Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491: Kế hoạch mồi nhử của Bạch Vân Bằng

Lý Tuyết bị thương không nặng, hai ngày sau đã được xuất viện.

Ngày cô xuất viện, gia đình bốn người ngồi ăn cơm chung với nhau trong biệt thự.

Sau bữa cơm, Lưu Tử Vân kéo Lý Tuyết đi nói chuyện, Bạch Diệc Phi thì đi theo Lý Cường Đông vào trong phòng đọc sách.

Hai ngày trôi qua nên tâm trạng của Bạch Diệc Phi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cũng đã nghĩ rất nhiều.



Trong đó có một việc, chính là việc liên quan đến Liễu Chiêu Phong.

Lúc đó Trần Ngạo Kiều mang theo người đi giết Liễu Chiêu Phong, nhưng sau khi quay lại thì Trần Ngạo kiều mới có thời gian để nói cho anh biết, Liễu Chiêu Phong đã bị người nào đó cứu đi rồi.

Lúc đó Bạch Diệc Phi vừa kinh ngạc lại vừa bất đắc dĩ: “Là ai đã cứu gã?”

“Không biết”, Trần Ngạo Kiều lắc đầu: “Trong tay đối phương có súng, còn có cả súng tiểu liên”.



Bạch Diệc Phi lập tức nhớ đến đám người cầm súng tiểu liên kia: “Là một bọn à?”

“Hẳn là như vậy”.

Lúc đó Bạch Diệc Phi còn chưa hiểu ra vấn đề, nhưng mà sau hai ngày suy nghĩ kỹ càng thì anh đã nghĩ thông rồi.

Trước đó anh đoán đám người cầm súng tiểu liên kia là người của Bạch Vân Bằng, điểm này thì không có gì phải nghi ngờ, mà anh Sáu kia thì chắc là người của Lý Cường Đông.

Còn về việc ai đã cứu Liễu Chiêu Phong, hừ, nếu không phải là người bên Bạch Vân Bằng thì chính là người của Lý Cường Đông làm.

Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông đứng đối diện nhau, thần sắc trên mặt Lý Cường Đông rất bình tĩnh, không khác gì so với bình thường. Còn Bạch Diệc Phi trên mặt dù rất bình tĩnh những mà trong lòng thì lại không hề bình lặng.

“Bây giờ, bố có thể nói cho con được chưa?”

“Đám người cầm súng là của Bạch Vân Bằng?”

“Anh Sáu kia là người của bố?”

“Liễu Chiêu Phong là do bố cứu hay là Bạch Vân Bằng cứu?”

Một loạt các câu hỏi được đưa ra, đôi mắt của Bạch Diệc Phi sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Cường Đông, anh muốn có được một đáp án rõ ràng.

“Đúng”, Lý Cường Đông trả lời, chỉ có một chữ.

Trong lòng Bạch Diệc Phi trầm xuống rồi đột nhiên cười lạnh: “Cho nên, bố là người của Bạch Vân Bằng?”

“Đúng”, Lý Cường Đông lại trả lời cũng một câu.

Lần này thì Bạch Diệc Phi cười có chút thê lương: “Bố là người của ông ấy, cho nên lợi dụng cả con gái của mình?”

“Chẳng lẽ bố không để tâm đến Tuyết Nhi một chút nào sao? Cô ấy không phải là con gái ruột của bố sao?”

Lý Cường Đông chỉ trả lời bằng giọng nhàn nhạt: “Có con ở đây, nó sẽ không sao cả”.

“Bố nói láo!”, Bạch Diệc Phi nói tục với Lý Cường Đông: “Bố có biết không, tình huống lúc đó nguy hiểm thế nào, tất cả mọi người đều biết cô ấy chính là điểm yếu của con, chỉ cần bắt được cô ấy là có thể tóm gọn được con!”

“Bố có biết hay không, hai lần cô ấy bị người ta bắt rồi dùng dao kề sát vào cổ, nếu là bố, thì bố có bằng lòng hay không?”

“Càng không nói đến việc người mà bố phái đến kia, khi thấy Tuyết Nhi bị bắt lại muốn con từ bỏ việc cứu cô ấy!”

“Anh ta là người của bố! Bảo con từ bỏ Tuyết Nhi, mẹ kiếp, có cái người bố ruột như bố à!”

Mắt Bạch Diệc Phi vằn lên tia máu, đập mạnh vào bàn, tay chỉ thẳng vào mặt Lý Cường Đông.

Lý Cường Đông vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy, ông không hề quá bất ngờ trước sự phẫn nộ của Bạch Diệc Phi: “Tuyết Nhi không phải đã không sao rồi à?”

Bạch Diệc Phi nghẹn họng, sau đó thì lại càng phẫn nộ: “Vậy phải thế nào thì mới tính là có sao? Phải đợi đến lúc Tuyết Nhi chết rồi thì bố mới cảm thấy là có sao à?”

Lý Cường Đông nghe vậy thì rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa mà cười khổ: “Không”.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh sau đó hít một hơi thật sâu để bản thân mình bình tĩnh hơn: “Tại sao?”

Tất cả những điều này là vì sao?

“Vì để dẫn dắt người đứng phía sau lộ diện”.

Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra: “Người đứng phía sau gì?”

Lý Cường Đông thở dài sau đó nói một cách nghiêm trọng: “Bố của con phát hiện có người đang động vào gốc rễ của nhà họ Bạch, nhưng mà người này chưa hề lộ diện, bố con cũng không tra ra được là ai”.

“Cho nên mới muốn để con làm mồi nhử”.

“Ha!”, Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà muốn con làm mồi nhử cho ông ta? Nhà họ Bạch có liên quan gì với con?”

Lý Cường Đông không đồng ý với anh: “Con là con trai của Bạch Vân Bằng”.

“Con không thèm!”, Bạch Diệc Phi quát lên: “Con không có người bố như vậy”.

Một người bố có thể vì nhà họ Bạch mà không tiếc mang con trai của mình đi làm mồi nhử, con mẹ nó ai mà thèm chứ?

Lý Cường Đông nhíu mày: “Bạch Diệc Phi, bây giờ con đã không thể tách mình ra được nữa rồi”.

Đúng vậy, cục diện hiện tại đã thành thế này rồi, Bạch Diệc Phi đã trở thành mồi nhử, vậy thì anh có muốn thoát thân cũng chẳng còn cách nào nữa rồi, trừ phi, anh chết!

Đôi mắt Bạch Diệc Phi hơi tối lại, siết chặt nắm tay của mình nói: “Con không phải là con cờ cho bất kỳ người nào thao túng! Các người muốn dẫn dắt kẻ đứng sau lộ diện thì hãy đi tìm người khác, không phải chỉ mình con mới làm được!”

“Không, chỉ có mình con!”, Lý Cường Đông khẳng định chắc nịch: “Nguyên nhân của sự việc này bắt đầu từ việc bố con giết Lương Minh Nguyệt, mà bây giờ tất cả những gia đình quyền thế đều đang đuổi giết bố con, con là người duy nhất có thể dẫn dắt người nọ xuất hiện”.

“Bọn họ không khỏi đánh giá con quá cao rồi”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Bạch Vân Bằng không chỉ có một người con trai! Bạch Khiếu cũng được đó?”

“Bởi vì, chỉ có con mới có tư cách thừa kế nhà họ Bạch”, Lý Cường Đông nói với hàm ý sâu xa.

Bạch Diệc Phi hiểu ra ngay tức khắc, đồng thời cũng cảm thấy lòng mình lạnh buốt, chỉ vì như vậy cho nên muốn anh trở thành mồi nhử sao?




“Bố hẳn là có thể liên lạc được với Bạch Vân Bằng?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bố nói với ông ấy, con sẽ không hợp tác đâu!”

Lý Cường Đông thấy Bạch Diệc Phi cố chấp như vậy thì có chút đau đầu: “Chẳng lẽ con không muốn cho Tuyết Nhi một môi trường sống an toàn và thoải mái hay sao? Con không muốn sống một cuộc sống bình yên với nó hay sao?”

“Con muốn!”, Bạch Diệc Phi không hề che dấu suy nghĩ của mình: “Cho nên, con sẽ không đồng ý làm mồi nhử”.

“Con sai rồi!”, Lý Cường Đông lắc đầu: “Con không đi làm mồi nhử thì sẽ chỉ có nước chết nhanh hơn mà thôi, bởi vì con sẽ bị nhà họ Bạch từ bỏ, không có sự giúp đỡ âm thầm từ nhà họ Bạch, con không thể sống nổi đâu!”

“Vì thế, làm sao con có thể mang đến cuộc sống như vậy cho Tuyết Nhi?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lòng trầm xuống, không thể không thừa nhận, anh đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu này rồi, nếu anh chỉ muốn lo cho mỗi bản thân mình thì gần như là không thể.

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi cười tự diễu, anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị với Lý Tuyết thôi, một mong ước nhỏ nhoi như vậy mà cũng không thể thực hiện được hay sao?

“Người hôm đó đã tra ra được chưa?”

“Đều là đám tép riu”, Lý Cường Đông lắc đầu.

Bạch Diệc Phi khựng lại: “Đám tép riu? Tép riu thôi mà đã đến mức này? Mẹ kiếp thế thì con còn làm mồi nhử cái gì nữa?”

Chương 492: Sự cố tại công ty của Lý Tuyết

“Sự thật chứng minh, con đã sống sót từ trong tay đám tép riu này rồi”.

Lý Cường Đông lại nói: “Con cần tin tưởng vào bản thân mình, chúng ta đều tin ở con”.

Bạch Diệc Phi bật cười: “Vậy được, bố nói cho biết, việc con làm mồi nhử này Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu có biết không? Rồi vì sao lại thả Liễu Chiêu Phong?”

Lý Cường Đông nhàn nhạt trả lời: “Không biết, còn việc tại sao lại thả nó đi, có lẽ, nó vẫn còn có tác dụng, mặc dù tạm thời thì chẳng có giá trị gì cả nhưng không chắc sau này…”.



Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Được, bất kể là gã có tác dụng gì, con đều phải giết bằng được gã!”

Một người năm lần bảy lượt thèm thuồng vợ của anh, còn năm lần bảy lượt đối địch với anh lại thêm sự việc mà gã gây ra cho Long Linh Linh thì đã đủ để Bạch Diệc Phi phải giết gã rồi.

Lý Cường Đông không nói gì chỉ lấy ra một tấm thiệp mời đưa nó cho Bạch Diệc Phi: “Ba ngày sau, có một cuộc họp cần con tham gia”.

Bạch Diệc Phi cụp mắt nhìn xuống: “Họp lựa chọn người kế nhiệm chức chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải?”



“Đúng, chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải đã bị giết, bây giờ đang cần lựa chọn một người từ tỉnh Bắc Hải lên để ngồi vào vị trí này”.

“Trong lần tranh cử này, tất cả những doanh nghiệp của Bắc Hải phù hợp với điều kiện đều có thể tham gia”.

