Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 962: Có mắt như mù




Tất nhiên Bạch Diệc Phi cũng không phải loại người đứng núi này trông núi nọ. Dù sao thì bất luận là ai khi nhìn thấy người đẹp như này thì đều nhìn lâu một chút.



“Xin lỗi!”, Bạch Diệc Phi tưởng cô ta là nhân viên phục vụ của khách sạn nên áy náy cười rồi nói xin lỗi.



Cô gái đẹp chỉ hừ lạnh một tiếng rồi định phớt lờ Bạch Diệc Phi. Nhưng nơi để treo bóng bay cao quá, cô ta không với tới, thử mấy lần mà không thể treo lên được.



Bạch Diệc Phi nhìn thấy vậy thấy có chút buồn cười. Anh giơ tay ra lấy dây trong tay cô ta rồi ném lên trên, nhân tiện thắt giúp.



Kết quả là vừa thắt xong thì cô gái không nói cảm ơn đã đành, đã vậy còn trừng mắt nhìn anh, hỏi: “Anh làm cái trò gì vậy?”



Bạch Diệc Phi ngây người ra, hỏi lại: “Chẳng phải cô muốn thắt dây sao?”



Cô gái đẹp liền nói: “Ai cần anh lo chuyện bao đồng?”



Bạch Diệc Phi thấy cạn lời, có lòng tốt giúp mà cô ta nói mình lo chuyện bao đồng.



Vì vậy anh tháo dây ra rồi kéo xuống dưới.



Cô gái đẹp lại hét lên: “Anh bị bệnh hả?”



Bạch Diệc Phi thấy buồn bực. Giúp cô ta cũng không đúng, lấy xuống cũng không được, làm gì cũng đều là lỗi của anh.



“Tôi nói này, cô đừng cậy mình xinh đẹp rồi vô lý như thế nhé!”, Bạch Diệc Phi không kìm được liền nói.



Cô gái đẹp nghe thấy vậy liền sầm mặt nói: “Rõ ràng là anh lo chuyện bao đồng”.



Bạch Diệc Phi thấy bực tức: “Cô có biết đạo lý không vậy?”



Bạch Diệc Phi nghĩ rằng mình nên dạy bảo cho cô gái này một phen. Chỉ có điều, lúc anh định nói gì đó thì nhìn thấy không xa trước đó có một người đàn ông trung niên. Người đó đang nhìn chằm chằm vào anh.



Bạch Diệc Phi lập tức đơ người ra. Bởi vì người đó chính là Tùng Thảo Giác, bố của Tùng Vưu Duy.



Anh nghĩ hôm nay dù sao cũng là ngày vui nên không gây sự thì tốt hơn. Vì vậy anh đi về trước mấy bước, định né Tùng Thảo Giác ra.



Nhưng lúc anh đi qua ông ta thì Tùng Thảo Giác đột nhiên hung dữ nói với anh: “Tối nay mày nợ máu sẽ phải trả bằng máu”.



Bạch Diệc Phi khi nghe thấy lời này thì chấn động. Còn sau khi nói xong câu này, Tùng Thảo Giác rời đi luôn.



Câu nói này như gửi đến Bạch Diệc Phi một tín hiệu, tối nay sẽ không hề đơn giản!



Đúng lúc này, đội trưởng bảo vệ vội vã chạy vào, vừa chạy vừa hét lớn: “Không xong, không xong rồi”.



Đội trưởng bảo vệ chạy về phía Tùng Thảo Tân ở trong phòng.



Sau khi nhìn thấy vậy thì Tùng Thảo Tân lập tức quát: “Hét cái gì mà hét? Không biết hôm nay là ngày gì sao?”



Đội trưởng bảo vệ sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc hoảng loạn, đứng trước mặt Tùng Thảo Tân nhỏ giọng nói: “Vâng, vâng, tôi nói nhỡ lời…”.



Tùng Thảo Tân nhìn biểu cảm của hắn là biết có chuyện xảy ra. Nhưng dù sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô nên đổi giọng nói: “Gặp chuyện gì cũng đừng hấp tấp thế, phải bình tĩnh. Nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh không nhớ sao?”



“Được rồi, nói đi, có chuyện gì?”



Đội trưởng bảo vệ khẽ nhìn Bạch Vân Bằng một cái, sau đó mới cẩn thận nhìn Tùng Thảo Tân.



Lúc này, mọi người trong phòng lớn thoạt nhìn đang nói chuyện với nhau nhưng thực tế lại chú ý động tĩnh bên này của ông ta. Họ đều muốn xúm lại nghe xem có chuyện gì?



Đến Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi ở bên cạnh cũng nhìn lại.



Sau đó họ nghe thấy đội trưởng bảo vệ nói: “Cậu chủ Vương… Cậu ta đập nát một chiếc xe rồi ạ”.



Tùng Thảo Tân nghe thấy lời này thì coi thường, nói: “Đập một cái xe thôi mà, có gì mà hét lớn thế? Chủ xe là ai? Xe gì? Đền cho chủ xe là được”.



Đội trưởng bảo vệ lại nhìn Bạch Vân Bằng một cái rồi run rẩy nói: “Là xe của Trường An, màu xám ạ”.



Hả?



Tất cả mọi người khi nghe thấy thì đều như bùng nổ. Còn Tùng Thảo Tân cũng biến sắc, hai mắt trợn to.



Lần này đến tham dự lễ cưới đều là những nhân vật lớn trong thủ đô, và họ cũng biết trong đó có một xe Trường An màu xám không thể đắc tội được.



Bởi vì đó là xe của gia chủ nhà họ Bạch.



Tùng Thảo Tân không thể bình tĩnh được, ông ta nắm chặt cổ đội trưởng bảo vệ, nói: “Mẹ kiếp, đồ thối tha đó! Ăn gan hùm rồi hay sao mà xe của anh Bạch cũng dám đập”.



“Anh Bạch đừng kích động, tôi sẽ bảo tên khốn đó lên đền tội với anh”.



Nếu là chiếc xe bình thường thì tất nhiên Bạch Vân Bằng không để ý nhưng chiếc xe này không hề tầm thường, nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.



Vì vậy lúc này sắc mặt Bạch Vân Bằng vô cùng khó coi. Ông chỉ gật đầu với Tùng Thảo Tân, ý là đợi người kia lên đây.



Tùng Thảo Tân thấy vậy thì cười khô hai tiếng, nói: “Anh Bạch! Thật sự xin lỗi anh, anh yên tâm, nhất định sẽ khiến anh vừa lòng”.



Là nhà họ Tùng, một trong bốn gia tộc lớn trong thủ đô, kết hôn tất nhiên là phải mở linh đình. Tất cả những nhân vật máu mặt đều được mời đến nhưng họ cũng được phân tầng.



Vì vậy trong tòa khách sạn này, mỗi tầng đều có khách quý nhưng tầng cao nhất đều là những người thuộc bốn gia tộc lớn và mười gia tộc hào môn mới được lên.



Còn cậu chủ Vương không có tư cách lên tầng cao nhất nên lúc này đang ở tầng tám, ở cùng những ông chủ bình thường trong thủ đô thôi.



Lúc này, hắn đang cầm ly sâm panh rồi chém gió với một đám người. Chị gái hắn là thư ký của ông hai nhà họ Tùng, hơn nữa mối quan hệ của hai người cũng rất tốt.



Đám ông chủ này chỉ mong được bám lấy ông hai nên khi nghe thấy vậy, tất nhiên phải nịnh nọt cậu chủ Vương rồi.



Lúc này, họ còn quan tâm đến chuyện đập xe nữa: “Cậu chủ Vương! Nghe nói ban nãy cậu cho người đập xe của người ta à? Không sao chứ?”



“Tất nhiên không sao rồi!”, cậu chủ Vương kiêu ngạo nói: “Một chiếc xe ghẻ thôi mà, đập thì đã đập rồi. Hơn nữa, mối quan hệ của chị tôi và ông hai tốt thế. Kể cả người kia thân phận hiển hách thì hắn cũng không dám làm gì tôi”.



“Nếu như ông hai biết chuyện này, nói không chừng tên lái xe chiếc xe ghẻ này phải đến xin lỗi tôi ý chứ”.



Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều hùa vào nói: “Tất nhiên rồi! Cậu chủ Vương là ai chứ? Đâu phải ai cũng có thể đắc tội được”.



“Đúng vậy, đúng vậy! Đợi lát nữa xem tên nghèo rớt kia xin lỗi cậu chủ Vương”.



“…”.



Cô gái bên cạnh cậu chủ Vương nhìn thấy mọi người nịnh nọt hắn nên trong lòng vô cùng vui. Thầm nghĩ mình gả đúng người rồi, gả cho một người vô cùng có thể diện.



Lúc này, đội trưởng bảo vệ đi xuống. Hắn xông vào nhóm người, nhìn thấy cậu chủ Vương liền nói: “Cậu chủ Vương…”.



Cậu chủ Vương khinh bỉ nhìn đội trưởng bảo vệ một cái, nói: “Chuyện gì vậy?”



Đội trưởng bảo vệ cũng không đắc tội được với vị cậu chủ Vương này nên chỉ cẩn thận nói: “Cậu chủ Vương! Ông hai muốn cậu lên phòng tiệc trên tầng trên cùng”.



Lời này không nói rõ mục đích thật sự nên khiến mọi người được phen ngưỡng mộ. Đó là phòng tiệc của tầng trên cùng, những người bình thường không thể lên đó được.



Trong lòng cậu chủ Vương vô cùng vui mừng, nhưng vẻ ngoài như không thể hiện ra, chỉ nói: “Tôi biết rồi, tôi lên ngay đây”.



Cô gái bên cạnh cậu chủ Vương cũng vui mừng, nói: “Chồng ơi! Anh thật cừ!”



Trên mặt cậu chủ Vương mang theo ý cười khó giấu, cố ra vẻ bất đắc dĩ: “Thật ra ban nãy ông hai cũng bảo tôi lên đó rồi nhưng tôi bảo tôi ở đây cũng được. Hiện giờ ông hai lại cho người xuống mời tôi lên. Haiz…!”



“Ông hai đúng là nhiệt tình quá đi, tôi đành phải lên vậy”.



Mọi người nghe thấy vậy thì lại càng thêm ngưỡng mộ.



Sau đó cậu chủ Vương dẫn bạn gái nghênh ngang đi vào thang máy để lên tầng trên cùng.



Lúc hắn đi vào trong mà toàn thân còn toát ra vẻ cao ngạo, giống như hắn mới là chủ nhân ở đây.



Chị gái là thư ký của ông hai, trông cũng xinh đẹp, lại có mối quan hệ tốt với ông hai, nếu nói giữa họ không có gì thì ai tin?



Nhưng cậu chủ Vương không cảm thấy ngại mà còn cảm thấy vinh hạnh.



Nhà họ Tùng là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, có ai không muốn với tới chứ? Chỉ cần có chỗ dựa này thì chỉ cần họ cho một chút canh để húp thôi cũng đủ để mình phất lên.



Lúc cậu chủ Vương bước vào thì Tùng Thảo Tân đang nói chuyện với Bạch Vân Bằng. Đúng lúc Tùng Thảo Tân đang đứng đối lưng lại với cậu chủ Vương, điều đấy có nghĩa là Bạch Vân Bằng sẽ đứng đối diện với cậu chủ Vương.



Lúc hắn nhìn thấy Bạch Vân Bằng thì hai mắt phẫn nộ, bước về trước mấy bước chỉ vào Bạch Vân Bằng quát lớn: “Đồ khốn này! Ai cho ông lá gan để ông lên tận đây hả?”



Theo như hắn thấy, Bạch Vân Bằng chỉ là kẻ nghèo lái xe tồi tàn thì làm gì có tư cách quen được Tùng Thảo Tân?



Và kẻ nghèo cướp vị trí đậu xe của hắn, còn dám trừng mắt với hắn. Hắn đang bực vì không tìm thấy Bạch Vân Bằng để tính sổ, lần này thì gặp đúng lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK