ta không còn gì cả.
Tập đoàn nhà họ Lý không còn, lại bị đánh gãy chân, tất cả cũng là vì Bạch Diệc Phi.
Nhưng không quan trọng, giờ đây gã ta vẫn là chủ tịch của nhà họ Lý, vẫn có được thứ mình muốn như cũ.
Bạch Diệc Phi híp mắt một cái, bây giờ Lý Phàm lẽ ra phải ở đồn công an mới đúng, chắc chắn có người giúp gã ta ra ngoài, đồng thời còn trả lại tập đoàn nhà họ Lý cho Lý Phàm, nên bây giờ Lý Phàm mới phách lối như vậy.
Không cần suy nghĩ nhiều, người này chắc chắn là Diệp Hoan.
Bạch Diệc Phi có chút không hiểu, sao Diệp Hoan lại tốn sức đưa một tên vô dụng như Lý Phàm ra ngoài làm gì? Còn trả lại tập đoàn nhà họ Lý nữa? Chẳng lẽ là vì cuộc tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp lần này?
Lý Tuyết nghe Lý Phàm nói thế thì muốn phản bác, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi chặn lại: "Chó sủa loạn, đừng nói đạo lý với chó".
Lời này khiến cho Lý Phàm lập tức tức giận: "Bạch Diệc Phi!"
Lý Phàm vừa nói vừa tự mình đẩy xe lăn xông về phía Bạch Diệc Phi, dường như gã ta đã quên mất vệ sĩ bên cạnh Bạch Diệc Phi đã đứng che trước người anh.
Lý Phàm còn chưa đến đã bị Bạch Hổ bên cạnh Bạch Diệc Phi ngăn lại rồi đạp một cú, Lý Phàm và xe lăn trượt thật xa mới dừng lại.
Bạch Hổ còn nương tay rồi đấy.
Lý Phàm trượt một đoạn dài, trong lúc đó còn xoay mấy vòng, nên gã ta lập tức cảm thấy chóng mặt, đến lúc gã ta ổn định lại, đang định lên tiếng thì Diệp Hoan đi vào.
"Lý Phàm!", Diệp Hoan đi tới cửa thì thấy được tình hình bên trong, thấy Lý Phàm không biết tự lượng sức mình, lại muốn đi tìm Bạch Diệc Phi gây chuyện thì vẻ mặt gã lập tức không vui.
Lý Phàm thấy Diệp Hoan tới thì hăng tiết gà: "Chủ tịch Diệp, cái thằng Bạch Diệc Phi không biết tại sao có thể lên thuyền, còn dám ra tay với tôi nữa!"
"Im miệng!", sắc mặt Diệp Hoan không tốt, gã thấp giọng nói: "Hắn ta đến bằng thư mời! Mẹ kiếp đừng làm tôi mất mặt!"
"Cái gì?", Lý Phàm có chút sửng sốt, gã không tin nói: "Sao có thể chứ? Hắn ta lấy đâu ra thư mời?"
Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng: "Vương Lâu cho".
"Đừng trách tôi không có nói cho anh biết, bây giờ chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh không phải là Vương Lâu nữa, mà là Bạch Diệc Phi!"
Lý Phàm lập tức trợn to mắt, gã ta vô cùng kinh ngạc.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tập đoàn Thủy Tinh sao lại trở thành của Bạch Diệc Phi rồi?
Vương Lâu không phải đang hợp tác cùng Liễu Chiêu Phong phá hoại tập đoàn Hầu Tước sao? Sao đột nhiên lại trở mặt?
Lý Phàm nghĩ mãi không ra, mà Diệp Hoan đương nhiên cũng sẽ không nói cho gã ta biết, Diệp Hoan chỉ cảnh cáo mấy câu rồi rời khỏi phòng ăn.
Lý Phàm ngây người tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.
Mấy người Bạch Diệc Phi thấy Diệp Hoan tới thì còn tưởng gã muốn làm gì đó, kết quả chỉ cảnh cáo mấy câu rồi rời đi, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lý Phàm thì mọi người không còn hứng thú nữa, lại tiếp tục ăn cơm.
Đến khi Lý Phàm lấy lại tinh thần thì đám người Bạch Diệc Phi đã rời khỏi phòng ăn rồi.
Lý Tuyết gói một ít thức ăn mang cho Chu Khúc Nhi, Bạch Diệc Phi một mình lên boong tàu.
Bạch Diệc Phi nhìn mặt biển vô tận, anh nghĩ lại hai người vừa rồi.
Rõ ràng bọn họ đều am hiểu cải trang, hơn nữa có thể bắt chước giọng nói cùng tính cách người bị giả mạo, điều này quả thật khiến cho người khác phải kiêng dè, không cẩn thận thì người bên cạnh mình trở thành kẻ giả mạo từ bao giờ không biết.
Một lần là Chu Khúc Nhi, lần tiếp theo là Trần Hạo, nếu như không phải anh quen thuộc với hai người này thì chỉ sợ cũng rất khó phát hiện ra.
Nhưng hai người kia do ai phái tới?
Anh chưa từng nghe qua ai giả dạng giỏi?
Bạch Diệc Phi đã để cho người đi thăm dò, hy vọng có thể sớm nhận được tin tức.
…
Sau giờ nghỉ trưa, vòng tranh cử thứ nhất lại tiếp tục.
Suốt một buổi chiều vòng thứ nhất mới kết thúc, trải qua vòng phê duyệt cùng sàng lọc công bằng, cuối cùng cuộc tranh cử tiến vào vòng thứ hai với một trăm người.
Chương 518: Người của Bạch Khiếu
Bạch Diệc Phi lọt vào vòng trong là chuyện đương nhiên, nhưng không ngờ Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong cũng được chọn.
Vòng đầu tiên kết thúc, trời cũng tối dần, mọi người nhanh chóng đến nhà hàng.
Lúc này ở một phòng nghỉ ngơi trong khoang thuyền, căn phòng lờ mờ không có đèn, chỉ có ánh sáng xanh của bốn màn hình, đối diện với màn hình là một cái ghế sô pha, trên ghế sô pha có vài người ngồi.
Một người đang nhìn vào màn hình lạnh lùng nói: "Trước mắt xem ra Bạch Diệc Phi có khả năng giành chiến thắng".
"Nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì Bạch Diệc Phi căn bản không có phần thắng”, một người khác hừ lạnh nói.
Vừa dứt lời thì một giọng khác lại vang lên: "Diệp Hoan thắng thì Bạch Diệc Phi mới là con mồi có giá trị, còn không thì..."
"Vậy cũng chưa chắc", có người phản bác nói: "Không chừng còn có thay đổi".
"Có ý gì hả?"
"Bạch Diệc Phi làm chủ tịch liên minh doanh nghiệp, thì hắn ta sẽ được liên minh doanh nghiệp ở thủ đô bảo vệ, nếu thế kẻ đứng sau muốn ra tay cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được!"
"Nếu đúng là thế thì kẻ phía sau chắc chắn sẽ không để cho Bạch Diệc Phi thắng!"
"Cho nên… bọn chúng sẽ sớm hành động!"
...
Một bên khoang nghỉ ngơi khác trên thuyền.
Diệp Hoan cùng Liễu Chiêu Phong ngồi chung một bàn, ánh mắt Diệp Hoan thâm trầm: "Khi bắt đầu anh đã không có ý định muốn hợp tác với tôi?"
"Nếu như tôi hợp tác với anh thì có phải hôm nay kết cục của tôi sẽ càng thảm hơn không", Liễu Chiêu Phong cười xòa một tiếng, gã lại nói: "Cũng may là thế, nếu không đợi đến khi anh bỏ rơi tôi rồi, thì có phải tôi sẽ chẳng có gì không?"
Diệp Hoan hừ lạnh: "Anh biết chuyện của Từ Văn và Dịch Dung Lý".
Người giả mạo Trần Hạo trước đó chính là Dịch Dung Lý, lúc Bạch Diệc Phi khống chế được hắn ta thì thái độ Liễu Chiêu Phong nhìn người giả mạo đó rất khác thường, giống như là có quen biết, hơn nữa còn mang theo vẻ tức giận.
Lúc đó Diệp Hoan đã thầm liếc qua, nên mới có kết luận như thế.
Liễu Chiêu Phong không phủ nhận, gã chỉ nhún vai.
Diệp Hoan tiếp tục nói: "Vậy người đứng sau anh thật sự chính là cậu hai nhà họ Bạch, Bạch Khiếu đúng không!"
Bởi vì Dịch Dung Lý và Từ Văn đều là người của Bạch Khiếu, Liễu Chiêu Phong biết họ, điều đó có thể chứng minh Liễu Chiêu Phong là người của Bạch Khiếu.
Liễu Chiêu Phong chỉ trầm mặc, gã không nói gì, xem như đã xác nhận.
Diệp Hoan thấy thế thì trầm giọng nói tiếp: "Nếu là người của Bạch Khiếu, vậy không biết tiếp theo anh định làm gì? Anh đi theo tôi làm gì? Hay là... anh còn có mục đích khác?"
Liễu Chiêu Phong nghe xong thì cười khổ một tiếng, gã không quan tâm, chỉ uống một ngụm trà: "Đi theo anh là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa anh với Bạch Diệc Phi, đáng tiếc thân phận của tôi lại bị anh phát hiện quá sớm".
Diệp Hoan nhíu mày: "Bọn họ đã chết sạch, Bạch Vân Bằng nhất định cũng biết, vậy Bạch Khiếu không kiêng nể gì sao?"
Thái độ Liễu Chiêu Phong rất thản nhiên, gã uống thêm một ngụm trà rồi nói: "Yên tâm, cậu hai sẽ không sao đâu, hơn nữa mọi người đều đã biết chuyện, cậu hai sẽ không ngu ngốc như thế".
"Ý anh là Bạch Khiếu cố ý bảo đám người Dịch Dung Lý lên thuyền, sau đó để lộ thân phận?", Diệp Hoan như nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Liễu Chiêu Phong nhún vai: "Đáng tiếc, chúng ta vẫn thua".