“Bố muốn con đi?”, Bạch Diệc Phi hỏi, nói xong bèn đẩy tấm thiệp mời trả lại: “Con không có hứng thú”.

“Thân phận cao hơn thì mới có thể mang đến cho con nhiều lợi ích và thuận tiện hành động hơn”, Lý Cường Đông nói nhàn nhạt: “Con buộc phải tham gia tranh cử”.

Bạch Diệc Phi mím môi, suy nghĩ một hồi lâu sau mới nói: “Con hiểu rồi”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi cầm lấy tấm thiệp mời rồi đi thẳng ra khỏi phòng đọc sách.

Bạch Diệc Phi đã mất tập đoàn Hầu Tước nhưng còn có bệnh viện Ngoạ Long và một bệnh viện tư nhân cũng đã đủ để anh tham gia lần tranh cử này rồi.

Nhưng mà…

Ngoài mặt Bạch Diệc Phi nói là đã hiểu, trên thực tế lại không hề đồng ý sẽ tham gia cuộc họp lần này, anh không ngốc, muốn để anh đi tham gia tranh cử nhưng suy cho cùng thì vẫn là bảo anh đi làm mồi nhử.

Anh đi rồi thì chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm cho tất cả mọi người ngắm bắn.



Sau khi Bạch Diệc Phi ra khỏi phòng đọc sách, tìm được Lý Tuyết rồi hai người chào tạm biệt Lưu Tử Vân, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở về biệt thự của bọn họ.

Việc này Bạch Diệc Phi không định nói cho Lý Tuyết biết, anh không muốn Lý Tuyết lo lắng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi không có việc gì làm nên đưa Lý Tuyết đi đến công ty đá quý Phúc Thuỵ.

Công ty này vẫn là của Lý Tuyết, bây giờ còn cần Lý Tuyết phải đi chủ trì đại cục.

Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến công ty xong thì đi đến bệnh viện Ngoạ Long tìm Lưu Hiểu Anh.

Hai người cùng nhau đi lên sân thượng.

Bạch Diệc Phi nhìn cảnh vật phía xa: “Sức khoẻ của Tuyết Nhi cô nghiên cứu sao rồi?”

Lưu Hiểu Anh nhún vai: “Vẫn như thế”.

“Loại độc tố này rất khó để phân tách, nó có sự tương đồng với loại độc mà trước đây anh bị trúng, đoán chừng chỉ có dì hai tôi mới giải được”.

“Vậy có thể liên hệ với dì hai cô không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lưu Hiểu Anh gật đầu: “Có thể, tôi đang định gọi cho dì hai tôi”.

“Cảm ơn, vất vả rồi”, Bạch Diệc Phi chỉ có thể nói được như vậy.

Lưu Hiểu Anh vẫn nhìn anh chăm chú, hỏi: “Không phải anh đang ghét bỏ Tuyết Nhi không thể sinh con cho anh chứ? Anh coi trọng con cái như vậy hay sao? Đối với anh việc nối dõi tông đường quan trọng vậy sao?”

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, anh có từng nói những câu này à? Không phải chứ? Vậy sao cô ta lại cho rằng như thế?

“Không phải, có con cái hay không không quan trọng, nhưng mà tôi không muốn khiến Tuyết Nhi đau lòng, cô ấy nên có quyền được làm mẹ”, Bạch Diệc Phi giải thích.

Không chỉ như vậy, anh còn muốn tìm ra cái người đã hạ độc Tuyết Nhi khiến hắn phải trả giá cho hành động của mình!

Câu nói cuối cùng này Bạch Diệc Phi không nói ra, người biết được chuyện này chỉ có mấy người bọn họ, Lưu Hiểu Anh và Lý Cường Đông chắc chắn không biết được nguyên nhân, mà Ngưu Vọng và Lưu Hiểu Anh biết nguyên nhân gây bệnh của Lý Tuyết, có lẽ sẽ đoán được lý do là gì.

Việc Lý Tuyết bị trúng độc không thể sinh con chắc chắn là có người cố ý, mục đích là khiến anh mất đi tư cách thừa kế của nhà họ Bạch, vậy thì người đó là ai?

Ha, không nói cũng biết.

Sau khi nói chuyện xong, Lưu Hiểu Anh bèn đi làm việc.

Đúng vào lúc này thì Trương Vinh gọi điện thoại đến.

“Chủ tịch, bây giờ anh có rảnh không? Phu nhân bên này gặp phải chút rắc rối…”.



Lý Tuyết đến công ty như mọi khi, bình thường lúc Lý Tuyết đến công ty, mọi người gặp cô sẽ chào hỏi cô hơn nữa không khí còn rất vui vẻ náo nhiệt.

Nhưng hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ, trên mặt người nào người nấy đầy âu sầu, thậm chí có người còn chẳng buồn chào hỏi cô nữa.

Lý Tuyết hơi chau mày, cô không phải là muốn hưởng thụ cảm giác làm sếp để được mọi người tâng bốc, mà là cảm giác mọi người hơi kỳ lạ, dường như tâm trạng không được vui vẻ, ánh mắt bọn họ nhìn cô còn có chút khinh thường.

Trở về phòng làm việc của mình, Trương Vinh bèn đến tìm cô, nói là bởi vì mấy ngày nay cô không ở đây, cho nên công ty đang dồn lại rất nhiều việc cần giải quyết, nhất là có một dự án thiết kế đá quý mới cần được thực hiện, mà lựa chọn chủ đề cuối cùng của dự án cần phải có quyết định của Tổng giám đốc.

Lý Tuyết sau khi nghe xong thì nghĩ một lúc mới nói: “Vậy gọi mọi người vào họp đi, tôi muốn nghe xem báo cáo công việc của mọi người thời gian gần đây ra sao, sau đó sẽ giải quyết hết những việc này”.

Nửa giờ sau, tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty đều có mặt trong phòng họp.

Lý Tuyết là người sau cùng đến phòng họp, khi cô đi theo chỉ dẫn trên văn bản điện thoại đến phòng họp thì phát hiện mọi người trong đó ngồi vô cùng tuỳ ý và uể oải, đa phần mọi người ngồi duỗi thẳng tay chân dựa cả người vào trên ghế, trông rất không nghiêm túc.

Lý Tuyết chau mày đi qua bọn họ, chỉ có Trương Vinh là ngồi nghiêm chỉnh ngay bên cạnh cô.

Đợi sau khi Lý Tuyết ngồi xuống ghế, tư thế ngồi của đám người này vẫn không hề thay đổi, cũng không hề có ý định chào hỏi Lý Tuyết, Lý Tuyết không thể không mở miệng nói: “Bây giờ, chúng ta bắt đầu cuộc họp”.

“Mấy ngày nay có việc nên không đến công ty, mọi người báo cáo lại tình hình kinh doanh và vận hành của công ty trong mấy ngày này, còn có mấy dự án đang cần tôi quyết định nữa, mọi người cùng nhau thảo luận một chút sau đó sẽ ra quyết định”.




“Bắt đầu từ bộ phận thiết kế đi!”

Nói xong Lý Tuyết nhìn sang phía Tổng giám sát bộ phận thiết kế Hoàng Vỹ.

Hoàng Vỹ mặc một bộ đồ tây, đáng tiếc là bề ngoài chả ra làm sao, thậm chí trông còn có chút thô tục, lại thêm tư thế ngồi không nghiêm túc, nhìn ông ta lúc này trông còn ra vẻ chỉ tay năm ngón hơn cả cô.

“Tổng giám sát Hoàng?”, giọng của Lý Tuyết trầm xuống.

Hoàng Vỹ liếc mắt nhìn Lý Tuyết: “Giám đốc Lý, tôi chẳng có gì để nói cả, những việc cần làm đã làm xong rồi, chúng tôi tự biết sắp xếp”.

Lời này nói ra, khuôn mặt Lý Tuyết tức khắc sa sầm, cô mới là chủ của công ty này, chẳng lẽ không nên có quyền được biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra tại công ty của mình hay sao?

Cái gì gọi là chúng tôi tự biết sắp xếp? Ý là không muốn để cô tham gia vào à?

“Tổng giám sát Hoàng, tôi muốn biết cụ thể tình hình trong mấy ngày nay của bộ phận thiết kế, phiền ông báo cáo một chút, còn có, không phải là có một chủ đề thiết kế đá quý hay sao? Dự án này là dự án lớn của công ty, cũng phiền ông báo cáo một chút”, Lý Tuyết rốt cuộc cũng không nói nhiều mà chỉ tập trung vào công việc của công ty.

Hoàng Vỹ thấy vậy thì tỏ vẻ không hài lòng chậc một tiếng: “Lãng phí cái thời gian này làm gì? Nói cho cô thì cô cũng không hiểu? Lại còn chỉ huy bừa, nếu như gây ra tổn thất cho công ty thì cô có đền không?”

Chương 493: Người đi trà nguội

Lý Tuyết ngừng lại một chút, cuối cùng không kìm được, hỏi: “Ông có ý gì?”

Hoàng Vĩ bật cười thành tiếng, nói: “Cô Lý, cô không hiểu thật hay giả vờ đấy?”

Lúc này, Trương Vinh ghé sát người Lý Tuyết, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ chồng cô không còn là chủ tịch Hầu Tước nữa rồi”.

Lý Tuyết đột nhiên hiểu ra, bởi vì Bạch Diệc Phi không còn là chủ tịch Hầu Tước nên cái chức Tổng giám đốc của cô cũng không còn ai sợ nữa.



Cũng phải, tập đoàn Hầu Tước thay chủ rồi, một Tổng giám đốc công ty nhỏ như cô chỉ e thân mình cũng khó giữ ý chứ? Đâu còn đi quản việc của họ được. Hơn nữa, cô không có hậu thuẫn, công ty này muốn thế nào thì chẳng phải đều do những lãnh đạo cấp cao này quyết định sao?

Sau khi Trương Vinh nói với Lý Tuyết xong thì những người khác cũng tiếp lời.

“Cô Lý, cô là Tổng giám đốc, thật ra chỉ cần cô ký tên vào văn bản là xong. Đám chúng tôi già rồi, đưa ra quyết định ít khi sai lắm”.

“Phải đó Tổng giám đốc Lý, theo như tôi biết thì trước đây cô chưa từng tiếp xúc với ngành nghề này. Kể cả chúng tôi nói với cô thì cô cũng không hiểu và khó đưa ra phán đoán, như vậy chẳng phải phí thời gian của mọi người sao?”



“Ngộ nhỡ cô phán đoán sai thì công ty chúng ta tổn thất nghiêm trọng, cô chịu trách nhiệm được không?”

“Chỉ sợ là không được thôi?”

“Chắc chắn là thế rồi. Hiện giờ chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đã không còn là Bạch Diệc Phi nữa rồi”.

“…”., mỗi người một câu, nói ra theo kiểu bức ép người khác.

Lý Tuyết nghe thấy mà tức giận không ngừng, đồng thời trong lòng cũng thấy khó chịu. Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang trong hoàn cảnh khó khăn nhưng cũng không đến lượt đám người này coi thường và bài xích. Huống hồ, Bạch Diệc Phi cũng nói với cô là vẫn còn hai bệnh viện tư nhân là của anh chứ không phải anh không còn gì cả.

Lý Tuyết nhìn mọi người, trong lòng thấy nực cười, sau đó cô cười lạnh một tiếng nói: “Người đi thì trà nguội, các người cũng hiểu thế thời quá đó”.

“Tổng giám đốc Lý, cô nói cái gì vậy? Đây không phải là suy nghĩ cho công ty sao?”, Hoàng Vĩ cười, nói: “Vì vậy, để tốt cho mọi người thì cô đừng hỏi nhiều nữa”.

Lý Tuyết khẽ hừ một tiếng, cô không phải loại người dễ dàng bắt nạt như thế: “Tôi muốn nhắc nhở các người một câu. Mặc dù chồng tôi không còn là chủ tịch Hầu Tước nữa nhưng công ty này vẫn của anh ấy”.

“Quyền quyết định của công ty vẫn nằm trong tay tôi, không liên quan gì đến mọi người cả”, lời nói vừa dứt thì mọi người đều ngây người ra, thần sắc thì khó coi.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Vĩ lên tiếng: “Tổng giám đốc Lý! Cô nói không sai nhưng chỉ e cô vẫn chưa biết? Chủ tịch mới nhậm chức của Hầu Tước đã nói, chỉ cần công ty này một ngày vẫn còn của Bạch Diệc Phi thì ngày đó không cho phép bất cứ doanh nghiệp nào ở thành phố Thiên Bắc hợp tác với chúng ta”.

“Tổng giám đốc Lý, cô biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Sao?”, Lý Tuyết trừng hai mắt với vẻ khó tin: “Chuyện khi nào vậy?”

“Chỉ mới hôm qua thôi”, Trương Vinh chen miệng nói. Cả quá trình ông ta đều không lên tiếng, có một lý do là ông ta vẫn chưa nhìn rõ thế cục hiện giờ. Bề ngoài thì Bạch Diệc Phi đã thua nhưng chuyện này có ai nói chuẩn được đâu?

Bạch Diệc Phi mang lại cho ông ta quá nhiều chấn động và nhiều lần xoay ngược tình thế khiến đến giờ ông ta vẫn không dám đứng nhầm đội hình. Vì vậy ông ta mới giữ im lặng suốt, một bên giữ thái độ như xưa với Lý Tuyết, một bên thì hòa nhã với đám Hoàng Vĩ.

Đến lúc bất luận kết quả như nào thì ông ta đều có thể chắc chắn rằng mình không bị liên lụy.

Lý Tuyết không ngờ Liễu Chiêu Phong lại bảo cả thành phố Thiên Bắc không hợp tác với họ nữa, vậy thì công ty còn đường sống đâu.

Không, không đúng, họ là công ty đá quý, có xưởng riêng của mình, chỉ cần thiết kế được rồi chế tạo tốt là có thể đưa ra thị trường rồi. Lẽ nào gã có thể khiến mọi người của thành phố Thiên Bắc không mua đá quý của công ty cô hay sao?

Lý Tuyết bình tĩnh suy nghĩ, lấy lại tinh thần rồi thản nhiên nói: “Ông Hoàng, tập đoàn Hầu Tước có khả năng này. Nhưng gã sẽ không thể khống chế toàn bộ mọi người ở thành phố Thiên Bắc được”.

“Phần lớn mọi người đều là những người bình thường, họ căn bản không cần sợ tập đoàn Hầu Tước, muốn mua gì đều là tự do của họ”.

Hoàng Vĩ nghe thấy thì bật cười, nói: “Tổng giám đốc Lý, cô quá trẻ nên không hiểu, muốn khống chế người của thành phố Thiên Bắc khó thế sao? Chỉ cần tập đoàn Hầu Tước tỏ thái độ một cái thì có doanh nghiệp nào dám đối đầu chứ?”

“Ai cũng cần công việc mà? Muốn có việc thì phải đến doanh nghiệp làm rồi. Có sự khống chế của tập đoàn Hầu Tước thì có ai lại đi mua đá quý của công ty chúng ta không?”

Lý Tuyết nghe thấy vậy thì chau mày, nói: “Lẽ nào đi làm còn phải hỏi họ là có mua đá quý của chúng ta hay không? Rảnh thế sao?”

Hoàng Vĩ ngây người ra, làm sao mà ông ta biết được? Trên thực tế, Liễu Chiêu Phong đúng là rảnh như thế đó. Để chống lại Bạch Diệc Phi thì chuyện gì gã cũng làm ra được.

Những người khác trong phòng họp thấy vậy thì đều trầm ngâm không nói gì.




Lý Tuyết quét nhìn mọi người, nói: “Bất luận như thế nào, công ty của chúng ta có thể tự sản xuất, kể cả không bán được ở thành phố Thiên Bắc, lẽ nào ở thành phố khác cũng không được?”, lời nói của Lý Tuyết uy lực khiến mọi người càng không nói được gì.

Suy nghĩ của những người khác rất đơn giản. Tập đoàn Hầu Tước không cho họ đường sống thì họ không kiếm được tiền, vậy chỉ có thể bòn rút tiền của công ty rồi đi thôi.

Nhưng lời nói của Lý Tuyết ban nãy khiến họ do dự. Cô nói đúng, thành phố Thiên Bắc thì không còn cách nhưng ra khỏi thành phố Thiên Bắc thì sao?

Lý Tuyết thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục cuộc họp thì Hoàng Vĩ lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Lý, cô nói không sai nhưng với điều kiện là chúng ta phải có nguyên liệu đã”.

“Chúng ta muốn tự sản xuất thì nhất định phải mua nguyên vật liệu đá quý, không có nguyên liệu thì có xưởng sản xuất cũng vô dụng”, lời nói của Hoàng Vĩ như nói trúng chủ đề.

Lý Tuyết đã quên đi điểm mấu chốt này, công ty có xưởng thì có thể sản xuất được nhưng cũng phải với điều kiện là công ty có nguyên liệu.

Nguyên vật liệu đá quý không phải là công ty đá quý nào cũng có, chỉ có những công ty quy mô lớn mới có được thôi.

Thật ra rất nhiều công ty đá quý đều không có nguyên liệu, họ phải đi mua. Hoặc là đến trực tiếp mỏ khoáng sản để mua hoặc là tìm nhà cung ứng.

Công ty đá quý Phúc Thụy thuộc kiểu phải tìm nhà cung ứng, còn nhà cung ứng lại mua trực tiếp từ mỏ.

Nếu có sức ép của tập đoàn Hầu Tước thì nhà cung ứng sẽ không cung cấp nguyên liệu cho họ, vậy thì sao nói đến cái khác được?

Chương 494: Dám ức hiếp vợ tôi à

Thân người Lý Tuyết ngã sụp giống như bị thứ gì đó đè xuống, đè đến nỗi cô không gượng dậy được.

Hoàng Vĩ thấy thế thì đắc ý cười: “Cô Lý, mọi người coi như chung sống hòa bình vậy, chúng tôi đưa ra quyết định còn cô ký tên, vậy không phải tốt hơn sao?

Lý Tuyết đặt tay xuống để bên dưới bàn. Cô nắm chặt nắm đấm, cuối cùng lạnh lùng nói: “Vì vậy, các người định biến công ty thành cái vỏ thôi đúng không?”

“Cô Lý đừng nói khó nghe thế chứ”, Hoàng Vĩ ngả người về sau, tư thế rất tùy tiện, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay ông ta vậy.



Sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi, nhất thời không nói nên lời.

Trương Vinh thấy thế đành phải đứng ra giảng hòa: “Mọi người cứ bình tĩnh đã, hay là cứ làm theo trình tự, nói về các dự án của công ty đã”.

“Nói lâu như vậy chắc mọi người khát nước rồi, tôi bảo người vào rót nước nha”, nói xong Trương Vinh liền rời khỏi phòng họp.

Trương Vinh đi ra thực chất là gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi, nói đơn giản sự việc cho anh nghe, hy vọng anh có thể đến xử lý.



Sở dĩ Trương Vinh tìm Bạch Diệc Phi vì dù sao Lý Tuyết cũng là vợ của Bạch Diệc Phi, hơn nữa công ty này vẫn là công ty của anh, không có liên quan gì đến Hầu Tước cả. Còn một điều nữa là ông ta muốn lập công với Bạch Diệc Phi, nếu sau này Bạch Diệc Phi thật sự lấy lại quyền chủ động thì lúc đó ông ta muốn có chút lợi, cũng đâu có khó?

Còn trong phòng họp, sau khi Trương Vinh đi thì Hoàng Vĩ lại lên tiếng: “Cô Lý, Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước à? Ông ta đứng vào bên nào vậy?”

“Nghe nói chủ tịch Trương là người rất giỏi làm việc, ông nghĩ thế nào?”

“À vậy tôi hiểu rồi, ông ta đến giám sát công ty chúng ta?”

“Đừng quên, ông ta là do Bạch Diệc Phi cử đến”.

“Vậy thì đã sao?”

“…”.

Lý Tuyết chau mày khi nghe thấy họ nói thế. Tất nhiên là cô biết Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước nhưng ban đầu khi Trương Vinh đến đây là do Bạch Diệc Phi bảo ông ta đến giúp mình. Nhưng giờ thì sao? Thái độ của ông ta đối với cô cũng được, nhưng liệu đó có phải là thật không?

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Lý Tuyết đã không còn dễ dàng đi tin người khác nữa rồi, chuyện gì cô cũng giữ thái độ kiên định.

Không lâu sau, Trương Vinh dẫn theo một người đẹp đi vào. Cô gái rót nước cho tất cả mọi người rồi mới đi ra. Trương Vinh cười nói với mọi người: “Chúng ta nói về dự án của công ty đi”.

“Vấn đề là có nói thì cô Lý cũng không hiểu”, Hoàng Vĩ nói với kiểu bức ép, thậm chí còn nói với vẻ châm biếm: “Nếu cô Lý có thể nhìn hiểu dự án này thì tôi nói cũng không sao mà”.

“Ông không nói thì làm sao tôi hiểu được?”, Lý Tuyết trầm giọng nói.

Hoàng Vĩ thốt ra một câu: “Mọi người nhìn thấy chưa, đây rõ ràng là không có kinh nghiệm. Nếu như không có kinh nghiệm thì đưa ra phán đoán cũng không có giá trị tham khảo gì”.

“Ông…”, Lý Tuyết đập bàn, nói: “Hoàng Vĩ, ông đừng ức hiếp người quá đáng”.

“Tôi ức hiếp đấy, thì đã làm sao?”, Hoàng Vĩ nói với vẻ không sợ: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô cũng thừa hiểu nếu như không có tôi thì công ty sẽ sụp đổ càng nhanh”, ý ông ta là Lý Tuyết nếu vì công ty thì sẽ không dám đuổi việc họ.

Lý Tuyết quả thật không thể đuổi việc họ, công ty vốn đã chịu sức ép rồi, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Nếu như còn đuổi đám người này vậy thì công ty còn mở làm gì? Cứ vậy mà đóng cửa ý chứ.

Vừa nghĩ đến đây, thái độ của Lý Tuyết không còn cương quyết nữa, nói: “Tôi chỉ muốn mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn lần này chứ không phải biến công ty thành cái vỏ rỗng”.

“Nếu như vượt qua khó khăn lần này thì công ty vẫn còn hy vọng. Các người đều lớn tuổi nên nghĩ xa hơn chứ không phải chỉ nhìn cái trước mắt”.

Hoàng Vĩ vẫn chưa nói gì thì có một người đàn ông đeo gọng kính đen châm biếm nói: “Vượt qua khó khăn? Cô Lý đang nói đùa với chúng tôi à? Tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, còn vượt qua khó khăn kiểu gì nữa?”

“Đúng vậy, lẽ nào Bạch Diệc Phi còn quay lại làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa sao?”

“Chắc chắn không được, hiện giờ phía sau tập đoàn Hầu Tước đó là nhà họ Diệp mà”.

“Có ai đấu lại được với nhà họ Diệp đâu?”

“…”.

Lý Tuyết nghe thấy lời nói của mọi người thì trong lòng khó chịu, không phải vì mình mà vì Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cả đời sống chật vật, khó khăn lắm mới có ngày được mở mày mở mặt thì lại gặp biến cố này, lại một lần nữa khiến anh thành người bị kẻ khác coi thường. Để rồi bất cứ ai cũng chế giễu anh.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Bạch Diệc Phi phải trải qua những chuyện này?

Lý Tuyết ngẫm nghĩ, khóe mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố kìm chế. Cô không thể để lộ ra vẻ yếu đuối của mình, không thể để kẻ khác coi thường, cô phải gánh vác gia đình mình.

Lý Tuyết hít một hơi sâu, trầm giọng nói: “Đủ rồi”.

Nhất thời, mọi người đều bị hù dọa với âm thanh đột ngột của Lý Tuyết, mọi người đều ngậm miệng lại.

“Tình hình hiện giờ của công ty không được lạc quan cho lắm, việc chúng ta cần làm là làm thế nào để công ty phát triển tốt chứ không phải ngồi đây nghĩ làm sao để bảo toàn bản thân. Chuyện ban nãy tôi có thể không để bụng”.

“Hiện giờ cuộc họp tiếp tục, tôi muốn nghe nội dung cụ thể của dự án lần này”, Lý Tuyết cố gắng nói xong rồi nhìn về phía Hoàng Vĩ.

Hoàng Vĩ nghe thấy vậy thì bĩu môi, ngẫm nghĩ chút rồi vẫn cầm văn bản ra, bắt đầu nói về dự án lần này.



Nửa tiếng sau, Hoàng Vĩ nói xong thì không kìm nổi mà bổ sung: “Chúng tôi đã nghĩ xong chủ đề của dự án này rồi, cô Lý cứ nghe là được”.

“Chủ đề là gì?”, sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi và cô cũng không nói nhiều.

Hoàng Vĩ nói với vẻ không vui: “Sao cô phải nghiêm túc như vậy? Mọi người ở đây lãng phí thời gian nghe cô họp đã là nể mặt cô lắm rồi đấy, cô đừng không nhìn rõ thực tế như vậy”.

“Nếu cô muốn làm Tổng giám đốc, muốn hưởng thụ đãi ngộ của lãnh đạo thì tôi khuyên cô tốt nhất hãy rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi cô đến để trải nghiệm”.




Lý Tuyết lập tức phẫn nộ, đập bàn nói: “Hoàng Vĩ, ông tưởng tôi không dám đuổi ông sao?”

“Cô dám không?”, Hoàng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Lý Tuyết, hỏi.

Lý Tuyết vừa định nói gì thì cửa phòng họp bị người ta đá ra.

Tiếp đó Bạch Diệc Phi mang theo vẻ mặt phẫn nộ bước vào. Anh đi đến bên cạnh Lý Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vĩ, nói: “Sao lại không dám?”

“Trương Vinh, hiện giờ lập tức đuổi việc ông ta, dẫn ông ta đi làm thủ tục đi”, mọi người đều bị chấn động bởi cảnh này, nhưng quan trọng là…

“Mẹ kiếp anh là ai? Dựa vào đâu đòi đuổi tôi?”, Hoàng Vĩ hỏi với vẻ khó hiểu.

Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Tôi chính là Bạch Diệc Phi”.

Anh đã đến được một lúc, đứng ở bên ngoài cửa nghe một đoạn, vừa đúng lúc nghe thấy Hoàng Vĩ nói với Lý Tuyết. Anh mất nửa tiếng đến được đây, vừa nghe một đoạn mà đã thế này, như vậy có thể tưởng tượng trước đó Lý Tuyết đã bị ức hiếp thê thảm biết nhường nào.

Vừa nghĩ đến đám này ức hiếp Lý Tuyết thì Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà đá cửa đi vào.

Nhưng mọi người sau khi nghe thấy tên của Bạch Diệc Phi thì trợn trừng hai mắt: “Anh chính là Bạch Diệc Phi?”

“Sao? Không quen tôi sao?”, Bạch Diệc Phi cười nói.

Hoàng Vĩ phản ứng nhanh nhất, sau khi ông ta biết được đây là Bạch Diệc Phi thì nói với vẻ không kiêng nể gì: “Anh còn mặt mũi đến đây sao? Sợ là anh điên rồi chăng?”

“Ở Hầu Tước không làm chủ tịch được nên muốn đến đây chăng?”

Chương 495: Ai nói là người của thành phố Thiên Bắc

Vừa dứt lời thì những người khác cũng phản ứng lại, bọn họ đều cười phá lên.

“Còn nghĩ là ai chứ? Hóa ra là chủ tịch cũ của tập đoàn Hầu Tước”.

“Ha ha, chắc không phải tới tìm lại cảm giác quyền cao chức trọng đấy chứ".

“Nghĩ rằng chúng tôi dễ ức hiếp lắm à? Muốn ra oai cũng chọn sai chỗ rồi?”



“Quả nhiên là vợ chồng, giống hệt giám đốc Lý, đều tới để ra oai cả! Chả là cái gì mà cũng đòi tỏ vẻ".

“...”

“Mẹ nó, câm miệng hết cho tôi”.

Tiếng gầm lớn làm mọi người sợ hãi ngậm miệng lại.



Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Ông, anh, cả anh nữa, lập tức cút hết cho tôi”.

Anh chỉ vào Hoàng Vĩ và đám người chế giễu Lý Tuyết cùng người của anh.

Hoàng Vĩ chưa từng bị người khác đối xử như vậy nên lập tức đập bàn: “Con mẹ nó, tại sao tôi phải cút hả? Người phải cút là anh chứ".

“Đúng vậy, anh tuổi gì?”

Lập tức có người hùa theo.

Một lát sau Bạch Diệc Phi bước lên trước ánh mắt của mọi người, anh đi tới trước mặt Hoàng Vĩ, sau đó giơ tay tát.

“Bốp!"

Tiếng tát vang dội, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.

Lúc này ai nấy đều ngơ ngác.

Bọn họ cảm thấy sững sờ trước hành động của Bạch Diệc Phi.

Phòng họp vốn đã yên lặng giờ lại càng im ắng hơn, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lý Tuyết cũng sửng sốt nhìn Bạch Diệc Phi, cô toàn hoàn không nghĩ Bạch Diệc Phi sẽ trực tiếp ra tay như vậy, cái tát này vừa khiến cô kinh ngạc lại vừa trút được cơn giận trong cô, nhưng mà sau đó cô lại cảm thấy lo lắng.

Lo lắng những người này sẽ thật sự bỏ đi, nếu như vậy thì công ty phải làm thế nào đây?

Hoàng Vĩ cứng đờ người, ông ta che mặt rồi mở to mắt trừng Bạch Diệc Phi: “Con mẹ nó, mày dám đánh tao hả?”

“Tôi đánh ông đó", Bạch Diệc Phi nói xong thì lại tát tiếp một cái nữa.

Bạch Diệc Phi trải qua huấn luyện nên đương nhiên lực tay cũng không nhẹ gì, sau cái tát này thì Hoàng Vĩ loạng choạng nghiêng ngả, sau đó ông ta ngã ngồi xuống ghế.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Vĩ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế thì Bạch Diệc Phi mới nhìn sang mọi người: "Mấy người nghe cho rõ đây, công ty Phúc Thụy này là tôi mua cho vợ tôi, cô ấy mới là tổng giám đốc nơi này".

“Còn nữa, công ty này là công ty của cá nhân tôi, không có bất kỳ liên quan gì tới tập đoàn Hầu Tước”.

“Mấy người mau cút hết cho tôi! Công ty không cần những con mọt đục khoét như mấy người”.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ do dự không dám đi.

Lúc này Hoàng Vĩ lại đứng dậy, ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi lớn tiếng nói: “Bạch Diệc Phi, mẹ nó não mày có vấn đề hả? Công ty này không liên quan tới tập đoàn Hầu Tước, nhưng nếu bị tập đoàn Hầu Tước ngăn cấm thì công ty lấy đâu ra đất phát triển nữa hả?”

"Chúng tao không đi đã là nể mặt mấy người rồi, đừng có mà không biết phải trái".

“Nếu như mày bắt chúng tao đi thì công ty sẽ càng nhanh đóng cửa thôi, căn bản không cần đến lúc tập đoàn Hầu Tước cấm hoạt động đâu".

Hoàng Vĩ vô cùng hung hăng, ông ta tin chắc rằng công ty sẽ không để bọn họ đi, dù sao công ty lớn như này cũng cần có người chống đỡ, bọn họ lại là quan chức cấp cao không thể thiếu được.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười lạnh: “Tôi bảo mấy người cút, nghe không hiểu tiếng người à?”

“Hừ! Nghĩ rằng không có mấy người thì công ty không thể tiếp tục hoạt động à? Mấy người cũng đề cao bản thân quá rồi đấy”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra.

“Tôi sẽ cho mấy người biết rằng không có tập đoàn Hầu Tước thì tôi còn có thể tiếp quản được công ty này, còn có thể phát triển ở thành phố Thiên Bắc này hay không”.

Dứt lời thì điện thoại được bắt máy.

“Alo, anh Bạch?”, trong điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Cuồng.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Cậu giúp anh một việc được không?”

“Đương nhiên rồi”, Lâm Cuồng nghe vậy thì vui sướng, từ trước tới nay cậu ta đều muốn giúp Bạch Diệc Phi, nhưng khổ nỗi không có cơ hội.

“Vợ của anh có một công ty trang sức, cần một nhóm quản lý và thiết kế cấp cao, không biết cậu có thể tìm vài người giúp anh không?”

“Đương nhiên có thể”, Lâm Cuồng tỏ vẻ đương nhiên, cậu ta nói: “Khi nào cần?”

“Cần gấp, nếu hôm nay có thể tới được thì tới luôn đi”, Bạch Diệc Phi nói.

Lâm Cuồng lập tức nói: “Anh Bạch, anh đợi chút, nửa tiếng sau sẽ có người tới”.

“Được, cảm ơn cậu", Bạch Diệc Phi thấy Lâm Cuồng vui vẻ giúp mình như vậy thì cũng thật lòng cảm ơn cậu ta.

Lâm Cuồng cười ngượng: "Anh Bạch đừng nói mấy lời khách khí như vậy, bây giờ em lập tức đi liên hệ ngay”.

Nói xong thì Lâm Cuồng cúp máy.

Bạch Diệc Phi thở phào một hơi, thật ra anh không chuẩn bị gì hết, anh gọi điện thoại đột ngột cho Lâm Cuồng nhưng trong lòng không biết cậu ta có giúp mình hay không, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng tốt rồi.

Đám người nghe thấy lời của Bạch Diệc Phi, cũng nghe rõ lời của Lâm Cuồng, bởi vì Bạch Diệc Phi mở loa ngoài.

Người trong điện thoại là ai?

Nửa giờ đồng hồ đã có thể tìm được một nhóm thiết kế và quản lý cho công ty trang sức?

Đùa à?

Hoàng Vĩ vẫn cho rằng không đúng: “Bạch Diệc Phi, mày cho rằng tùy tiện tìm một người tới diễn kịch là có thể che mắt mọi người à? Sẽ không có ai trong thành phố Thiên Bắc này tới đâu".

“Đúng vậy, tập đoàn Hầu Tước đã công bố rồi, chắc chắn sẽ không có ai tới đây đâu”.




“Đây chắc chắn là diễn kịch rồi”.

“Giả tạo quá”.

Mấy người kia lại hùa theo Hoàng Vĩ.

Bạch Diệc Phi cười nói: "Ai nói là người của thành phố Thiên Bắc hả?”

“Cái gì?”

Mọi người đều ngạc nhiên: "Không phải là người của Thiên Bắc thì lẽ nào là người thủ đô?”

Hoàng Vĩ không tin Bạch Diệc Phi có khả năng đến vậy, không tin có thể mời được người ở thủ đô tới, bọn họ còn chả liên hệ được với người thủ đô chứ huống hồ gì Bạch Diệc Phi bây giờ chả có gì cả.

Lý Tuyết cũng kinh ngạc, dường như cô đã nghe thấy giọng nói của người kia ở đâu đó rồi, nhưng cô nghĩ mãi không ra đó là ai, nếu là người quen của Bạch Diệc Phi thì cô cũng biết, người đó chắc chắn nói được làm được.

“Bản thân không làm được nên cho rằng người khác cũng không làm được hả”, Bạch Diệc Phi khinh thường.

Sắc mặt Hoàng Vĩ trầm xuống, ông ta vẫn không tin Bạch Diệc Phi có năng lực này, không tin anh thật sự có thể mời người ở thủ đô tới đây, ông ta đập bàn nói: "Được, tao muốn xem mày có thể diễn kịch đến bao giờ, mày nói nửa giờ đồng hồ, vậy tao sẽ đợi xem, sau nửa tiếng nữa nếu không có ai tới thì mày phải lập tức xin lỗi chúng tao”.

Chương 496: Sa thải

“Đúng đó, nhất định phải xin lỗi”.

“Còn nữa, phải bồi thường tổn thất cho tao”, Hoàng Vĩ lại nói: “Con mẹ nó, mày đánh tao hai cái, tao cũng phải trả lại mày hai cái tát”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh, anh giơ tay lên tát cái nữa.

“Bốp”.



“Mày…"

Bạch Diệc Phi lại tiếp tục tát.

“Bốp”.

“Ông là cái thá gì hả? Còn muốn chờ thêm nửa tiếng nữa ấy hả?”, Bạch Diệc Phi nghiêm giọng nói: "Tôi nói rồi, mấy người lập tức cút ngay cho tôi”.



“Tôi cho mấy người 10 phút, những người tôi vừa chỉ cút hết ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ đá các người ra ngoài”.

“Không tin thì các người có thể thử xem!"

Lúc này mọi người đều bị thái độ cứng rắn của Bạch Diệc Phi dọa sợ, mấy người bị chỉ đều hoảng sợ không thôi.

“Bạch Diệc Phi, không phải Lý Tuyết mới là tổng giám đốc hả? Mày có quyền gì chứ?”

“Đúng vậy, giám đốc Lý không nói gì, dù anh có là chồng của cô ấy cũng không có quyền đuổi bọn tôi đi”.

“Đúng rồi…"

Bạch Diệc Phi cười lạnh, anh quay đầu lại hỏi Lý Tuyết: "Em thấy thế nào?”

Lý Tuyết tất nhiên sẽ đứng về phía Bạch Diệc Phi: "Mấy người anh ấy vừa chỉ, toàn bộ đều bị sa thải”.

“Bây giờ mời các người lập tức ra khỏi công ty, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới!”

“Cái gì?”

Mấy người kia vô cùng sửng sốt.

Họ thật sự bị sa thải?

“Còn không đi hả?”, Bạch Diệc Phi nhìn với ánh mắt lạnh lùng.

Hoàng Vĩ ôm khuôn mặt đỏ bừng rồi lớn tiếng nói: “Giám đốc Lý, cô phải nghĩ cho kỹ, hắn ta có thật sự gọi được người tới không? Còn nữa, nếu bây giờ tôi đi thì sau này cô có cầu xin thì tôi cũng sẽ không quay lại đâu!”

Bạch Diệc Phi nhíu mày, tên Hoàng Vĩ này thật sự là thèm đòn, Bạch Diệc Phi lại muốn tát ông ta, nhưng anh vẫn nhịn xuống, anh nói với Lý Tuyết: "Em gọi bảo vệ đi, để bọn họ đuổi mấy người này ra ngoài!”

“Ừ”, Lý Tuyết gật đầu, cô đang muốn lấy điện thoại ra thì Trương Vinh vẫn luôn im lặng lại đứng dậy chủ động nói: "Giám đốc Lý, cô nghỉ ngơi đi, để tôi gọi cho”.

Nói xong thì Trương Vinh lập tức đi ra ngoài gọi bảo vệ tới.

Không lâu sau có bốn bảo vệ đi vào.

Lý Tuyết chỉ vào mấy người Hoàng Vĩ: "Mau đuổi họ ra ngoài!”

“Hả...”

Mấy bảo vệ này cũng làm ở công ty mấy năm rồi, bọn họ đương nhiên biết những người này đều là nhân viên lâu năm, hơn nữa còn là nhân viên cấp cao, tổng giám đốc bảo mau đuổi mấy người này đi, điều này thật sự khiến bọn họ hoang mang.

Lý Tuyết thấy họ không động đậy thì nhíu mày: "Không hiểu hả? Tôi kêu mấy người mau đuổi họ ra ngoài!”

Bảo vệ biết bọn họ vẫn nên làm theo yêu cầu của tổng giám đốc, không cần phải biết đã xảy ra chuyện gì, tổng giám đốc nói gì thì bọn họ làm cái đó, vì vậy cả đám bao vây mấy người Hoàng Vĩ lại, sau đó mang bọn họ ra ngoài.

Mấy người Hoàng Vĩ đều sa sầm mặt: “Giám đốc Lý, cô thật sự muốn đuổi chúng tôi đi hả?”

Lý Tuyết lạnh lùng nhìn họ, cô bình tĩnh nói: "Đúng vậy, mấy người đã bị sa thải!”

Bảo vệ bây giờ mới hiểu, hóa ra là bị sa thải.

“Giám đốc Hoàng, phiền ra ngoài dùm!”

“Mấy người, mấy người, hừ”, Hoàng Vĩ tức đến nỗi không nói lên lời, ông ta không quay đầu lại mà bước ra ngoài, lúc đi tới cửa còn nói một câu: "Các người sẽ phải hối hận”.

Mấy người ở phía sau cũng không cam tâm tình nguyện bước ra ngoài.

Đám người kia đi rồi thì chỉ còn lại những người giữ thái độ trung lập.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói với Lý Tuyết: "Em cứ họp đi, anh ở trong văn phòng đợi em!”

Đợi Bạch Diệc Phi đi rồi thì Lý Tuyết mới ngồi lại vào vị trí tổng giám đốc: “Được rồi, công ty vẫn phải hoạt động, những vị trí đang trống tôi tin rằng không bao lâu sau sẽ có người đảm nhiệm, mọi người không cần lo lắng!”

Mọi người đều trầm tư, bây giờ bọn họ mới ngộ ra.

Đến cả Trương Vinh cũng có chút sửng sốt, như vậy là sao?

Trương Vinh cho rằng Bạch Diệc Phi không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, thì anh sẽ không làm ra những hành động như vậy, không thì anh cũng sẽ suy nghĩ cho lợi ích của công ty Lý Tuyết, nhưng hành động vừa rồi của Bạch Diệc Phi hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của ông ta.

Vừa tới đã lập tức đuổi người, còn trực tiếp ra tay đánh người nữa, khí thế của Bạch Diệc Phi lúc đó còn đáng sợ hơn cả trước kia.

Sau đó Bạch Diệc Phi đã điện thoại nhờ người ở thủ đô giúp đỡ, ông ta nghĩ mãi không ra, không phải bây giờ Bạch Diệc Phi đang là mục tiêu của mấy gia tộc lớn ở thủ đô hả?

Sao lại có thể mời người ở đó tới giúp đỡ được chứ?

Trương Vinh nghĩ một lúc, ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn ông ta không đứng về phía với mấy người kia, nếu không thì ông ta cũng sẽ nằm trong số người hôm nay bị đuổi đi rồi.

Lý Tuyết giải thích đơn giản mấy câu, sau đó tiếp tục cuộc họp, gần đây công ty có mấy hạng mục cần phải giải quyết.

Mọi người thấy vậy thì cũng không nói nhiều nữa, bọn họ nghiêm túc ngồi họp.



Bạch Diệc Phi ngồi trong văn phòng của Lý Tuyết, ngược lại bây giờ anh không có việc gì để làm, ở đây đợi Lý Tuyết cũng tốt, thuận tiện xem thử nửa giờ nữa Lâm Cuồng có thật sự tìm được người tới không.

Ở nơi khác, sau khi mấy người Hoàng Vĩ bị bảo vệ đuổi ra ngoài thì người trong công ty bắt đầu bàn tán.

“Chuyện gì vậy?”

“Kia không phải là giám đốc Hoàng hả? Sao lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài thế kia?

“Hình như không phải giám đốc Hoàng đâu?”

“Nhìn giống lắm! Giám đốc Lý nghĩ gì vậy? Tình hình công ty bây giờ không tốt, đã thế lại còn sa thải đám người giám đốc Hoàng nữa, công ty còn muốn hoạt động nữa không vậy?”

“Không phải chứ? Nếu vậy chúng ta không phải sẽ thất nghiệp à?”

“Giám đốc Lý còn muốn quản lý công ty nữa không? Cô ấy làm ra chuyện thế này là muốn mọi người cạp đất mà sống à?”

“...”

Mọi người đều vì tương lai của bản thân mà lo lắng, tình hình công ty vốn đã không lạc quan, bây giờ lại sa thải mấy quản lý cấp cao lận, đồng thời công ty còn bị tập đoàn Hầu Tước cấm cửa, công ty này còn có thể tiếp tục hoạt động không?

Công ty đóng cửa, mấy người nhân viên bình thường như bọn họ chỉ có nước thất nghiệp.

Lúc này mọi người đều bất mãn với Lý Tuyết.






Nửa giờ sau Lâm Cuồng gọi điện tới.

“Anh Bạch, em đã tìm được người rồi, tổng cộng có 6 người, 4 quản lý cấp cao, 2 nhà thiết kế, buổi chiều họ có thể tới!”, tiếng của Lâm Cuồng truyền đến.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì sửng sốt, lúc sau anh thật tâm cảm ơn: “Cảm ơn cậu!"

“Anh Bạch khách khí rồi, mãi em mới có cơ hội giúp anh mà!”

Lâm Cuồng nghĩ tới một việc nên nói: "Đúng rồi, em cũng biết tình hình của anh bây giờ, vì vậy tiền lương của bọn họ em cũng đã trả rồi, còn trả lương trong vòng hai năm nữa!"

Tiền lương trong hai năm, lại còn toàn là nhà thiết kế với quản lý cấp cao nữa, như thế cũng phải tốn một khoản tiền rất lớn?

“Cậu không cần như vậy đâu, tiền lương công ty anh vẫn có thể trả được”.

Lâm Cuồng không để ý nói: "Không sao, anh Bạch không cần để ý. À đúng rồi, anh bây giờ vẫn ổn chứ?”

Ý hỏi về việc Bạch Diệc Phi bị truy sát.

Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: "Không sao, chưa chết được!”

“Vầng...”, Lâm Cuồng cũng không biết nên nói thế nào, chuyện này cậu ta có tâm mà không có lực, vì vậy chỉ có thể giúp Bạch Diệc Phi những chuyện khác thôi.

“Anh Bạch, bên liên minh doanh nghiệp thủ đô đã chọn ra chủ tịch mới, người này không phải là người trong bốn gia tộc lớn, cụ thể là người của gia tộc nào thì không rõ, nhưng chắc chắn không đơn giản”, Lâm Cuồng nói cho Bạch Diệc Phi thông tin mới nhất.

Chương 497: Lương Ngọc tới

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc: "Người bên thủ đô lo việc chọn chủ tịch cho liên minh doanh nghiệp Bắc Hải sao?”

“Đúng thế, là người bên thủ đô, anh Bạch, anh có tranh cử không?", Lâm Cuồng cũng chỉ hỏi cho có thôi, thật ra cậu ta biết với điều kiện hiện tại của Bạch Diệc Phi thì không đủ tư cách.

Đúng như cậu ta nghĩ, Bạch Diệc Phi trả lời: “Không tranh”.

“Em thấy khả năng là Diệp Hoan”, Lâm Cuồng nói ra suy nghĩ của mình, trong lần tranh cử này người có khả năng cao nhất chính là Diệp Hoan, gã vừa là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, lại còn là người trong bốn gia tộc lớn.



Bạch Diệc Phi không có hứng thú với chuyện này, anh tùy tiện nói hai câu rồi cúp máy.

Buổi trưa, cuộc họp kết thúc, Lý Tuyết cuối cùng cũng về văn phòng.

Hai người cùng nhau ăn cơm trưa.

Ăn cơm xong xuôi thì quay về, lúc đến cửa có nhìn thấy một đám người đứng trước công ty, trong số đó có sáu người ăn mặc lịch sự, nhìn qua đã biết không phải người bình thường, những người còn lại là lễ tân và nhân viên bình thường của công ty.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Tuyết nhíu mày đi vào.

Lễ tân thấy Lý Tuyết thì vội nói: “Giám đốc Lý, mấy người này nói tới công ty làm việc, nhưng...”

Lý Tuyết nghe vậy thì bất ngờ, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng đi vào, anh đánh giá bọn họ một lượt, đúng là sáu người, bốn nam, hai nữ.

“Mấy người là do Lâm Cuồng tìm tới hả?”, Bạch Diệc Phi trực tiếp hỏi.

Dứt lời thì có một người đàn ông đeo gọng kính màu vàng gật đầu, thái độ lịch thiệp, không chút kiêu ngạo: "Đúng vậy, chúng tôi là người do cậu Lâm tìm tới, cậu Lâm đã dặn dò chúng tôi rồi!”

“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu, anh lại nói với Lý Tuyết: "Họ đều là người tới thay thế những vị trí đang trống, còn có hai người là nhà thiết kế, công ty bây giờ có thể hoạt động như bình thường rồi!”

Lý Tuyết gật đầu, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô đột nhiên nhận ra một người phụ nữ trong số họ, cô ta mặc một bộ quần áo xanh nhạt, trông rất thời thượng.

Người phụ nữ này chính là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong giới trang sức đá quý, Lisa, cô ta chính là thần tượng của Lý Tuyết.

Lý Tuyết thật sự rất kinh ngạc, không ngờ cô có thể gặp được thần tượng của mình.

Những người khác có mặt ở đó cũng sửng sốt.

Đây là tình huống gì vậy? Bọn họ tới bổ sung vị trí còn trống?

Buổi sáng mới đuổi mấy người giám đốc Hoàng đi, buổi chiều đã có người tới thay vị trí của họ, còn tìm thêm cả hai nhà thiết kế nữa?

Lúc này từng người giới thiệu bản thân một.

Đợi đến lúc giới thiệu xong thì mọi người sốc toàn tập.

Đều là người làm trong giới nên đương nhiên biết được những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng này, sau khi biết được Lisa sẽ làm ở công ty bọn họ thì mọi người đều cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Ngoài Lisa thì còn một nhà thiết kế khác nữa, tuy không nổi tiếng bằng Lisa nhưng cũng là một nhà thiết kế có năng lực, cũng có rất nhiều tác phẩm, bốn người còn lại thì không cần phải nói rồi, bọn họ là những quản lý cấp cao nổi danh trong giới doanh nghiệp.

Lúc này mọi người thật sự muốn nói một câu: Trời ơi! Đây là đội hình gì vậy? Sao mấy người này lại tới công ty bọn họ làm việc thế?

Lý Tuyết rất kích động, cô vô cùng nhiệt tình dẫn sáu người vào trong văn phòng, quên luôn cả Bạch Diệc Phi ở phía sau.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhún vai, cuối cùng anh vẫn đi vào cùng.




Lý Tuyết dẫn sáu người trực tiếp đi vào phòng họp, cô lại mở một cuộc họp nữa, cuộc họp lần này ngược lại vô cũng thuận lợi, mấy nhân viên cũ câm như hến không nói gì.



Bạch Diệc Phi vẫn ở trong phòng đợi Lý Tuyết, nhưng lần này không đợi được đến lúc cô ra thì anh đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Alo, Bạch Diệc Phi, nữ cảnh sát lần trước lại tới tìm anh”, là Lưu Hiểu Anh gọi điện tới.

Bạch Diệc Phi không đợi Lý Tuyết đi ra, anh chỉ để lại cho cô lời nhắn rồi sau đó vội vàng rời khỏi công ty Phúc Thụy, lên xe quay lại bệnh viện Ngọa Long.

Bệnh viện Ngọa Long.

Lưu Hiểu Anh để Lương Ngọc ngồi trong phòng nghỉ, rồi rót cho cô ta một cốc nước.

Lưu Hiểu Anh không biết quan hệ giữa Lương Ngọc và Lương Minh Nguyệt, cô ta cho rằng cô gái xinh đẹp như vậy tìm đến tận cửa thì không chừng là đến đòi nợ tình?

Đừng thấy kỳ quái khi Lưu Hiểu Anh nghĩ như vậy, Bạch Diệc Phi rất có sức quyến rũ, có ít người có thể miễn dịch được, tiếp xúc lâu thật sự rất dễ thích anh.

Khoảng thời gian trước Lương Ngọc vì vụ Tùng Vưu Duy bị sát hại nên mới tiếp xúc với Bạch Diệc Phi, điều này khiến Lưu Hiểu Anh không thể không hoài nghi Bạch Diệc Phi có phải trong lúc đó đã giở trò xằng bậy hay không?

“Bạch Diệc Phi nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến đây”, vì Lưu Hiểu Anh còn có việc nên sau khi nói xong thì đi ra ngoài.

Chương 498: Tấn bi kịch

Lương Ngọc một mình lặng lẽ chờ đợi, trong đầu không khỏi nghĩ tới Bạch Diệc Phi. Lúc này, ánh mắt của cô ta vô cùng phức tạp.

Cô ta vô cùng khâm phục Bạch Diệc Phi, họ sống cùng nhau trên núi một tháng nên đã trở thành sư tỷ sư đệ của nhau.

Nhưng chưa được bao lâu thì bố của Bạch Diệc Phi lại giết chết bố của cô ta. Sao tấn bi kịch này lại đổ lên người cô ta vậy?

Lúc cô ta biết bố mình đã chết và hung thủ là ai thì suýt nữa cô ta đã suy sụp. Cô ta muốn báo thù, muốn tìm Bạch Vân Bằng để báo thù. Nhưng Bạch Vân Bằng lại là bố của Bạch Diệc Phi, nếu như cô ta tìm Bạch Vân Bằng báo thù, vậy liệu Bạch Diệc Phi có đến tìm cô ta để báo thù không?



Cứ như vậy thì họ sẽ từ sư tỷ sư đệ đồng môn mà trở thành kẻ thù giết cha mất.

Nhưng… Khó khăn lắm cô ta mới gặp được người tâm giao như này, sao lại thành kẻ thù vậy? Ông trời đang đùa giỡn với cô ta sao?



Nửa tiếng sau, Bạch Diệc Phi xuất hiện trong phòng nghỉ ngơi. Anh biết là sau khi biết chuyện này thì Lương Ngọc sẽ rất đau khổ nhưng anh không liên lạc được với cô ta và cũng không dám liên lạc. Dù sao thì bố của anh đã giết bố của Lương Ngọc.



Thật không ngờ Lương Ngọc lại đến tìm anh, là đến báo thù sao?

Đi vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Lương Ngọc mặc đồ màu đen, toàn thân đều là sát khí, không có sự tức giận trước đó mà hai mắt thì tràn đầy vẻ u ám.

“Sư tỷ”, trong tình huống như này, Bạch Diệc Phi chọn cách xoa dịu Lương Ngọc trước nên chủ động gọi cô ta.

Lương Ngọc nhìn lại trong lúc Bạch Diệc Phi bước vào. Sau khi nhìn thấy anh, cô ta nắm chặt tay mình, lòng bàn tay cũng bị nắm đến phát đau.

“Đừng gọi tôi là sư tỷ”, Lương Ngọc lạnh lùng nói.

Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng rồi ngồi đối diện với Lương Ngọc, nói: “Đến tìm tôi báo thù?”

“Tôi rất muốn”, Lương Ngọc nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, nói tiếp: “Nhưng lần này không phải”.

“Ý gì vậy?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra không hiểu Lương Ngọc muốn làm gì.

Lương Ngọc che một mắt đi không nhìn Bạch Diệc Phi nữa, cô ta sợ mình không kìm nổi mà ra tay: “Là sư phụ bảo tôi đến”.

“Ố”, Bạch Diệc Phi càng không hiểu, nói: “Sư phụ bảo cô đến làm gì?”

“Gửi lời đến anh”, Lương Ngọc thản nhiên nói: “Sư phụ bảo anh đi tham gia cuộc tuyển chọn chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải”.

Bạch Diệc Phi sững người ra, nheo mắt lại và nói: “Lý do?”

“Tôi không biết”, Lương Ngọc chỉ phụ trách chuyển lời thôi còn không biết tại sao sư phụ lại sắp xếp như vậy. Cô ta càng không hiểu, rõ ràng sư phụ biết mối quan hệ hiện giờ của cô ta và Bạch Diệc Phi rồi mà vẫn bắt cô ta đến chuyển lời.

Bạch Diệc Phi cười một tiếng, kiên quyết nói: “Tôi không đi”.

Lý Cường Đông bảo anh đi, sư phụ cũng bảo anh đi. Chỉ e đám người này có cùng chung một mục đích thôi? Muốn anh đi làm mồi nhử để dụ ra kẻ đứng sau màn kịch này?

Hừm! Nhưng như vậy thì cũng phải hỏi xem anh có muốn hay không chứ?

Lương Ngọc hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Anh nhất định phải đi. Ngoài ra chuyện của Long Linh Linh cũng giải quyết xong rồi”, nói xong câu này Lương Ngọc rời đi luôn.

Bạch Diệc Phi ngồi ở đó một lúc lâu, tự hỏi chuyện gì đây? Không phải là nên tiếp tục nói đến chuyện chọn chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải sao? Sao tự dưng nói đến chuyện của Long Linh Linh vậy?

Chuyện của Long Linh Linh…

Nghĩ đến gì đó, Bạch Diệc Phi đứng phắt dậy, vừa bước ra cửa thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang vội vã đến.

“Có cảnh sát đến phòng bệnh của Long Linh Linh rồi”.

Bạch Diệc Phi thầm than không ổn rồi cùng với Lưu Hiểu Anh đến phòng bệnh của Long Linh Linh.

Ban đầu Long Linh Linh lấy đi một tỷ của tập đoàn Hầu Tước, xét về mặt pháp luật thì đây là trộm công quỹ, sẽ phải chịu chế tài của pháp luật. Hơn nữa, số tiền lớn như vậy, không bị giam hai mươi năm thì sợ cũng không ra được.

Ban đầu khi biết chuyện này thì Bạch Diệc Phi cũng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó anh hiểu được, tất cả đều có sắp xếp hết rồi, là có người thông báo trước cho Long Linh Linh.

Bạch Diệc Phi nghi là Lý Cường Đông hoặc là Bạch Vân Bằng. Nói tóm lại, họ bảo Long Linh Linh lấy đi một tỷ thật sự là giúp anh nhưng lại hại Long Linh Linh.

Nếu như chuyện này không giải quyết ổn thì Long Linh Linh sẽ phải ngồi tù.

Bạch Diệc Phi rất lo lắng nên tốc độ đi càng lúc càng nhanh. Nhưng lúc hai người đến phòng bệnh thì phát hiện cảnh sát cũng vừa đi ra.

“Chuyện gì vậy?”, Lưu Hiểu Anh hỏi với vẻ không hiểu.

Bạch Diệc Phi cũng không hiểu, nói: “Cứ vậy mà đi sao?”

Mấy cảnh sát chỉ nhìn Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh một cái rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi cùng vào phòng bệnh, phát hiện Long Linh Linh nằm trên giường bệnh mà không xảy ra chuyện gì.

Lưu Hiểu Anh vội ngồi xuống, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Không phải ban nãy còn nói đến điều tra chuyện của cậu sao?”

Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Long Linh Linh thầm thấy vui mừng. Nghe thấy Lưu Hiểu Anh hỏi, cô ta liền đáp lại: “Họ thật sự đến để điều tra chuyện này nhưng sau khi mình nói rõ tình hình thì họ đi luôn”.

“Ố?”, Lưu Hiểu Anh chớp mắt hỏi: “Không phải chứ, cậu nói rõ ra chút”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, hỏi: “Cô đã nói những gì?”




“Tôi nói số tiền đó thật ra anh đã phê chuẩn rồi. Có chủ tịch phê chuẩn thì tôi lấy đi cũng đâu có vấn đề. Hơn nữa số tiền đó đều gửi đến tổ chức từ thiện, vì vậy…”, Long Linh Linh từ từ giải thích.

“Cái gì vậy trời?”, Lưu Hiểu Anh sửng sốt nói.

Bạch Diệc Phi nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, một tuần trước khi xảy ra sự việc, anh quả thật có phê chuẩn một số tiền lớn, cũng là dùng để bù đắp vào dự án, chỉ là không ngờ lại là cái này.

“Cô chuyển hết số tiền đó cho tổ chức từ thiện rồi sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

“Vâng”, Long Linh Linh gật đầu, có chút không dám nhìn anh: “Chủ tịch, anh không trách tôi vì tự quyết chứ?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Tất nhiên là không rồi, cô làm rất tốt”.

Long Linh Linh nghe thấy vậy thì khẽ cười, không kìm nổi sự ấm áp trong lòng, nói: “Cảm ơn chủ tịch”.

Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cảm thấy ‘nhức mắt’: “Ôi chao ơi, làm gì thế không biết? Không biết còn nhìn thấy người như tôi ở đây không nữa”.

“Hiểu Anh”, Long Linh Linh xấu hổ, trừng mắt nhìn Lưu Hiểu Anh.

Bạch Diệc Phi ho khan một tiếng, nói: “Cô dưỡng thương cho tốt đi, có gì cần thì cứ nói với Hiểu Anh. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây”.

Chương 499: Bạch Diệc Phi bị đâm

Bạch Diệc Phi ra khỏi bệnh viện, nghĩ chắc Lý Tuyết vẫn chưa tan làm nên lái xe đến công ty đá quý.

Còn ở bên kia, Lý Tuyết sau khi họp xong liền quay về phòng thì phát hiện Bạch Diệc Phi không còn ở đó nữa.

Ngồi trên bàn làm việc, cô cầm điện thoại lên, vừa nhìn thì mới biết Bạch Diệc Phi nhắn tin cho cô. Anh nói là có việc phải về bệnh viện trước.

Đến sáu giờ chiều, Lý Tuyết tan làm. Chỉ có điều, cô vừa đi ra tòa nhà công ty thì gặp phải Hoàng Vĩ.



Lúc này đúng vào giờ cao điểm nhưng Hoàng Vĩ đứng ở cạnh cửa nên chỗ đó không đông người lắm.

Lý Tuyết chỉ nhìn ông ta một cái rồi không để ý gì. Nhưng không ngờ ông ta lập tức xông lên.

Lý Tuyết chau mày nhìn ông ta, nói: “Hoàng Vĩ, giờ ông đã không còn là nhân viên của công ty nữa, giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa cả”, nói xong Lý Tuyết đi thẳng về trước.

Hoàng Vĩ thấy thế thì đâu để cho Lý Tuyết rời đi. Ông ta giơ tay lên kéo cánh tay cô rồi kéo cô sang một bên. Ở bên này gần như không có người, chỉ có một chậu cây.



Lý Tuyết bị kéo đi nên kinh hãi hô lên: “Ông làm gì vậy?”

Hành động này của hai người khiến mọi người đều nhìn lại nhưng họ chỉ nhìn một cái rồi không có phản ứng gì nữa. Vì họ đều cho rằng đây chỉ là mối quan hệ nam nữ thông thường, chắc là lại níu kéo đây mà.

Hoàng Vĩ buông Lý Tuyết ra rồi nói với giọng bố thí: “Lý Tuyết, à không, Tổng giám đốc Lý! Công ty thiếu chúng tôi thì không vận hành được đâu. Vì vậy tôi có thể cho cô cơ hội lần này, tôi có thể quay về, còn có thể bảo những người khác quay về cùng. Ít nhất có thể cứu được công ty”.

Sau khi nghe xong, Lý Tuyết ngây người ra, sau đó phản ứng lại: “Hoàng Vĩ, chắc ông vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của công ty chăng?”

“Tình hình gì?”, Hoàng Vĩ bật cười, nói: “Chẳng phải là thiếu mấy lãnh đạo cấp cao nên không vận hành được? Đừng tưởng là tôi không biết, hiện giờ có Hầu Tước nhúng tay vào nên không ai dám vào công ty chúng ta đâu”.

Lý Tuyết nghe thấy thế thì đột nhiên cảm thấy Hoàng Vĩ đáng thương. Tất nhiên, người đáng thương cũng có điểm đáng hận.

“Hoàng Vĩ, ông quên rồi sao? Chồng tôi đã tìm người giúp đỡ gọi người ta đến làm lãnh đạo rồi. Còn có nhà thiết kế nữa, căn bản không xảy ra sơ suất gì, công ty cứ thế vận hành thôi”.

“Cái gì? Sao có thể thế được?”, Hoàng Vĩ trợn trừng hai mắt. Theo như ông ta thấy, Bạch Diệc Phi không còn gì cả. Cuộc điện thoại buổi sáng chẳng qua cũng chỉ là giả bộ, tuyệt đối không phải là thật.

“Hơn nữa đều là lãnh đạo đến từ thủ đô, nhà thiết kế còn là Lisa nổi tiếng trong giới đá quý. Ông làm trong ngành này bao nhiêu năm như vậy chắc biết chứ?”

“Vì vậy, công ty không cần các người nữa. Các người đi khéo lại tốt cho công ty ý chứ”, Lý Tuyết nói xong thì xoay người rời đi.

Hoàng Vĩ như ngây người tại chỗ. Ông ta biết Lisa là ai, đó là nhà thiết kế nổi danh giới đá quý. Những tác phẩm cô ta thiết kế ra đều được dùng để bán đấu giá, có thể coi là vô cùng giá trị.

Bạch Diệc Phi sao lại làm thế được? Có thể mời được nhân vật tầm cỡ như này đến một công ty nhỏ làm việc ư?

Không, phải nói là, người bạn đó của Bạch Diệc Phi rất lợi hại. Không ngờ Bạch Diệc Phi lại quen được người bạn lợi hại vậy.

Sớm biết như vậy, có đánh chết ông ta cũng không đối đầu với Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi, càng không chế giễu Bạch Diệc Phi. Bây giờ không vớt vát được gì, còn mất cả công việc.

Công việc… Hoàng Vĩ nghĩ đến mình không còn gì nữa thì hoảng loạn. Ông ta nhìn bóng dáng dần khuất của Lý Tuyết thì như nhìn thấy hy vọng nên lập tức đuổi theo.

“Tổng giám đốc Lý, đợi tôi đã”, Hoàng Vĩ chạy nhanh đuổi theo Lý Tuyết.

Sau khi nhìn thấy ông ta thì cô lại chau mày, nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”

Hoàng Vĩ lộ ra nụ cười nịnh nọt, gật đầu khom người nói: “Tổng giám đốc Lý, trước đó là do tôi không đúng, là tôi hồ đồ, cô đừng giận nha, tôi xin lỗi”.

“Tổng giám đốc Lý, cô xem có thể cho tôi quay về công ty được không, sau này tôi sẽ không lắm mồm nữa, cô bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó”.

“Tổng giám đốc Lý, cho tôi thêm cơ hội nữa đi…”.

Lý Tuyết nhìn thấy bộ dạng không biết liêm sỉ của ông ta nên cười lạnh nói: “Hoàng Vĩ, tất cả do ông tự làm tự chịu, đừng trách người khác”.

“Huống hồ, chồng tôi nói đúng. Các ông là con mọt con sâu của công ty, ở công ty chỉ bất lợi cho công ty, khiến công ty phá sản nhanh hơn thôi”.

“Ông đi đi, quyết định của công ty sẽ không thay đổi đâu”.

Lúc này tâm trạng Hoàng Vĩ như rơi xuống vực thẳm, nếu như công ty đá quý Phúc Thụy không cần ông ta thì ông ta còn có thể tìm được công việc gì?




Bả vai ông ta như rụng rời, mặt sầm lại. Ông ta lập tức từ trong túi áo lấy ra con dao, quát lên: “Các người không cho tôi con đường sống thì tôi cũng không cho các người sống yên đâu”, hét xong ông ta đâm dao về phía Lý Tuyết.

Lý Tuyết hoàn toàn không thể ngờ Hoàng Vĩ đột nhiên lấy dao ra, lúc này cách ông ta rất gần, chưa đầy một mét.

Cô bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, sợ đến nỗi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Cô trừng mắt nhìn con dao cách cô càng lúc càng gần.

Lúc này, những người xung quanh đều nhìn lại rồi hét lên kinh hãi, sau đó lùi về sau. Ai cũng đều rất ích kỷ, khi gặp tình huống như này phản ứng của mọi người đều là tránh xa nguy hiểm, bảo vệ bản thân mình.

Vì vậy, không có ai lên trước giúp Lý Tuyết cả.

Hiện giờ con dao của Hoàng Vĩ sắp đâm vào ngực Lý Tuyết rồi, đột nhiên một bóng đen xuất hiện ôm chặt lấy cô, dùng lưng mình chắn con dao đó.

Hoàng Vĩ dùng hết sức lực nên con dao đâm xuyên vào người đó, chắc phải tầm 2 phân.

“A…”, tiếng kêu này là của Lý Tuyết, kèm theo đó là sự sợ hãi và run rẩy.

“Bạch Diệc Phi….”, Lý Tuyết trợn to hai mắt, nhìn thấy người trước mặt là Bạch Diệc Phi thì hai mắt cô đỏ ửng. Sao lại có thể thế được? Sao người xông ra lại là Bạch Diệc Phi?

Lý Tuyết giật mình kinh hãi, tâm trạng cũng hoảng loạn.

Bạch Diệc Phi chau mày khi bị đâm dao này, Hoàng Vĩ lại đâm mạnh phát nữa, Bạch Diệc Phi lại kêu lên đau đớn. Anh chưa kịp nói gì với Lý Tuyết thì đã xoay người đá bay Hoàng Vĩ ra ngoài.

“Phụp… A…”, Hoàng Vĩ rơi xuống đất và cả tiếng kêu của người bên đường.

Đồng thời lúc này, không biết ai đã báo cảnh sát, cảnh sát đến rất nhanh rồi bao vây nơi này lạ

Chương 500: Đỡ thay một dao

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, trùng hợp người tới lại là Cổ Vinh.

Cổ Vinh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhíu mày, gặp Bạch Diệc Phi thì không bao giờ có chuyện tốt rồi, lúc nào cũng trong hoàn cảnh máu me.

Bạch Diệc Phi vẫn luôn nhíu mày, sau lưng không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn, anh còn cảm nhận được máu đang chảy ra từ miệng vết thương.

Lý Tuyết ở phía sau run rẩy cầm lấy bàn tay Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, anh sao rồi? Sao anh lại ngốc thế hả? Tại sao lại lao ra?”



Bạch Diệc Phi nghiêng đầu, anh nhẹ giọng nói: "Anh là chồng em, bảo vệ em là điều đương nhiên mà!”

Vì không muốn khiến Lý Tuyết lo lắng nên Bạch Diệc Phi đùa cô: "Lúc nãy chồng em có ngầu không?”

Viền mắt Lý Tuyết vốn đã đỏ ửng, nay nghe xong lời anh nói thì nước mắt không nhịn không được ào ào chảy ra: "Hu hu...”

Mặt khác hai cảnh sát cũng đã thu giữ con dao gấp của Hoàng Vĩ rồi còng tay lại.



Lúc này Hoàng Vĩ cũng tỉnh táo lại, nghĩ lại việc mình vừa làm thì cả người đều run rẩy, trên mặt cười khổ: "Đồng chí cảnh sát, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi...”

Cổ Vinh đi qua lạnh lùng nhìn Hoàng Vĩ: "Đây có phải hiểu lầm hay không thì cứ giải về đồn rồi sẽ rõ”.

“Mang đi”, Cổ Vinh xua tay, hai cảnh sát kia mang Hoàng Vĩ đang run rẩy, trên mặt tràn đầy ân hận lên xe cảnh sát.

Cổ Vinh cho người thu dọn một chút rồi trấn an tinh thần người qua đường, sau đó mới bước tới nhìn Bạch Diệc Phi.

“Gọi xe cứu thương không?”, Cổ Vinh lạnh nhạt hỏi.

Lý Tuyết nghe thấy giọng nói thì hơi ngẩn người, sau đó cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, cô thật sự quá vô dụng, chỉ biết khóc thôi, không ngờ lại quên gọi xe cứu thương.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì giữ tay cô lại: “Chúng ta tự lái xe đến bệnh viện, không cần gọi xe cứu thương”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi quay đầu lại nói với Cổ Vinh: "Cảm ơn!"

“Đây là việc tôi nên làm", Cổ Vinh chỉ thản nhiên đáp: "Hai người cứ đi bệnh viện trước đi, sau đó tới lấy lời khai!”

“Được”, Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý.

Cổ Vinh nhìn bọn họ lần nữa rồi mới rời đi.

Tới bệnh viện, đích thân Ngưu Vọng xử lý vết thương cho Bạch Diệc Phi.

Ngưu Vọng thấy vết thương thì vừa xử lý vừa lo lắng hỏi: "Anh không biết đây là lần thứ mấy xử lý vết thương giúp cậu rồi, cậu có thể bớt làm người ta lo lắng được không?”

Bạch Diệc Phi cười: "Em nghĩ hoàn cảnh bây giờ không cho phép!"

Dựa theo võ công bây giờ của Bạch Diệc Phi thì đối phó với Hoàng Vĩ trói gà không chặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc anh đến thì Hoàng Vĩ đã uy hiếp Lý Tuyết, anh không kịp ngăn Hoàng Vĩ lại.

Vì vậy trong tình huống đó Bạch Diệc Phi chỉ có thể chắn trước người Lý Tuyết, thay cô chịu một dao.

Sau nửa giờ đồng hồ, vết thương đã được băng bó xong, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tạm biệt Ngưu Vọng, sau đó đi ra khỏi phòng.

Lý Tuyết trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng tất cả những cảm xúc lo sợ, thương tâm, tự trách đều bộc phát: "Tại sao anh lại lao đến chứ? Có phải anh không muốn sống nữa không?”

“Em biết anh lợi hại, nhưng em không muốn anh bị thương, càng không muốn, đột nhiên có một ngày anh chết trước mặt em”.

Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại, anh không biết làm thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm Lý Tuyết: “Vợ à, có em ở đây thì anh sẽ không chết đâu!”

Lý Tuyết dựa vào ngực Bạch Diệc Phi, cô thấp giọng nức nở, cảnh vừa rồi thật sự khiến cô sợ chết khiếp, cô vốn bất ngờ vì có người tới đe dọa, nhưng càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi đỡ nhát dao đó, loại cảm giác đó khiến lồng ngực cô như bị bóp nghẹt.

Hai người ôm nhau trên hành lang, lúc sau Lý Tuyết mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô không được tự nhiên đẩy Bạch Diệc Phi ra: "Chúng ta trở về thôi!”

Bạch Diệc Phi nói: "Trước khi về chúng ta đi thăm anh của anh một chút đi".

“Được, đi thôi", Lý Tuyết hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu đồng ý.

Khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi không đến thăm Tần Hoa được, hôm nay gặp Cổ Vinh anh mới nhớ tới, thế nên hôm nay tiện thể đi thăm luôn.




Hai người lên một tầng khác, tới phòng bệnh của Tần Hoa.

Trong phòng gặp được Chu Khúc Nhi.

“Hai người tới rồi?”, Chu Khúc Nhi cũng giống như bình thường nói.

Bạch Diệc Phi gật đầu, anh tới bên giường, Tần Hoa nằm trên giường bệnh, sắc mặt của Tần Hoa bây giờ giống như một người bình thường, miệng vết thương cũng đã lành, chỉ nhìn như đang ngủ.

Bọn họ đều biết rằng Tần Hoa có ý thức nhưng không thể động đậy được.

Chu Khúc Nhi dường như đã quen với việc chăm sóc cho Tần Hoa, cũng như quen với việc nói chuyện một mình: "Anh ấy gần đây cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, tôi có thể cảm nhận được!”

“Ừ”, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết chỉ biết gật đầu, trong lòng có chút nặng nề.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết ở đó một tiếng rồi mới quay trở về nhà.

Trước khi ra về Bạch Diệc Phi có hỏi Chu Khúc Nhi: "Cô có muốn tới công ty của Tuyết Nhi làm việc không?”

“Tôi… suy nghĩ một chút đã”, Chu Khúc Nhi không cự tuyệt giống như lúc trước, bởi vì cô ta biết cô ta không thể dựa mãi vào Bạch Diệc Phi được, cô ta phải tự mình kiếm tiền, vì vậy cô ta phải đi làm.

Sau khi rời đi thì hai người lại đến sở cảnh sát làm bản tường trình, rồi mới về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK