Anh hoàn toàn quên mất việc trên người mình còn vết thương, anh muốn đứng dậy nhưng do bị gãy xương ức quá đau nên không thể ngồi dậy nổi.
Tần Hoa nhanh chóng bước tới đè anh lại: “Đừng nhúc nhích, mau nằm xuống đi".
Bạch Diệc Phi nhìn Tần Hoa rồi vui vẻ cười nói: “Anh có thể tỉnh lại, yên ổn đứng trước mặt em vậy là em đã rất vui vẻ rồi".
Sau đó Tần Hoa mỉm cười, cũng cảm thấy hơi có lỗi: “Anh đã khiến cậu phải khổ rồi".
“Không đâu", Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Chỉ cần biết anh mạnh khỏe đứng trước mặt em thì em đã vui lắm rồi”.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không cần nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Nhưng không bao lâu sau Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, anh hơi ngượng ngùng nói: “Anh à, chuyện là... kho vàng số 3 kia...em có động vào một chút".
Tần Hoa nghe vậy thì khẽ lắc đầu nói: “Người canh giữ kho vàng thay đất nước nước không được vào biên chế, cũng chẳng có tiền lương. Nếu dưới tình huống đặc biệt có thể dùng một ít vàng để duy trì cuộc sống của mình".
“Nhưng mà không phải là không hạn chế số lượng lấy, chỗ vàng cậu dùng cũng không vượt ngoài giới hạn cho phép. Thậm chí còn chưa đạt tới một phần mười giới hạn đó. Vậy nên không cần lo lắng".
“Lương Vĩ Siêu mới gọi là dùng nhiều. Nghe nói đã mất năm trăm tỷ vàng rồi".
Sau khi nghe xong thì Bạch Diệc Phi kinh ngạc không thôi.
Năm trăm tỷ!
Đây là một con số không tưởng.
Tần Hoa nghĩ xong còn nói: “Có lẽ còn không dừng lại ở đó đâu".
Bạch Diệc Phi không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào nữa.
Anh im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Hiện giờ người trông coi kho vàng số 1 đến kho số 3 đều đã biết rõ, vậy người trông kho vàng số 4 là ai?”
“Anh cũng không biết nữa. Người ở bên trên kia không nói gì, có vẻ rất thần bí. Như vậy thì dù ba kho vàng kia có xảy ra chuyện gì thì kho số 4 mãi mãi là kho bí mật nhất".
Bạch Diệc Phi ngẫm lại mấy chữ cuối cùng: “Chẳng lẽ là...”
Tần Hoa mỉm cười, anh ta vừa nói chuyện vừa đeo một chiếc đồng hồ lên tay mình, sau đó thì lại đưa cho Bạch Diệc Phi nhìn: “Cho dù như thế nào thì bây giờ nhiệm vụ của anh xem như đã hoàn thành. Sau này chúng ta có thể gặp mặt như bình thường rồi".
Trên cổ tay anh ta chính là chiếc đồng hồ Bạch Diệc Phi tặng lúc kết hôn.
Bạch Diệc Phi nhìn một chút rồi cười nói: “Vậy thì tốt rồi".
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Tần Hoa muốn đi tìm Chu Khúc Nhi, nhưng mà trước khi đi anh ta vẫn nói với Bạch Diệc Phi: “Còn một việc nữa, trong khoảng thời gian này anh đã điều tra được hình như có cả kho vàng số 5, nhưng mà cũng có thể đây là tin giả".
Sau khi nói xong lời này thì Tần Hoa cũng không để ý nhiều nữa mà trực tiếp rời đi.
Bạch Diệc Phi lại rơi vào trầm tư. Lúc đang ở kho vàng số 3 anh có phát hiện ra hai hang động chứa vàng, hơn nữa số lượng vàng trong hang động số 2 kia rõ ràng nhiều hơn hang động số 1 gấp mấy chục lần.
Hơn nữa nơi Sa Phi Dương bị giam cầm chính là chỗ hang động vàng số 2.
Đột nhiên Bạch Diệc Phi nghĩ đến một loại khả năng.
…
Sau khi rời đi thì Tần Hoa đã đi về gian phòng của mình.
Bên trong gian phòng, Chu Khúc Nhi đang ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía anh ta, quay người nhìn ra bên ngoài.
Tần Hoa nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi thì nghĩ đến ngày kết hôn của mình.
Ngày đó rõ ràng là lúc bọn họ kết hôn, nhưng anh ta lại trở thành người thực vật, cuối cùng cũng không tỉnh lại.
Chu Khúc Nhi chắc hẳn rất đau lòng!
Khi anh ta dùng thân phận mới nhìn thấy Chu Khúc Nhi, thì anh ta đã rất muốn bước lên an ủi cô, nhưng anh ta không thể. Anh ta không thể để lộ thân phận của mình.
Vậy nên anh ta chỉ có thể yên lặng đứng đó nhìn, thậm chí phải giả vờ như không biết.
Về sau anh ta không thể nhẫn nhịn được tình trạng như này nữa, vậy nên mới vờ như có hứng thú với cô.
Sau này khi Chu Khúc Nhi nói với anh rằng: “Em nhớ anh".
Thì anh đột nhiên nhớ lại trước khi kết hôn bọn họ đã ở cùng nhau rồi.
Tần Hoa từ từ bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Khúc Nhi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy vai cô.
Cơ thể Chu Khúc Nhi run rẩy, sau đó cô ta quay người lại nhìn Tần Hoa.
Hai người đối mặt với nhau.
“Khúc Nhi...”, Tần hoa lên tiếng trước.
Chu Khúc Nhi không trả lời, chỉ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn anh ta.
Trong lòng Tần Hoa đau đớn, anh ta muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng.
“Khúc Nhi...”
Một giây sau Chu Khúc Nhi trực tiếp nhào vào trong ngực anh ta, khóc lớn.
“Hu hu hu...”
Cô ta vừa khóc vừa dùng nắm đấm đánh vào vết thương của Tần Hoa.
“Anh, tên khốn kiếp này...”
Tần Hoa để mặc cho Chu Khúc Nhi đánh mình, thậm chí còn có chút luống cuống.
“Khúc Nhi, anh...”
Tần Hoa không biết phải an ủi Chu Khúc Nhi thế nào.
Một giây sau Chu Khúc Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên ôm lấy Tần Hoa, sau đó mạnh mẽ hôn anh ta.
Tần Hoa lập tức mơ hồ.
Cho dù da mặt Tần Hoa có mỏng thế nào, nhưng khi bị người phụ nữ mình thích làm ra hành động thế này thì có thể không phản ứng sao?
Rất nhanh Tần Hoa lập tức có phản ứng, nhưng mà anh ta vẫn ngượng ngùng như cũ.
“Khúc Nhi, chúng ta...như này không tốt lắm...”
Chu Khúc Nhi buông Tần Hoa ra rồi trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó không thèm quan tâm xé rách quần áo của Tần Hoa.
“Khúc Nhi...đang là ban ngày…đừng...á...”
Nội tâm Tần Hoa rất thấp thỏm, vừa nghĩ mình cần phải làm những gì lại vừa sợ đột nhiên có người đến gõ cửa.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bởi vì sau khi Chu Khúc Nhi xé rách quần áo của anh ta xong thì lập tức cắn một cái vào bả vai anh ta, cô ta dùng rất nhiều sức lực khiến cho Tần Hoa hơi nhíu mày.
Nhưng mà Tần Hoa cũng không nói gì, chỉ một mực chịu đựng. Nếu như vậy có thể khiến cho tâm trạng Chu Khúc Nhi đỡ hơn một chút thì dù có cắn mất một miếng thịt anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Chu Khúc Nhi để lại một dấu răng rất sâu, còn mơ hồ rịn ra chút tơ máu, nhưng cô ta lại liếm lên vết thương một phát.
Tần Hoa hơi run lên, ánh mắt có chút thay đổi.
“Khúc Nhi...”
Sau đó Chu Khúc Nhi lại ngẩng đầu lên điên cuồng hôn.
Tần Hoa cũng không nhịn được nữa.
....
Ở trên boong tàu, Lưu Hiểu Anh đang đứng cùng với Lý Tuyết.
Hai người tựa vào lan can, nhìn biển cả mênh mông, cảm nhận từng luồng gió biển mằn mặn
Không lâu sau Lưu Hiểu Anh nói với Lý Tuyết: “Cô đi vào trước đi. Gió lớn không tốt cho cơ thể cô".
“Hiểu Anh”, Lý Tuyết đột nhiên gọi cô ta một tiếng khiến cho Lưu Hiểu Anh vô thức nắm chặt lan can, sau đó lại thả lỏng.
Lý Tuyết khẽ nói: “Thành thật xin lỗi".
“Cô xin lỗi tôi làm gì?”, Lưu Hiểu Anh không hiểu rõ.
Lý Tuyết khẽ lắc đầu, cũng không nói rõ mà chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thật ra lúc đó tôi rất mơ hồ".
Chuyện lần này xảy ra suýt chút nữa khiến cho Bạch Diệc Phi mất mạng, còn liên lụy sang rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện lớn hơn. Có đôi khi cô đã nghĩ, nếu như mình chết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Cô cũng không hiểu mình có tài đức gì mà khiến cho Bạch Diệc Phi coi trọng cô đến mức này. Cô ở bên cạnh Bạch Diệc Phi rốt cuộc là đúng hay là sai?
Trước kia cô phạm phải một việc rất ngu ngốc, lúc biết mình không thể mang thai thì nhẫn tâm muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi. Sau này mới biết được, ngay lúc cô rời đi thì Bạch Diệc Phi đã bị người ta đâm một dao, suýt chút nữa mất mạng.
Lúc đó cô rất hối hận, kiên trì muốn ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhưng bây giờ cô lại đang do dự.
Vậy nên cô mới nói có đôi khi bản thân rất mơ hồ.
Lưu Hiểu Anh nhìn cô không nói gì, bởi vì bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn Bạch Diệc Phi. Đã nói muốn quên anh đi, nhưng muốn quên một người nào có nhanh như vậy?
Chương 756: Lương Ngọc biến mất
Lưu Hiểu Anh cười khan hai tiếng rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ làm theo trái tim mình là được".
“Tôi còn phải đi phối thuốc. Đi trước nhé".
Sau khi nói xong thì Lưu Hiểu Anh nhanh chóng trở vào phòng nhỏ trên thuyền. Trong phương diện tình cảm thì Lưu Hiểu Anh cũng không muốn nói nhiều.
Lý Tuyết nhìn theo bóng lưng rời đi của Lưu Hiểu Anh thì đột nhiên nghĩ: Nếu như đổi lại là cô ấy, cô ấy sẽ làm như thế nào? Sẽ nghĩ thế nào chứ?
Lúc này Chu Khúc Nhi đi ra từ khoang thuyền, sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì cười nói: “Sao cậu lại đứng một mình ở đây? Không đi vào xem chồng cậu sao?”
Lý Tuyết thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô thấy Chu Khúc Nhi đỏ mặt đi đến thì hơi sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại, không khỏi cười nói: “Nhìn xem cậu nóng vội chưa này".
"Đứng sang một bên!”, Chu Khúc Nhi trừng mắt nhìn Lý Tuyết.
Ý cười tràn đầy trên gương mặt Lý Tuyết.
Sau đó hai người cười nói một lúc, trông rất vui vẻ.
Cảnh tượng vui vẻ này bị Lương Ngọc đứng trên hai người một tầng nhìn thấy hết.
Một mình Lương Ngọc đứng ở trên tầng, lúc thì nhìn biển, lúc thì quan sát Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết.
Cô ta đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó cô ta và Chu Khúc Nhi bị bắt về. Hai người đều khổ sở, đều buồn bã như nhau.
Nhưng mà bây giờ Chu Khúc Nhi đã không còn khổ sở, không còn buồn bã nữa rồi.
Còn Lương Ngọc thì lại khó vượt qua được.
Giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình, không có bất cứ người nào quan tâm đến cô ta.
Cô ta cảm thấy rất lạnh, không phải cơ thể lạnh, mà là trái tim.
Đột nhiên trong đầu cô ta xuất hiện một ý niệm.
Nhảy từ đây xuống, nhảy vào trong lòng biển.
Dù sao cũng không còn người nào quan tâm đến cô ta nữa, chỉ sợ sau khi bản thân nhảy xuống rồi cũng chẳng có người nào phát hiện ra.
Thế là Lương Ngọc tiến từng bước từng bước về phía trước, đi về phía lan can.
Cô ta nắm chặt lấy lan can, ý niệm trong lòng thúc giục cô ta nhảy xuống.
Đúng lúc này bàn tay của cô ta đột nhiên bị nắm lại.
Cơ thể Lương Ngọc hơi lung lay, sau đó cô ta quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc trong trí nhớ vang lên: “Cô gái ngốc nghếch này, đang làm gì đây hả?”
Lương Ngọc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì sợ đến ngây người.
…
Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng về đến thủ đô.
Du thuyền cập bến, tất cả mọi người đều xuống thuyền, Bạch Diệc Phi đếm lại nhân số thì đột nhiên phát hiện ra không thấy Lương Ngọc.
Thế là anh nhanh chóng đi tìm Trần Ngạo Kiều: “Đại sư huynh, sao sư muội còn chưa xuống?”
Nghe anh nói vậy thì trong lòng Trần Ngạo Kiều giật mình, anh ta tranh thủ thời gian quay lại thuyền tìm người.
Hai mươi phút sau, Trần Ngạo Kiều quay lại rồi im lặng lắc đầu: “Tôi đã tìm từng ngóc ngách trên thuyền hết rồi, không tìm được”.
Bạch Diệc Phi rất lo lắng, anh hỏi tất cả mọi người xem có ai nhìn thấy Lương Ngọc không.
Nhưng tất cả mọi người đều nói không nhìn thấy.
Tử Y nghe xong cũng có chút lo lắng, sau đó nghĩ đến gì đó nên nói: “Có lẽ Lương Ngọc xuống thuyền một mình trước rồi".
Bạch Diệc Phi nghe cô ta nói vậy mới đột nhiên phản ứng lại. Bản thân anh không để ý đến Lương Ngọc, mà trên thuyền này Lương Ngọc chỉ quen thuộc với anh, không quen những người khác, cho dù là đại sư huynh Trần Ngạo Kiều cũng vậy.
Trong những chuyện đã xảy ra kia, Lương Ngọc mới là người chịu đả kích lớn nhất.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất áy náy.
Đúng lúc này Lâm Cuồng đến nơi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng đứng trên bờ, hai mắt đang nhìn chằm chằm từng người trong đám bọn họ đi từ trên thuyền xuống.
Nhìn thấy vậy thì Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một hơi, sau đó anh nói với Trần Ngạo Kiều: “Đi qua đó đi".
Vết thương trên người Bạch Diệc Phi quá nặng, không nên đi lại nên bây giờ Bạch Diệc Phi phải ngồi trên xe lăn.
Trần Ngạo Kiều đẩy xe đi xuống khỏi thuyền, đi đến bên cạnh Lâm Cuồng.
Lúc đi lên bờ anh bỗng phát hiện ra có rất nhiều cảnh sát được phái đến.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng, anh do dự rất lâu mới nói: “Cậu biết?”
Lâm Cuồng gật đầu, sắc mặt cậu ta ảm đạm.
“Em thay mặt bố xin lỗi anh", Lâm Cuồng khẽ nói, trong giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Bạch Diệc Phi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu như chỉ có mình anh thì anh sẽ không để ý. Thế nhưng ông ta không chỉ nhằm vào mỗi anh, mà có rất nhiều chuyện ông ta gây ra đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của anh".
“Hơn nữa ông ta đã làm sai thì cũng nên chịu hậu quả".
Lâm Cuồng gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: “Em biết, nhưng cho dù ông ấy có làm chuyện gì thì vẫn là bố em".
Bạch Diệc Phi im lặng không nói.
Lúc này Lâm Cuồng vượt qua Bạch Diệc Phi đi về phía Lâm Dụ Xương.
Lâm Cuồng đi đến trước mặt Lâm Dụ Xương, cậu ta hơi cúi đầu rồi hỏi: “Bố, con phải làm thế nào đây?”
Cả đoạn đường di chuyển này Lâm Dụ Xương đều thấy không cam tâm, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Cuồng thì tất cả vẻ không cam lòng đều biến mất hết.
Ông ta trầm mặc một lúc, sau đó vỗ bả vai Lâm Cuồng nói: “Bảo vệ nhà họ Lâm cho tốt".
Ông ta vừa nói xong thì có cảnh sát đi tới, dẫn Lâm Dụ Xương từ trong tay Tần Hoa rời đi.
Lâm Cuồng đứng yên tại chỗ, vẫn cúi đầu.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cậu ta như vậy thì trong lòng rất khó chịu.
Lâm Dụ Xương chậm rãi đi theo cảnh sát hướng về phía xe cảnh sát đang đậu. Nhìn bóng dáng chậm chạp của ông ta thì bỗng cảm thấy ông ta bỗng trở nên vô cùng già nua.
Ngay lúc ông ta định bước lên xe thì đột nhiên nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Lâm Dụ Xương lập tức kinh hãi.
Đúng lúc này một tiếng xoạt vang lên, có bóng người hiện lên ngay sát ông ta.
Lâm Dụ Xương ngây ngẩn.
Sau đó ông ta cảm thấy ngực mình hơi đau xót nên chậm rãi cúi đầu nhìn.
Ông ta nhìn thấy bên ngoài lồng ngực mình đang ứa máu.
Tốc độ của người kia cực nhanh. Lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại đã thấy hai người cảnh sát áp giải Lâm Dụ Xương ngã trên mặt đất.
Sau đó Lâm Dụ Xương cũng ngã xuống theo.
Không khí đột nhiên ngưng đọng lại trong chớp mắt.
Lâm Cuồng ngẩng đầu, ánh mắt như vỡ vụn khi chứng kiến cảnh tượng này, sau đó cậu ta điên cuồng kêu lên: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Cậu ta nổi điên xông về phía Lâm Dụ Xương.
Bạch Diệc Phi cũng kịp thời phản ứng lại, anh không quan tâm đến cơ thể mình mà giãy dụa đứng lên rồi chạy tới.
Tần Hoa và đám cảnh cảnh sát cũng vây lại.
Trong nháy mắt có rất nhiều người vây quanh Lâm Dụ Xương.
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi vừa muốn chen vào đã bị Lâm Cuồng hung hăng đẩy một cú.
“Cút!”, Lâm Cuồng gào lên một tiếng, hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi tràn đầy tơ máu.
Bạch Diệc Phi cắn răng, bởi vì chỗ Lâm Cuồng đẩy chính là lồng ngực của anh, mà xương ức của anh đã bị gãy. Một cú đẩy này khiến Bạch Diệc Phi đau đớn đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Nhưng anh nhịn được, bởi vì anh biết Lâm Cuồng còn đau đớn và đau lòng hơn anh rất nhiều.
Mặc dù Lâm Dụ Xương làm rất nhiều chuyện sai trái, chết cũng chưa hết tội, nhưng rốt cuộc thì ông ta vẫn là bố của Lâm Cuồng.
Trước đây Lâm Cuồng đã giúp Bạch Diệc Phi rất nhiều lần, Bạch Diệc Phi cũng thật sự coi Lâm Cuồng là anh em.
Vậy nên bây giờ anh có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Cuồng.
Người giết Lâm Dụ Xương giống như ánh sáng lóe lên, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Đây rõ ràng là giết người diệt khẩu.
Lâm Dụ Xương vừa chết, muốn lên án việc Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng tác oai tác quái thì không có đầy đủ chứng cứ nữa.
Bởi vậy có thể nhìn ra người ám sát Lâm Dụ Xương chắc hẳn là Lương Vĩ Siêu hoặc là đồng lõa của bọn họ.
Lương Vĩ Siêu đã biết vị trí của kho vàng, nhưng bây giờ thì tạm thời bọn họ không dám ra mặt, chẳng qua chờ bọn họ phục hồi rồi thì chắc chắn sẽ lại đi đến kho vàng.
Tần Hoa nghĩ cần phải sắp xếp mai phục xung quanh kho vàng, ôm cây đợi thỏ.
-------------------
Chương 757: Đồ sát nhà họ Chu
Nhưng mà Lâm Dụ Xương đã chết rồi, cho dù bắt được bọn chúng thì cũng chẳng có nhiều tác dụng nữa.
Trước khi xe cấp cứu đến, Lưu Hiểu Anh đã nhanh chóng thực hiện các biện pháp cấp cứu đơn giản cho Lâm Dụ Xương và hai nhân viên cảnh sát.
Rất nhanh sau đó, xe cấp cứu đã đến.
Lâm Cuồng lập tức theo xe cấp cứu rời đi, người rời khỏi đây cũng bao gồm cả Tần Hoa.
Bạch Diệc Phi nhìn chiếc xe cấp cứu hú còi lao đi mà lòng anh trăm mối cảm xúc rối bời.
Lý Tuyết bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay Bạch Diệc Phi, nhẹ giọng an ủi: “Ông xã, anh đã làm rất tốt rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy, âm thầm thở dài một hơi.
Lưu Hiểu Anh đi tới, khẽ lắc đầu nói: “Cơ hội sống sót rất thấp”.
Bạch Diệc Phi lại yên lặng gật đầu.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Bạch Diệc Phi, bất giác quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải lại động đến vết thương trên người rồi không?”
Lý Tuyết nhìn thấy cảnh này, hai mắt rũ xuống.
Trái tim của Bạch Diệc Phi bỗng nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu nói: “Không sao, không sao”.
Lưu Hiểu Anh lập tức ra lệnh: “Mau quay về chỗ ngồi đi”.
Bạch Diệc Phi hết cách, chỉ đành phải quay về ngồi trên xe lăn.
Còn một điểm nữa, chính là lúc nãy khi Lưu Hiểu Anh quan tâm đến anh, trên mặt Lý Tuyết không hề có biểu cảm gì, nhưng bàn tay Lý Tuyết đang đỡ anh đột nhiên siết lại một chút, sau đó mới thả lỏng ra.
...
Trở lại bệnh viện, khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Lý Tuyết đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh thấy Lưu Hiểu Anh thế nào?”
Trái tim Bạch Diệc Phi lại nhảy dựng lên lần nữa, sau đó biểu cảm trên mặt bình tĩnh nói: “Cô ta là một người rất được, nhất là về phương diện y thuật”.
“Quả thực như vậy, hơn nữa cũng là một người rất đẹp”, Lý Tuyết gật đầu.
Bạch Diệc Phi im lặng, không dám nói gì nữa.
Lý Tuyết lại nói tiếp: “Hơn nữa, cô ấy với anh...”.
Nhưng câu này chỉ nói một nửa rồi không nói nữa, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại càng không dám nói gì.
“Cô ấy đối xử với anh rất khác biệt”, Lý Tuyết nói nốt câu còn lại.
Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Anh chính là ông chủ của cô ta, có thể giống người khác được sao?”
Lý Tuyết nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, không cho anh có cơ hội trốn tránh, nói thẳng: “Lưu Hiểu Anh thích anh”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Tuyết, không nói nổi một chữ nào.
Lý Tuyết khẽ thở dài nói: “Anh đừng nói những câu như không thể nào, không tin, em nhìn ra được”.
“Hơn nữa, em vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc là mối quan hệ giữa ba chúng ta nên giải quyết thế nào?”
“Ông xã, anh cũng đừng nghĩ nhiều, em không phải lòng dạ hẹp hòi, chỉ là không biết, nên xử lý việc này thế nào mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay Lý Tuyết nói: “Em không hẹp hòi, là anh hẹp hòi”.
Lý Tuyết nghe vậy trừng mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái, đang định nói gì thì có ai đó gõ cửa.
Lý Tuyết chỉ đành đứng lên mở cửa, sau lại thấy là Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương.
Ngô Quế Hương vừa bước vào phòng liền đi thẳng đến bên giường bệnh của Bạch Diệc Phi, các kiểu câu hỏi lo lắng đau lòng hỏi han anh.
Bạch Vân Bằng lại đi theo Ngô Quế Hương, đứng ở cuối giường nhìn Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết nói: “Bố, mẹ, hai người ngồi đây trước, con đi lấy nước”.
Ngô Quế Hương vốn đang ân cần hỏi han Bạch Diệc Phi liền lập tức quay người lại nói với Lý Tuyết: “Đừng đừng đừng, để mẹ đi là được, Tuyết Nhi con bây giờ không nên để mình bị mệt”.
Lý Tuyết khẽ cười, vẫn cầm bình nước trên tay nói: “Mẹ, không sao đâu, cứ để con đi cho”.
Lý Tuyết cầm bình nước đi sang phòng lấy nước, kỳ thực mọi suy nghĩ trong lòng cô vẫn đang đặt vào chủ đề cuộc nói chuyện lúc nãy giữa cô và Bạch Diệc Phi.
Bọn họ nên làm gì đây?
Hơn nữa Lý Tuyết nói rằng cô không hẹp hòi, làm gì có chuyện đó chứ?
Chỉ cần là phụ nữ, trên phương diện này chắc chắn sẽ không thể không hẹp hòi.
Lý Tuyết nghĩ mãi nghĩ mãi rồi khoé mắt đỏ lên.
Ban đầu khi Lý Tuyết muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi, cô còn định làm mối Lưu Hiểu Anh cho Bạch Diệc Phi, là cô đã mang đến cho Lưu Hiểu Anh một tia hy vọng, nhưng bây giờ cô lại không thể không dập tắt tia hy vọng đó.
Điều này đối với Lưu Hiểu Anh mà nói thật tàn nhẫn.
Lý Tuyết cảm thấy rất áy náy, cho nên muốn tìm cách đền bù lại cho Lưu Hiểu Anh.
Cô đã nghĩ rất nhiều cách để có thể đền bù cho Lưu Hiểu Anh, nhưng cách tốt nhất có thể đền bù được cho cô ta lại là cách tổn thương bản thân mình nhất.
...
Màn đêm dần buông xuống.
Mười đại gia tộc hào môn, biệt thự nhà họ Chu, từng chiếc siêu xe lái ra khỏi khuôn viên biệt thự.
Trong số đó, trên một chiếc Bentley có Chu Truyền Quân em ruột của Chu Truyền Võ đang ngồi.
Bây giờ người nhà họ Chu đang vội vàng trốn khỏi thủ đô ngay trong đêm, đây là mệnh lệnh của nhà họ Chu.
Trong xe, con trai của Chu Truyền Quân là Chu Húc ngơ ngác hỏi ông ta: “Chúng ta vì sao lại phải bỏ trốn, cứ thế giao Ngưu Đại ra không được à?”
“Việc không đơn giản như vậy”, Chu Truyền Quân lắc đầu nói: “Có tin tức nói rằng bác cả của con bị người bên trên giết rồi, cho nên chúng ta buộc phải rời khỏi thủ đô ngay trong đêm”.
“Người bên trên?”, Chu Húc sửng sốt một lúc.
Chu Truyền Quân gật đầu: “Người bên trên có thể thay mặt cho quốc gia, hơn nữa bác cả của con bị giết, cả nhà họ Chu chúng ta cũng sẽ bị điều tra”.
“Con hiểu rồi”, Chu Húc gật đầu.
Sau đó Chu Truyền Quân lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu không, con cho rằng chỉ bằng tên tiểu thương nhà quê Bạch Diệc Phi mà chúng ta cũng phải sợ hay sao? Bác cả của con cũng sẽ không bị chết trong tay hắn ta!”
“Hơn nữa, Ngưu Đại vẫn còn có tác dụng, tuyệt đối không thể thả nó, cho dù là bác cả của con bị người bên trên giết chết, vậy Bạch Diệc Phi cũng không thoát được liên quan, đợi sau khi sự việc này bình ổn lại, chúng ta sẽ dùng Ngưu Đại để quay lại đối phó với Bạch Diệc Phi”.
“Vậy nếu như hắn ta ngăn chúng ta lại thì làm thế nào?”, Chu Húc gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Chu Truyền Quân không khỏi bật cười chế nhạo: “Hắn ta ấy à? Giờ còn đang nằm trên giường bệnh kìa, còn đến đây để ngăn chúng ta được hay sao?”
“Hơn nữa, hắn ta có đến chặn đường chúng ta thì chúng ta cũng chẳng sợ!”
Vừa nói xong câu này, chiếc xe ô tô đột nhiên phanh gấp.
“Két...”.
Ngay giữa con đường bỗng xuất hiện hàng chục người mặc áo đen.
Người đứng đầu tiên là một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, mà hai bên trái phải của anh ta có một người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ và một người phụ nữ hơi béo đang đứng.
Rất rõ ràng, đây là người của Bạch Diệc Phi, lần lượt là Trần Ngạo Kiều, Bạch Hổ và Chung Liên.
Do đó, Chu Truyền Quân đang ngồi trong xe lập tức hoảng hồn.
Ban đầu ông ta nghe nói khi Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng sống mái với nhau ở khu biệt thự cũng chỉ dựa vào mười mấy người áo đen mà chống chọi được rất lâu.
Chu Húc cũng đã từng nghe đến sự việc xảy ra đêm hôm đó, cho nên sau khi nhìn thấy đám người mặc áo đen này liền lập tức đoán ra được đây là người của Bạch Diệc Phi, nhất thời bị doạ cho mất hết hồn vía: “Bố, làm thế nào?”
Chu Truyền Quân hoảng hồn mất một lúc, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Hắn ta cho rằng nhà họ Chu chúng ta vốn xếp hàng đầu trong mười đại gia tộc hào môn chỉ là hữu danh mà thôi à?”
“Họ Chu của chúng ta cũng có cao thủ, hơn nữa còn có hơn mười cao thủ hạng ba”.
Chu Truyền Quân ra lệnh: “Xuống xe, đánh cho tôi”.
Sau đó, trong đội xe của nhà họ Chu bước ra rất nhiều người, trong tay mỗi người đều cầm chặt vũ khí của mình.
Một trận quyết chiến sống mái chuẩn bị lên sàn.
...
Thủ đô vốn là nơi phồn hoa nhất của cả nước, nhưng đồng thời cũng là nơi có nhiều thị phi tranh đấu nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Vân Bằng là người đầu tiên bước vào phòng bệnh của Bạch Diệc Phi.
Vì Lý Tuyết phải đi khám sức khoẻ thai sản cho nên trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Bạch Diệc Phi.
Bạch Vân Bằng mang theo một chiếc máy tính xách tay đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi rồi đưa nó cho anh xem: “Đây là việc xảy ra tối ngày hôm qua”.
Bạch Diệc Phi cầm lấy máy tính xách tay, sau khi nhìn vào thì ngây ra một lúc.
“Tất cả người nhà họ Chu đã bị đồ sát, chết sạch trong một đêm? Chỉ còn lại mỗi con trai của Chu Truyền Quân là Chu Húc? Cái này…”.
Chương 758: Tháo chạy
“Gã nói, hung thủ chính là người của con”, Bạch Vân Bằng nhìn Bạch Diệc Phi nhíu mày.
“Không thể nào!”, Bạch Diệc Phi lập tức phản bác: “Là ai cố ý vu cáo con?”
Bạch Vân Bằng nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Bây giờ không có chứng cớ nào khác, nhưng chỉ với những lời mà gã nói ra thì cũng đã đủ gây phiền phức cho con rồi”.
“Dù gì cũng là cả một gia tộc với hơn trăm mạng người, việc này quá lớn, sức ảnh hưởng mà nó gây ra không hề nhỏ, thời gian nay con vẫn nên tránh đi thì hơn”.
“Tại sao lại phải tránh?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn Bạch Vân Bằng, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu như tránh đi, chẳng phải sẽ càng chứng tỏ tội danh này là thật?”
Bạch Vân Bằng khẽ gật đầu, lại thở dài nói: “Đúng vậy, theo logic thông thường mà nói, quả thực là như vậy, nhưng mà cái người muốn vu oan cho con ắt cũng biết là con sẽ nghĩ như vậy cho nên người đó đã đoán được con sẽ không trốn tránh”.
Bạch Diệc Phi hơi khựng lại: “Nếu đã như vậy, hắn làm như thế với mục đích gì?”
“Không biết, có lẽ là cố ý chọc giận con”, Bạch Vân Bằng không chắc chắn đưa ra suy đoán của mình.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Chưa chắc”.
“Có lẽ, hắn đã có chứng cứ xác thực để chứng minh đó là con”, Bạch Vân Bằng suy nghĩ một lúc rồi nói.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì chìm vào suy nghĩ, sau đó anh lập tức nghĩ đến một người: “Ngưu Đại!”
Bạch Vân Bằng khẽ gật đầu.
Theo suy nghĩ của Ngưu Đại, nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Ngưu Vọng chính là Bạch Diệc Phi, anh ta quy hết mọi trách nhiệm và sai lầm lên người Bạch Diệc Phi, cho nên anh ta mới căm hận anh.
Khi có người đi uy hiếp anh ta, lợi dụng anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để có thể giết được Bạch Diệc Phi.
Bạch Vân Bằng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bố cảm thấy việc này không phải do Lương Vỹ Siêu hoặc Đạo Trưởng làm, hẳn là có một người khác đứng phía sau thao túng mọi chuyện”.
"Lương Vỹ Siêu và Đạo Trưởng vẫn đang trốn trên Đảo Lam, hầu hết các cao thủ của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đều đã bị Đạo Trưởng đưa đi hết rồi, trong tình huống không còn nhiều cao thủ như vậy mà vẫn có thể giết chết hơn một trăm mạng người của cả một gia tộc và hơn mười cao thủ hạng ba là điều không tưởng”.
“Cho nên, việc này không hề đơn giản như những gì mà chúng ta trông thấy, mà bố bảo con tránh đi một thời gian, kỳ thực là để con có thể yên lặng chờ đợi người đứng phía sau chuyện này xuất hiện”.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền yên lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Vậy nếu như là người bên trên thì sao, có trốn được không?”
Bạch Vân Bằng cũng im lặng, nếu thật sự là người bên trên làm, trốn đến đâu cũng vô dụng.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ.
“Đi với tôi”.
Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi đồng thời nhìn ra cửa.
Gương mặt Tử Y mang theo nụ cười, trên người vẫn mặc chiếc áo gió màu tím quen thuộc, bước chân vững vàng tiến vào trong phòng.
Sau khi Tử Y bước vào, không để ý đến Bạch Vân Bằng mà nở nụ cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Đi theo chúng tôi?”
“Chúng tôi?”
...
Bạch Diệc Phi đã đi theo Tử Y.
Nhưng vì anh rời đi quá vội vàng, không cả có thời gian để chào từ biệt Lý Tuyết, trước khi đi, chỉ đành dặn dò Bạch Vân Bằng chăm sóc cho Lý Tuyết thật tốt.
Bạch Vân Bằng bảo đảm: “Yên tâm, con dâu bây giờ đang có bầu, chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt cho nó, không để nó phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào”.
Kỳ thực, lúc đầu Bạch Diệc Phi là muốn đưa Lý Tuyết đi cùng, nhưng đã bị Tử Y ngăn cản.
Tử Y nói: “Chúng ta đang tháo chạy”.
Bạch Diệc Phi lập tức dừng khựng lại, quả thực, anh bây giờ rõ là đang tháo chạy, trong quá trình bỏ trốn này chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm mà anh chưa biết, giờ Lý Tuyết lại đang có bầu, cô không thích hợp để cùng chạy trốn với anh.
Vì vậy chỉ có một mình Bạch Diệc Phi đi theo Tử Y.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Tử Y lên thuyền, anh nhìn thấy Sa Phi Dương và Lưu Hiểu Anh.
Lúc này, anh đã hiểu ý của Tử Y khi nói đến “chúng ta” là ai.
Song, Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy khó hiểu, khẽ hỏi Tử Y: “Sư phụ, sao ông Sa cũng đến?”
“Muốn thừa kế thân phận của Người canh giữ, thực lực của cậu bây giờ vẫn chưa đủ, cũng có thể nói là rất yếu, lần này vừa hay có thể tranh thủ thời gian chạy trốn này để tập trung nâng cao thực lực của cậu”.
“Thực lực của Sa Phi Dương mặc dù không phải mạnh nhất, nhưng ông ta lại biết những thứ khác, truyền dạy cho cậu cũng không tệ, thêm vào những thứ mà tôi dạy cho cậu nữa, tương lai nói không chừng còn có thể giỏi hơn tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì sững người ra.
Anh có thể giỏi hơn Tử Y sao?
Điều này đối với anh mà nói, nó ly kỳ như thể một câu truyện trong nghìn lẻ một đêm vậy.
Thực lực của Tử Y quá mạnh, đến cả Lương Vỹ Siêu cũng không thể đánh lại được cô ta, càng đừng nói đến anh? Cho nên anh không cảm thấy mình có thể giỏi hơn Tử Y được.
Nhưng Tử Y lại không cho là vậy, bởi vì bên trong cơ thể của Bạch Diệc Phi có một loại khả năng thiên phú mà cô ta không thể lý giải được.
Đối với việc đưa Sa Phi Dương theo thì Bạch Diệc Phi coi như đã hiểu, nhưng lại khó hiểu hỏi Tử Y: “Vậy tại sao lại đưa Lưu Hiểu Anh theo?”
“Vết thương của cậu đã khỏi hẳn rồi à?”, Tử Y lạnh nhạt hỏi.
Bạch Diệc Phi: "...".
...
Nhà họ Chu, gia tộc đứng đầu trong mười đại gia tộc hào môn, trên dưới có tổng cộng hơn một trăm người, trong vòng một đêm đã bị đồ sát chết sạch.
Sự việc này sau đó đã lan ra khắp thủ đô bằng một tốc độ cực nhanh.
Người của những gia tộc còn lại, sau khi nghe thấy tin tức này thì ai nấy đều hoang mang tột độ, cho nên, bọn họ mới nhanh chóng tập trung lại với nhau để giải quyết Bạch Diệc Phi, bởi vì bọn họ ai nấy đều sợ hãi, sợ gia tộc của mình cũng sẽ có kết cục giống với nhà họ Chu, bị diệt khẩu chỉ trong một đêm.
Mà bọn họ hầu như không hề biết, Bạch Diệc Phi đã lên một chiếc du thuyền.
Mà đúng vào lúc con thuyền khởi động, Tần Hoa cũng đến nơi.
Dù sao thì Tần Hoa cũng có thân phận cảnh sát, lại từng bị người bên trên phái đi làm nhiệm vụ đặc biệt, đương nhiên, sau khi trông thấy Tần Hoa, Lưu Hiểu Anh và Tử Y đều đứng lên phía trước để bảo vệ cho Bạch Diệc Phi.
Tần Hoa nhìn bọn họ hỏi: “Bắt hả?”
Tử Y lạnh lùng hừ một cái, nói: “Đánh nhau hả?”
Cho dù quan hệ giữa Tần Hoa và Bạch Diệc Phi có tốt hơn nữa, thì việc một đêm giết sạch hơn một trăm mạng người là một chuyện vô cùng lớn, giữa bọn họ không thể dùng tình cảm riêng để nói chuyện được.
Hơn nữa, trước giờ Tần Hoa là một người công tư phân minh, nếu không anh ta cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng sự đau khổ khi phải chia ly với Chu Khúc Nhi để đi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mà quốc gia giao cho anh ta.
Bạch Diệc Phi lắc đầu cười khổ.
Nếu như người khác đến bắt anh, có lẽ Bạch Diệc Phi sẽ thực sự chống đối, nhưng người đến lại là Tần Hoa.
Dù gì vẫn còn mối quan hệ giữa anh và Tần Hoa, anh cũng không muốn để Tần Hoa và Tử Y đánh nhau.
Bạch Diệc Phi cười khổ, đi vòng qua Lưu Hiểu Anh và Tử Y, sau đó rất phối hợp vừa đưa hai tay của mình ra vừa nói: “Anh, không phải em”.
Tần Hoa chỉ vỗ vỗ vai Bạch Diệc Phi, sau đó nắm lấy một bên cổ tay của anh, đưa anh vào bên trong thuyền: “Vào trong thuyền rồi nói”.
Những người khác thấy cảnh này thì ngây hết cả ra.
Gần như không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tần Hoa không phải đến đây để bắt Bạch Diệc Phi sao?
...
Sau khi thuyền ra khơi, Tần Hoa mới nói bằng giọng đều đều: “Người bên trên không đơn giản như mọi người nghĩ, những việc mà mọi người nghĩ ra được thì bọn họ cũng có thể nghĩ đến được, hơn nữa còn nghĩ nhiều hơn cả mọi người”.
Bạch Diệc Phi sững sờ hỏi: “Ý là sao?”
Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn còn đang ngẩn ngơ, Tần Hoa không những không đến bắt anh mà ngược lại còn đi theo bọn họ lên thuyền.
Tần Hoa nói tiếp: “Rốt cuộc là ai làm, bọn anh tạm thời còn chưa điều tra ra được, nhưng bọn anh đã điều tra ra được không phải là người của cậu làm”.
“Mà nhiệm vụ bên trên giao cho anh là bảo vệ kho vàng của quốc gia, đồng thời điều tra ra hung thủ thực sự đứng phía sau”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này liền sửng sốt không thôi.
Nhưng Tử Y thì đã từ từ buông lỏng cảnh giác, Lưu Hiểu Anh cũng thở phào một hơi.
Tần Hoa đi cùng với nhóm người Bạch Diệc Phi cũng là để điều tra ra hung thủ thực sự đứng phía sau.
Bạch Diệc Phi hiện tại cũng đã hiểu ra được, quả thực, một người không thể chống lại sức mạnh của cả một quốc gia, điều mà mình nghĩ ra được thì đương nhiên bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, thậm chí những thứ mà bọn họ điều tra được còn nhiều hơn mình rất nhiều, như vậy, người bên trên chắc chắn đã biết không phải là do anh làm.
Như vậy xem ra, người của quốc gia cũng không phải là không biết thay đổi nguyên tắc theo tình hình thực tế.
Bạch Diệc Phi đối với chuyện này cũng yên tâm hơn một chút, lại thêm lần này có Tần Hoa giúp đỡ, vấn đề an toàn trên đường chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Tần Hoa khẽ cười với Bạch Diệc Phi: “Yên tâm đi”.