Diệp Hoan xùy một tiếng: "Không, tôi chưa thua, tôi sẽ thắng".
"Chủ tịch Diệp, quá tự tin không tốt đâu", Liễu Chiêu Phong không cho là đúng.
Diệp Hoan không quan tâm, đối với gã chút tài sản trong tay Bạch Diệc Phi chẳng đủ lót dạ, hoàn toàn không so sánh được với gã, vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải này chắc chắn thuộc về gã rồi!
"Chờ xem!"
...
Đợi đến khi Liễu Chiêu Phong rời đi thì Lý Phàm đang chờ ở cửa ra vào nãy giờ mới bước vào: "Chủ tịch Diệp, anh tìm tôi hả".
Diệp Hoan nhìn Lý Phàm đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, gã nói: "Đừng có ngu ngốc mà đi gây chuyện với Bạch Diệc Phi, biết chưa?"
Lúc trước gã tìm tên này cũng chỉ vì muốn để Lý Phàm đối phó với Bạch Diệc Phi, hiện tại xem ra gã thật sự quá đề cao Lý Phàm rồi, khó trách Diệp Ngải hợp tác với Lý Phàm cũng thất bại!
Lý Phàm sững sờ, gã ta không hiểu: "Chủ tịch Diệp, vì sao chứ? Cho dù Bạch Diệc Phi có được tập đoàn Thủy Tinh thì cũng không đấu lại được với anh! Tôi có thể chuyển nhượng Lý Thị lại cho anh nữa!"
"Không cần!", Diệp Hoan nhíu mày: "Nhớ kỹ lời tôi nói, không có chuyện gì nữa thì anh đi ra đi".
"Chủ tịch Diệp…", Lý Phàm còn muốn nói gì đó.
"Cút!"
…
Sau khi rời đi thì vẻ mặt Lý Phàm vô cùng mờ mịt, gã ta không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, Diệp Hoan muốn bỏ rơi gã ta sao?
Ngay cả Diệp Hoan cũng muốn bỏ rơi gã ta, vậy thì gã ta biết làm sao bây giờ? Biết lấy gì mà đấu với Bạch Diệc Phi đây?
Lý Phàm điều khiển xe lăn về phòng mình, gã ta nhìn thấy Liễu Chiêu Phong thì ánh mắt sáng lên, gã ta như nhìn thấy hi vọng.
“Anh Liễu, anh Liễu, xin chờ một chút”.
Liễu Chiêu Phong nghe thấy thế thì quay đầu lại, gã nhìn thấy Lý Phàm thì khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục đi.
Lý Phàm lập tức đuổi theo: “Anh Liễu, lúc nãy chủ tịch Diệp nói gì với anh vậy? Hai người muốn đối phó với Bạch Diệc Phi sao?”
Liễu Chiêu Phong dừng lại, gã nghiêng người nhìn Lý Phàm từ trên cao xuống, sau đó nói: "Lý Phàm, đừng tự cho mình thông minh, anh đang nghĩ gì tôi đều biết rõ, đừng cố nhắm vào tôi".
Lý Phàm khựng lại một lúc, sau đó xấu hổ nói: "Anh Liễu nói gì vậy? Dù gì chúng ta cũng là bạn học mà!"
"Đừng nói mấy lời tỏ vẻ thân quen như thế... tôi không dễ làm thân thế đâu", Liễu Chiêu Phong cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: "Chỉ là quân cờ bị vứt bỏ, không có tư cách nói chuyện với tôi!"
"Còn nữa, cậu hai Bạch Khiếu chắc chắn cũng không cần một kẻ ngu xuẩn như anh đâu!", nói xong thì Liễu Chiêu Phong trực tiếp rời đi.
Lý Phàm ngẩn ra tại chỗ, gã ta còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sau đó trái tim lập tức run lên từng hồi, cảm giác hoảng sợ cũng xuất hiện.
Quân cờ? Ngu xuẩn?
"Ha ha..."
Lý Phàm cười đến thê lương, bây giờ gã ta không là cái gì cả, ai cũng ghét bỏ gã ta, ai cũng không muốn tới gần gã ta nữa!
Thế nhưng gã ta thật sự không cam lòng...
...
Trong phòng Bạch Diệc Phi, đám người Bạch Hổ tụ tập lại một chỗ, có cả Vương Lâu ở đó.
Sau khi bước vào thì Vương Lâu nói chuyện về đám người Dịch Dung kia.
Đợi Vương Lâu nói xong thì Bach Diệc Phi khó hiểu hỏi: "Dịch Dung Lý là người của ai? Bọn họ đặc biệt tới giúp đỡ Liễu Chiêu Phong hả? Sao Liễu Chiêu Phong lại biết được những người này?"
Liêu Chiêu Phong là người thành phố Thiên Bắc, nhưng tại sao có thể quen biết được người ở thủ đô? Bọn họ còn giúp đỡ gã nữa?
Vương Lâu thản nhiên trả lời: "Đúng là đến giúp Liễu Chiêu Phong".
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Cậu cũng không biết đó là người của ai à?"
Vương Lâu ừ một tiếng, rõ ràng Vương Lâu và Liễu Chiêu Phong hợp tác với nhau lâu như thế, nhưng cậu ta cũng không biết Dịch Dung Lý là người của ai.
Song Bạch Hổ đột nhiên lên tiếng: "Dịch Dung Lý là người của Bạch Khiếu".
"Cái gì?"
Mọi người trong phòng đều chấn động.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi hiện lên vẻ sắc sảo, anh hừ lạnh một tiếng rồi nở nụ cười: "Nói như vậy thì Liễu Chiêu Phong cũng là người của Bạch Khiếu sao?"
Rõ ràng Dịch Dung còn nguy hiểm hơn Liễu Chiêu Phong, nhưng người đó lại nghe Liễu Chiêu Phong điều khiển, như vậy chứng tỏ bọn họ chỉ nghe cùng một người.
"Đúng là giấu rất kỹ!"
Tới bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn cho rằng Liễu Chiêu Phong hợp tác với Vương Lâu đối phó anh từ sau khi Liễu Thị vỡ nợ, nhưng anh đã sai rồi, sau lưng gã còn một kẻ nữa!
Bây giờ nghĩ lại thì tất cả mọi chuyện đều thông suốt.
Lúc trước tin Long Linh Linh mất tích là do Bạch Khiếu nói cho anh biết, mà người dùng roi đánh Long Linh Linh là do chính Liễu Chiêu Phong căn dặn.
Làm như vậy mới có thể khiến Bạch Diệc Phi tức giận, sau đó mới không ngừng đuổi giết.
Ồ, đúng là quá giỏi tính toán!
Lý Tuyết nghe vậy cũng mím môi, những chuyện này cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô biết rằng Bạch Diệc Phi đang bị chính em ruột mình ám toán mưu sát, đột nhiên lúc này Lý Tuyết lại có cảm giác đau lòng.
Chính em ruột mình lại ra tay với mình, trong lòng Bạch Diệc Phi sẽ đau khổ đến mức nào?
Chương 519: Tôi là Tần Sơn
Vương Lâu vẫn đoán sau lưng Dịch Dung Lý có người điều khiển, nhưng không nghĩ rằng đó là Bạch Khiếu!
Sau khi hết kinh ngạc thì Vương Lâu nhắc nhở Bạch Diệc Phi: "Dịch Dung Lý chết rồi, nhưng hắn ta còn một học trò nữa tên là Bao Đình, hiện tại, không có ai biết rõ cô ta ở đâu".
"Tất cả mọi người phải cẩn thận, đừng để bị giả mạo".
Bạch Hổ và Từ Lãng thì không sao rồi, hai người họ đều có võ công. Mà người dễ bị giả mạo nhất chính là người không có võ công, giống như Chu Khúc Nhi và Trần Hạo lúc trước vậy.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Giả mạo cũng không sao, chỉ cần người bị giả mạo không gặp nguy hiểm là được. Ngược lại nếu chúng ta không phát hiện ra sơ hở thì mới là nguy hiểm nhất".
Anh vừa nói xong thì mọi người trong phòng đều yên lặng.
Rất lâu sau Bạch Diệc Phi mới giãn lông mày: "Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, cần làm cái gì thì cứ làm đó, đừng vì chuyện này mà nghi ngờ lẫn nhau".
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ nhau nên rất dễ dàng nhìn ra sơ hở", Trần Hạo cười nói.
Vừa dứt lời thì mọi người đều rối rít gật đầu.
…
Ban đêm trên biển, bầu trời đầy sao, đây là cảnh tượng gần như không thể thấy được ở thành phố.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nên đã ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Chu Khúc Nhi nhìn những ngôi sao trên trời rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?", Lý Tuyết thấy thế thì lo lắng hỏi.
Chu Khúc Nhi lắc đầu: "Chỉ là đột nhiên nghĩ thông một số chuyện, nên không còn ấm ức như trước kia nữa".
"Có lẽ bị trói một lần nên càng trân trọng người luôn bên cạnh mình!"
Lý Tuyết nghe vậy thì im lặng không nói gì.
"Nói thật tớ cảm thấy mình rất may mắn", Chu Khúc Nhi thản nhiên nói, giọng điệu tràn đầy hoài niệm: "Kiếp này gặp được Tần Hoa chính là may mắn lớn nhất của tớ".
"Tuy hiện tại anh ấy vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng nghĩ lại nếu không có Bạch Diệc Phi thì tớ cũng không có cơ hội gặp được anh ấy".
"Có lẽ tớ nên cảm ơn Bạch Diệc Phi một tiếng, cảm ơn anh ấy đã để cho tớ gặp Tần Hoa, cũng cảm ơn anh ấy đã báo thù cho Tần Hoa".
Lý Tuyết nở nụ cười thật lòng: "Ừ, tớ cũng sẽ trân trọng người bên cạnh mình".
Vừa dứt lời thì đột nhiên Lý Tuyết nghĩ đến Tần Sơn, người mà cô nhìn thấy trong cuộc tranh cử ban ngày, lúc đó Chu Khúc Nhi là giả, Chu Khúc Nhi thật không nhìn thấy Tần Sơn.
"Đúng rồi, hôm nay..."
Lý Tuyết chưa nói hết câu thì Chu Khúc Nhi đột nhiên bước chân đi qua bên trái.
"Khúc Nhi?"
Chu Khúc Nhi vừa đi vừa nói: "Hình như tớ nhìn thấy Tần Hoa! Là anh ấy!"
Nói xong Chu Khúc Nhi lập tức chạy vụt đi.
Lý Tuyết nghĩ rằng đó là Tần Sơn nên cũng vội đuổi theo, nhưng Chu Khúc Nhi chạy quá nhanh, đã chạy vào trong khoang thuyền, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng.
"Đứng lại!"
Phùng Tiên Tiên mặc lễ phục, cô ta quàng khăn choàng chắn trước mặt Lý Tuyết, sau đó giơ tay ngăn Lý Tuyết lại.
Lý Tuyết nhíu mày, cô không có ấn tượng tốt gì với Phùng Tiên Tiên, một lần là ở hôn lễ của Diệp Hoan, một lần là ban ngày lúc lên thuyền, khi đó cô ta đã giễu cợt Bạch Diệc Phi, vì chuyện này nên cô cũng không thích Phùng Tiên Tiên.
"Cô Phùng có chuyện gì không?", Lý Tuyết lạnh nhạt hỏi.
Phùng Tiên Tiên thu tay lại, cô ta cầm khăn choàng châm chọc nói: "Ôi trời, đây không phải bà Bạch sao?"
"À, quên mất, nhắc cô một câu nhé, đừng có gọi tôi là cô Phùng, phải gọi tôi là bà Diệp, biết không hả?"
Lý Tuyết không muốn nhiều lời với Phùng Tiên Tiên, cô còn phải đuổi theo Chu Khúc Nhi: "Bà Diệp, tôi còn có việc, xin phép đi trước".
"Haiz, từ từ đã, đi đâu mà vội mà vàng thế?", Phùng Tiên Tiên giơ tay ra cản Lý Tuyết lại lần nữa, cô ta nói: "Vội vã như thế hả, có phải đi tìm tình nhân không?"
Lý Tuyết dừng lại, hai mắt trong veo nhìn chằm chằm Phùng Tiên Tiên, cô lạnh nhạt nói: "Bà Diệp, làm ơn chú ý lời nói của mình".
"Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi phải không? Tức giận à?", Phùng Tiên Tiên không để ý đến thái độ của Lý Tuyết chút nào, cô ta kiêu ngạo nói: "Chà chà, thật sự là nhìn không ra!"
"Cô cho rằng có tập đoàn Thủy Tinh trong tay thì Bạch Diệc Phi có thể trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp hả?"
"Đừng có nằm mơ!"
"Còn cô nữa, có cái công ty cỏn con mà cũng dám mặt dày đi tranh cử vị trí chủ tịch, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Lý Tuyết nắm chặt tay lại, cô hít một hơi thật sâu, cô không thèm cãi cọ với Phùng Tiên Tiên, cô còn đang lo cho Chu Khúc Nhi: "Những chuyện này không liên quan gì đến cô, tránh ra!"
Phùng Tiên Tiên cũng tức giận, cô ta quát lên: "Thái độ gì vậy hả? Dám lên mặt với tôi sao?"
Lý Tuyết căm tức nhìn cô ta: "Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!"
"Tôi không tránh đấy!", Phùng Tiêu Tiêu giống như muốn gây chuyện với Lý Tuyết, cô ta ghét Bạch Diệc Phi, đương nhiên cũng ghét luôn sang Lý Tuyết, hơn nữa người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả cô ta nữa!
Lý Tuyết im lặng nhìn Phùng Tiêu Tiêu một lúc, có đôi khi người bị ép đến đường cùng cũng sẽ làm việc không giống với tác phong bình thường của mình, ví dụ như bây giờ.
"Chát!"
Lý Tuyết không chút do dự cho Phùng Tiên Tiên một bạt tai.
Phùng Tiên Tiên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt hiện lên lửa hận ngút trời: “Cô dám đánh tôi?"
"Tại sao không dám đánh cô?", Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Cô cho rằng mình là bà Diệp thì muốn làm gì cũng được sao?"
"Sự tôn trọng là do chính mình tạo ra, nếu cô không muốn được tôn trọng thì tôi cũng không cần phải khách sáo với cô làm cái gì!"
Phùng Tiên Tiên trợn to mắt, khuôn mặt vặn vẹo, cô ta không quan tâm Lý Tuyết đang nói gì, chỉ biết mình vừa bị đánh, cô ta không nuốt trôi được cục tức này, vì vậy Phùng Tiên Tiên đưa tay ra muốn đánh lại.
Lý Tuyết ở bên cạnh Bạch Diệc Phi đã lâu, cho dù không thật sự đánh nhau nhưng cũng được thấy nhiều, thế nên cô phản ứng rất mau lẹ, lập tức nắm lấy cổ tay của Phùng Tiên Tiên.
"Phùng Tiên Tiên, không ai hơn ai hết, bỏ cái thái độ kiêu ngạo của cô đi, nếu không có Diệp Hoan thì cô còn không được xách dép cho tôi đấy!", Lý Tuyết nói xong thì hất tay Phùng Tiên Tiên ra, sau đó đi thẳng về phía trước.
Phùng Tiên Tiên hoàn toàn choáng váng, đến khi phản ứng lại thì Lý Tuyết đã đi xa rồi.
"Lý Tuyết!", Phùng Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi, cô ta thề sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cái tát ngày hôm nay!
...
Chu Khúc Nhi đuổi theo bóng người đó vào khoang thuyền, tầng này là cabin nghỉ ngơi, có phòng ở hai bên nhưng không có ai ở hành lang.
"Sao vậy chứ? Người đâu mất rồi?", Chu Khúc Nhi lo lắng đi dọc theo hành lang.
Đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ ngơi bên cạnh Chu Khúc Nhi mở ra, một bàn tay to lớn duỗi ra, lập tức kéo lấy cánh tay của Chu Khúc Nhi, lôi cô ta vào trong.
"Á!"
Chu Khúc Nhi hoảng sợ kêu lên một tiếng, chuyện ban ngày còn làm cô ta sợ hãi, cô ta định giơ tay giãy dụa, nhưng lại bị hai cánh tay đè lại, bên tai vang lên tiếng của của một người đàn ông.
"Xuỵt, bình tĩnh".
Chu Khúc Nhi theo bản năng ngơ ngác một chút, cô ta ngẩng đầu lên, sau đó trợn to hai mắt: "Tần Hoa".
Người này không phải ai khác mà chính là Tần Sơn, anh ta đang mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển.
Tần Sơn nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Chu Khúc Nhi thì nhướng mày cười: "Người đẹp, có phải bị gương mặt đẹp trai của tôi quyến rũ rồi không?"
Chu Khúc Nhi nghe thấy thế thì cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô ta nhìn người giống hệt Tần Hoa trước mặt, cả người ngẩn ra, cô ta còn nghĩ Tần Hoa đang đứng trước mặt mình.
"Tần Hoa..."
Tần Sơn cười lưu manh, anh ta thả lỏng Chu Khúc Nhi ra, một tay nâng cằm của Chu Khúc Nhi lên: "Người đẹp, cô gọi Tần Hoa nào vậy? Tôi tên là Tần Sơn!"
Chương 520: Tần Sơn
Chu Khúc Nhi khựng lại: “Tần Sơn?”
Tần Sơn? Tần Hoa?
Ngoại hình giống hệt nhau, tên gần giống nhau, có phải giữa hai người họ có mối quan hệ…
Chu Khúc Nhi có chút ngơ ngẩn, cũng có chút kích động: “Anh…”.
Mà Tần Sơn lại không cho cô ta có cơ hội mở miệng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thì đương nhiên là phải tranh thủ ra tay chứ, cho nên anh ta cúi đầu xuống định hôn lên đôi môi hồng kia.
Hai mắt Chu Khúc Nhi trợn trừng, nhất thời quên mất cả phản ứng.
Lúc đôi môi kia sắp chạm vào môi của Chu Khúc Nhi thì rốt cuộc cô ta cũng đã hoàn hồn đẩy mạnh Tần Sơn ra, tức tối nhìn chằm chằm anh ta: “Anh làm cái gì đó?”
Tần Sơn hơi ngẩn ra một lúc sau đó sắc mặt sa sầm: “Làm cái gì? Ông đây muốn ‘ăn’ cô!”
Dứt lời, Tần Sơn tiến lên hai bước vươn tay túm lấy Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi vô cùng kinh hãi, trong lúc hoảng loạn theo phản xạ giơ chân lên muốn tấn công vào đũng quần của Tần Sơn, Tần Sơn dường như đã đoán được từ trước nên nhấc chân chặn lại đòn tấn công của Chu Khúc Nhi.
“Thả tôi ra!”, cổ tay của Chu Khúc Nhi bị Tần Sơn giữ chặt, cả người đều bị giam ở giữa cánh cửa với thân thể của Tần Sơn.
Tần Sơn cười bỉ ổi vuốt ve khuôn mặt Chu Khúc Nhi: “Là cô tự đến trêu vào tôi, bây giờ lại muốn tôi thả cô ra, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
Chu Khúc Nhi nhìn vào khuôn mặt giống hệt với Tần Hoa đang nở nụ cười lưu manh khiến cô ta bất giác nhíu mày.
“Anh là ai?”, Chu Khúc Nhi đè nén lại cơn buồn nôn hỏi.
Tần Sơn hơi nhướng mày: “Cô đuổi theo tôi đến tận đây mà lại không biết tôi là ai?”
“Anh…”.
“Đừng nói nhảm nữa, sướng trước rồi nói sau!”, Tần Sơn đã hết kiên nhẫn rồi, nói xong bèn cúi người xuống hôn Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi kháng cự kịch liệt, đôi mắt loé lên tranh thủ lúc này thúc mạnh đầu gối vào chỗ bộ phận quan trọng nào đó của Tần Sơn.
“A! Mẹ kiếp!”
Tần Sơn đau đến mức lùi lại hai bước ôm chặt lấy chỗ yếu đuối nhất của mình, khuôn mặt cực kỳ vặn vẹo.
Chu Khúc Nhi thấy vậy lập tức xoay người chạy ra ngoài.
…
Chu Khúc Nhi vừa mới ra khỏi cửa liền trông thấy Lý Tuyết vừa tìm đến.
“Mau chạy!”, Chu Khúc Nhi liếc mắt nhìn cánh cửa của gian phòng phía sau, sau đó kéo tay Lý Tuyết chạy về phía phòng nghỉ của mình.
Lý Tuyết chẳng hiểu mô tê gì cho nên cũng chạy theo, đợi đến khi chạy về trong phòng của mình rồi mới thở hồng hộc hỏi: “Khúc Nhi, làm sao thế?”
Chu Khúc Nhi ngồi trên ghế hơi hơi thở gấp, tâm trạng của cô ta vẫn còn đang chìm đắm trong căn phòng của Tần Sơn nên không trả lời câu hỏi của Lý Tuyết.
Lý Tuyết đi qua ngồi xuống bên cạnh rót cho hai người mỗi người một cốc nước, sau đó hỏi lại lần nữa: “Khúc Nhi, làm sao vậy? Lúc nãy cậu…”.
Lời ra đến cửa miệng rồi cũng không biết phải nói tiếp thế nào, mới vừa rồi Khúc Nhi nói đã nhìn thấy Tần Hoa. Lý Tuyết có thể khẳng định đó chính là Tần Sơn, nhưng mà lúc nãy Chu Khúc Nhi lại mới chạy từ căn phòng kia ra, trước đó đã xảy ra chuyện gì?
Chu Khúc Nhi theo phản xạ cầm lấy cốc nước uống cạn, sau khi ổn định lại tinh thần mới nói: “Mình gặp được một người giống hệt Tần Hoa, lần này thì mình đã nhìn rõ rồi, không phải là ảo giác nữa”.
“Mình biết”, Lý Tuyết nhàn nhạt trả lời: “Bọn mình cũng nhìn thấy rồi”.
Chu Khúc Nhi ngẩn ngơ nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết giải thích nói: “Lúc mà cậu bị bắt, cái người tên Tần Sơn kia cũng tham gia tranh cử, cũng bởi vì thế nên lúc ấy bọn mình mới nhận ra người đóng vai cậu là giả”.
“Là anh ta!”, Chu Khúc Nhi nhớ lại cái người lúc nãy nói mình tên là Tần Sơn: “Tuyết Nhi, bọn họ có quan hệ gì? Tên gần giống mà vẻ bề ngoài cũng giống nhau, có phải là…”.
Lý Tuyết lắc đầu: “Bạch Diệc Phi đã cử người đi điều tra rồi”.
Chu Khúc Nhi ôm ngực, nói không rõ cảm xúc trong lòng của mình là gì, nơi sâu thẳm trong nội tâm mình cô ta vẫn luôn khát vọng Tần Hoa có thể tỉnh lại giống như trước đây, cho nên lần đầu tiên khi cô ta trông thấy Tần Sơn liền cho rằng anh ta thực sự chính là Tần Hoa.
Nhưng mà, cô ta cũng biết rất rõ rằng Tần Hoa hiện tại vẫn đang nằm trong bệnh viện không thể nào đứng trước mặt cô ta như vậy.
Thực tế chứng minh, anh ta quả thực không phải là Tần Hoa mà là Tần Sơn.
Tần Hoa và Tần Sơn có khả năng là anh em sinh đôi không?
Nhưng cô ta lại nhớ Tần Hoa từng nói bố mẹ của anh ta đều không còn nữa rồi, anh ta đã đi theo sự phụ mình từ khi còn rất nhỏ, sau đó sư phụ mất đi thì anh ta đã không còn người thân nào nữa cho đến khi gặp được Bạch Diệc Phi.
Từ trước đến giờ Tần Hoa chưa từng nói đến việc mình còn có một người anh em sinh đôi.
Bây giờ Chu Khúc Nhi rất muốn biết được kết quả điều tra, rất muốn xác định mối quan hệ giữa Tần Sơn và Tần Hoa, nếu thực sự như những gì cô nghĩ thì Tần Hoa sẽ có thêm một người thân nữa!
Nếu là như vậy, có khi nào có thể kích thích Tần Hoa khiến cho anh ta tỉnh lại không?
Cho dù chỉ là tỉnh lại, cho dù là không thể đứng lên được nữa thì Chu Khúc Nhi cũng bằng lòng.
Nghĩ đến đây, Chu Khúc Nhi không kiềm chế được cơ thể mà bắt đầu run rẩy.
Lý Tuyết làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của Chu Khúc Nhi, thấy vậy nên vỗ nhè nhẹ lên vai cô ta, âm thầm an ủi.
…
Sáng sớm, mặt trời dần lên cao, mọi người trên du thuyền cũng lục tục thức dậy.
Một ngày mới bắt đầu, vòng tranh cử mới cũng được khởi động.
Vòng tranh cử thứ hai yêu cầu một trăm tuyển thủ tham gia phải lần lượt lên đài phát biểu ý kiến về triển vọng phát triển cùng với kế hoạch quy hoạch doanh nghiệp của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp trong tương lai v.v…
Theo thứ tự, một trăm tuyển thủ lần lượt lên đài.
Không bao lâu sau đến lượt Liễu Chiêu Phong.
Liễu Chiêu Phong lên đài chỉ nói duy nhất một câu: “Tôi từ bỏ quyền tranh cử”.
Nói xong, bên dưới khán đài mọi người ồn ào rộ lên, nhưng sau đó lại thấy điều này hợp lý, Liễu Chiêu Phong đã mất đi sự trợ giúp từ tập đoàn Diệp Thị, cũng không còn sự hợp tác của Vương Lâu nên đã chẳng còn cơ hội chiến thắng nữa rồi.
Liễu Chiêu Phong nói xong liền đi thẳng ra ngoài, rời khỏi sảnh chính.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết thấy vậy đều liếc nhìn nhau nhưng cả hai không ai nói gì.
Chẳng bao lâu sau lại đến Diệp hoan lên đài.
Diệp Hoan đứng trên khán đài rất tự tin nói: “Nếu như tôi chiến thắng và trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, tôi sẽ mang đến cho mọi người nhiều lợi ích hơn nữa”.
“Ví dụ như giảm tỷ lệ phí nộp của doanh nghiệp cho Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, dù sao thì nhà họ Diệp cũng không thiếu tiền”.
“Lại ví dụ như, tôi có thể sử dụng nguồn lực của nhà họ Diệp để mang đến nhiều tiện ích hơn cho mọi người”.
Lời của Diệp Hoan rất trực tiếp cũng rất hữu hiệu, dù gì ai cũng rõ thực lực của nhà họ Diệp cho nên gã có tư cách để nói những lời này.
Chẳng thế mà Diệp Hoan vừa dứt lời thì đã nhận được một tràng pháo tay của tất cả mọi người.
Lúc Diệp Hoan bước xuống khán đài còn cố ý liếc mắt nhìn sang phía Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt mang đầy sự tự tin đã nắm chắc phần thắng trong tay và sự khinh thường Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chẳng thèm để tâm bởi vì người tiếp theo lên đài chính là anh.
Sau khi Bạch Diệc Phi lên đài, anh hắng giọng rồi từ tốn nói: “Tôi tin là mọi người đều biết tôi từng là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, mọi người có thể đi hỏi bất kỳ ai, khi Hầu Tước gặp phải khó khăn những người luôn ở lại hỗ trợ giúp đỡ cho Hầu Tước họ được nhận những đãi ngộ gì”.
“Tôi biết thực lực của mình không hơn được tập đoàn Diệp Thị, nhưng không sao cả, tôi có tự tin”.
“Còn về lợi ích, nói thực tôi không phải là người thích ba hoa, tôi chỉ có thể nói rằng việc mà tôi có thể làm thì tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được, nếu như tôi không làm được thì cũng sẽ đưa một tấm séc trắng cho người ta”.
“Cảm ơn mọi người”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi cúi người chào rồi bước xuống khỏi khán đài.
Những lời này của Bạch Diệc Phi không hề nhận được sự hưởng ứng của quá nhiều người, cả sảnh chỉ có lác đác vài người vỗ tay cho anh.
Bạch Diệc Phi cũng không quá để tâm đến điều này, bây giờ ngoài Diệp Hoan ra thì anh chính là người có sức cạnh tranh lớn nhất, đương nhiên anh phải coi Diệp Hoan là đối thủ của mình, còn những người khác thì anh đã chẳng quan tâm đến nữa.
Diệp Hoan cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức!”
Lần lượt sau đó lại có một đám người nữa lên đài phát biểu cho tới khi đến lượt Lý Tuyết.
Lý Tuyết hít sâu một hơi sau đó bước lên khán đài.
“Tôi biết thực lực của mình kém nhất trong tất cả những người ở đây, cũng biết bản thân mình không có cơ hội để thắng cử chức chủ tịch này, điều mà tôi muôn nói là, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được những việc mà tôi có thể làm”.
“Cảm ơn đã ủng hộ”.
Nói xong, Lý Tuyết bước xuống khán đài.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết bình thản như vậy thì cũng hơi bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy trái tim mình nóng rẫy, nhìn mà xem, vợ của anh cho dù là yếu đuối cũng có khí thế như vậy, không hề kém chút nào so với những người khác.